Mặt trời đã lên cao, nhưng Bàng Xu – người luôn dậy sớm luyện kiếm từ khi trời còn tờ mờ sáng, vẫn còn nằm ườn trên giường, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ của tiểu thư sinh nhà mình.
Bạch Kỳ tỉnh dậy trong cơn mơ màng, bỗng bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt “khổng lồ” trước mặt, y giật mình và theo bản năng đá một phát.
“Phịch!” Bàng Xu bị tiểu thư sinh không chút tình cảm đá văng xuống giường, trong khi Bạch thượng thần cũng đau đớn phải ôm lấy eo của mình.
Thấy Bạch Kỳ nhíu mày, Bàng Xu mặc dù bị đá đến thảm hại vẫn vội vã leo lên giường ôm người, “Đau ở đâu?”
“Im miệng!” Bạch Kỳ liếc xéo một cái.
Nếu như Chu Phi Dận kiếp trước là một con cáo ngoài trắng trong đen, thì Bàng Xu chính là con gấu ngốc nghếch, chỉ biết xông xáo, cướp bóc mọi thứ.
Đêm qua, hắn giống như kẻ nghiện, liên tục đòi hỏi không ngừng, thực tủy biết vị.
“Anh lên trên hắn đi.” Hắc Thất xen vào.
“Mệt hơn.” Bạch Kỳ uể oải thốt ra hai chữ.
Hơn nữa, từ trước đến giờ chỉ có người khác phục vụ y, làm gì đến lượt y phải phục vụ người khác?
“…” Hắc Thất.
Hơn nữa…
Bạch Kỳ khinh thường liếc qua Bàng Xu cao lớn, thân thể cường tráng, toàn cơ bắp cứng nhắc, nếu là nhóc đáng yêu Tần Văn Lan thì y có thể có chút hứng thú, nhưng Bàng Xu…
Cao hơn y, to hơn y, và cứng ngắc đến mức đau đớn!
Bạch Kỳ yếu ớt nằm co trong chăn, trên lưng dưới mái tóc đen trải đầy những vết đỏ rải rác, khiến ánh mắt Bàng Xu trở nên rực lửa, miệng khô lưỡi đắng.
Lười biếng liếc mắt về phía Bàng Xu, Bạch Kỳ thản nhiên nói, “Ta đói rồi.”
Bàng Xu nuốt nước bọt, “Em muốn ăn gì?” Trời đất bao la, việc nuôi dưỡng thư sinh là quan trọng nhất.
“Món ngon.” Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Bàng Xu, đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Bị ánh mắt “đáng thương” của thư sinh làm cho động lòng, Bàng Xu nhanh chóng mặc quần áo và xuống giường, “Ta đi chuẩn bị.”
Bàng Xu vội vã chạy ra ngoài, Bạch Kỳ thu lại ánh mắt rồi lại như người không xương mà nằm bẹp trên giường lười biếng.
“Tiểu Thất.”
“…” Không trả lời.
“Tiểu Thất?”
“…” Không thèm quan tâm.
Bạch Kỳ hé mắt liếc về phía con thỏ nào đó, “Thử món thỏ hầm không?”
Hắc Thất “!!!”. Thật sự là… thật sự là quá tàn nhẫn!
“Tôi đang giận đấy!” Con thỏ này đang rất giận, khó mà dỗ được.
“Vì Bàng Xu sao?” Bạch Kỳ hỏi.
Hắc Thất vốn không muốn để ý đến y, nhưng lại không thể kiềm chế được sự tò mò, ánh mắt liên tục liếc nhìn Bạch tra nam.
Có lẽ thấy Hắc Thất thực sự giận, Bạch Kỳ cũng không trêu chọc nó nữa, đành kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
“Hôm đó khi hắn bắt ta đi, ta đã cảm thấy quen thuộc. Ban đầu chỉ là nghi ngờ, sau đó khi ta quát hắn quỳ xuống thì mới dám chắc chắn.”
“Tất nhiên, yếu tố quan trọng nhất là hắn giống Chu Phi Dận và Tần Văn Lan, đều tốt với ta mà không có giới hạn.”
“Nhưng anh đã trả lại cho hắn một tình kiếp rồi.” Hắc Thất bất mãn lẩm bẩm.
Bạch Kỳ im lặng một lúc, sau đó nói, “Vậy thì để hắn có thêm một kiếp nữa.”
“Anh không sợ một kiếp nào đó hắn không theo nữa sao?”
“Không sợ.”
Bạch Kỳ không phải là vị thượng thần không biết ơn. Bàng Xu tốt với y, y cũng sẵn sàng đáp lại. Nhưng ngày nào Bàng Xu từ bỏ, y cũng sẽ không chút do dự mà chặt đứt tình duyên, từ đó quên nhau ở giang hồ.
Không phải y là người phản bội, mà là y đã qua cái tuổi hứa hẹn và thề nguyện. Y chỉ đơn thuần thích một người đối với mình tình sâu nghĩa nặng mà thôi.
Tại Đoạn phủ, huyện Thanh Quận.
Sau khi dùng bữa trưa với Đoạn Mẫn, Đoạn Tố Nghiên nhẹ nhàng lau miệng rồi đứng dậy định rời đi.
“Cha đã mời cho con một thầy giáo mới, ngày mai sẽ đến.” Đoạn Mẫn dường như thông báo một cách ngẫu nhiên, nhưng mắt vẫn luôn chú ý đến phản ứng của nàng.
“Dạ.” Đoạn Tố Nghiên ngoan ngoãn đáp.
Đoạn Mẫn “??” Ông luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám.
“Cha, con xin phép.” Đoạn Tố Nghiên rời đi.
Đoạn Mẫn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của con gái, không lẽ con bé bị trúng tà rồi?
Trở về viện của mình, Đoạn Tố Nghiên lấy lý do nghỉ ngơi để bảo mọi người lui ra rồi đóng cửa phòng lại.
Khi cánh cửa đóng lại, Đoạn Tố Nghiên lập tức xụ mặt, lộ rõ bản chất thật.
Nàng bước đến giường kéo rèm, một người đàn ông có diện mạo tuấn tú nhưng đầy khí chất côn đồ đang nằm trên giường, mỉm cười nhìn nàng.
“Này!” Đoạn Tố Nghiên đưa đồ ăn giấu đi mà nàng mang về cho hắn.
Người đàn ông trở mình ngồi dậy, “Đường đường là đại hiệp số một giang hồ như ta, không ngờ cũng có ngày bị “kim ốc tàng Kiều” như thế này.”
“Đừng có nói bậy!” Đoạn Tố Nghiên lườm anh một cái, “Ta không cứu ngươi không công đâu.”
“Hiểu rồi, là nợ ân tình mà.” Dụ Nhất Hàn nói, “Nhưng với điều kiện không được nói đến việc lấy thân báo đáp, không thì những hồng nhan tri kỷ của ca có thể dùng nước mắt mà nhấn chìm em đấy.”
“Mơ đi.” Đoạn Tố Nghiên đảo mắt.
“Ngươi giúp tôi cứu một người, từ nay ngươi và ta không nợ nần gì nhau nữa, đường ai nấy đi.”
Dụ Nhất Hàn liếc nhìn nàng một cái, không đáp lại câu “đường ai nấy đi” mà hỏi, “Cứu ai?”
“Đến trại Bách Mục ở núi Sảo Tử cứu một người tên là Chung Ngọc Hoàn.”
“Đàn ông? Tình lang của em à?” Dụ Nhất Hàn hỏi.
“Thầy giáo của ta, huynh ấy vì cứu ta mà bị bọn thổ phỉ ở trại Bách Mục bắt giữ.”
“Đối phó với bọn thổ phỉ đáng lẽ là việc của cha em, ông ấy là tri huyện của huyện Thanh Quận mà.”
“Bớt lảm nhảm đi, bảo ngươi cứu thì cứ đi cứu.” Đoạn Tố Nghiên hống hách quát.
“Được được! Ai bảo em có ân với ca làm chi?” Dụ Nhất Hàn nhai đùi gà rồi qua loa đáp.
Đoạn Tố Nghiên nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy không đáng tin cậy chút nào, “Ngươi làm được không đấy?”
“Buồn cười!” Bị nghi ngờ, Dụ Nhất Hàn cười khẩy, “Hoàng cung đại nội ta còn vào ra như chơi, huống chi là một trại cướp ở nơi thôn dã?”
“Ngày mai ta sẽ đi!”
Bạch Kỳ nằm trên chiếc ghế mây trong sân, trong mắt người ngoài, y đang cầm một quyển thơ mà “miệt mài” đọc, nhưng thực tế thì…
Một thần một thỏ, trước mắt là một màn hình ảo đang chiếu một bộ phim không gian vũ trụ, âm nhạc hùng tráng và hiệu ứng đặc biệt khiến hai người say mê xem phim, máu nóng trong người sục sôi.
“Con chiến hạm đó thật ngầu, có cách nào lấy được không?” Bạch Kỳ hỏi.
『Lấy được rồi thì làm gì? Dùng ở thế giới đại lục Diệu Hoang? Không sợ thiên đạo của các anh đánh chết anh à?』
“…” Nghĩ lại cũng đúng.
“Ngươi đưa cho ta bản thiết kế. Sau khi trở về, ta tự sửa đổi một chút, chế tạo một chiếc chiến hạm phiên bản Thượng thần giới.”
“… Được.”
“Ngọc Hoàn!” Bàng Xu hớn hở chạy đến, trong tay xách hai con thỏ rừng béo múp “đang giãy giụa”.
“Vừa bắt được, em muốn ăn nướng hay hầm? Tối nay ta tự tay làm cho em.”
“!!!” Hắc Thất.
Bạch Kỳ suy nghĩ kỹ càng, “Nướng đi.”
『Ký chủ à——』Hắc Thất tỏ vẻ buồn bã.
Bàng Xu nhốt thỏ vào lồng gỗ trong sân, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Kỳ, liếc nhìn quyển thơ trong tay y… có chút chóng mặt.
“Em đang đọc sách?”
“Ừ.” Bạch Kỳ tắt “phim” đáp lại mà không thay đổi sắc mặt.
“Đọc nó làm gì?”
“Chuẩn bị cho kỳ thi Hương mùa thu năm sau.”
“Em có thi đậu không?” Bàng Xu buột miệng.
Mặt Bạch Kỳ tối sầm, quyển thơ trong tay đập thẳng vào mặt Bàng Xu, “Cút!”
Biết mình lỡ lời, Bàng Xu vội nắm lấy tay Bạch Kỳ mà vớt vát, “Nếu em thi đậu thì ta phải làm sao?”
“Rau trộn.” Bạch Kỳ không mắc bẫy. (?? mình ko hiểu câu này)
Nhìn Bạch Kỳ kiêu ngạo, một khả năng bất ngờ hiện lên trong đầu khiến Bàng Xu hơi hoảng sợ.
Nếu tiểu thư sinh thật sự thi đậu thì sao?
Hắn là thổ phỉ, còn y là dân thường, vì thế hắn tự tin giữ chân y.
Nhưng nếu một ngày nào đó, Bạch Kỳ trở thành quan, mà hắn vẫn là thổ phỉ… liệu y còn muốn ở bên hắn không?
Thấy Bạch Kỳ định cầm lại quyển sách, Bàng Xu đột ngột ấn quyển sách xuống. Dưới ánh nhìn như lửa địa ngục của Bạch Kỳ, sau một hồi mới bật ra được một câu, “Ngọc Hoàn, ta đưa em ra ngoài chơi được không?”
Bạch Kỳ “???”. Bàng ngốc lại đang bày trò gì đây?
Từ khi Bạch Kỳ bị “lừa” lên núi, bị tên thổ phỉ Bàng Xu “giấu” trong nhà để yêu chiều, chưa từng bước ra khỏi cửa trại.
Việc Bàng Xu bất ngờ đề nghị ra ngoài chơi, Bạch Kỳ không từ chối bởi thực sự ycũng muốn ra ngoài đi dạo.
Nhưng Bạch Kỳ đã đánh giá quá cao Bàng Xu. Mặc dù đồng ý đưa y ra khỏi trại, nhưng hắn lại không xuống núi mà đưa y đến “cấm địa” sau núi trại.
Phía sau núi có một khu rừng cây hợp hoan, đúng mùa hoa nở rộ, sắc hoa tươi thắm, hơn nữa vừa mưa hôm qua, những giọt nước lăn tăn trên cánh hoa càng làm tăng thêm nét ý vị cho khu rừng.
Bạch Kỳ trong bộ y phục xanh đơn giản bước đi giữa rừng hoa, cảnh sắc đẹp như tranh in sâu vào tâm trí Bàng Xu, lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn từ trước đến nay.
“Có tổng cộng hai trăm hai mươi bảy cây.” Bàng Xu nói.
“Ngươi trồng sao?” Bạch Kỳ hỏi.
“Ta trồng hai trăm hai mươi sáu cây.” Bàng Xu đáp, “Khi ta vừa lên núi, nơi này chỉ có một cây hợp hoan.”
“Ngươi là một tên thổ phi, ngày thường múa đao múa kiếm cũng đành, trồng nó làm gì?”
“…” Bàng Xu nghẹn lời.
Hắn cũng cảm thấy mình có vấn đề. Lúc mới lên núi trại, hắn “ra tay tàn ác”, ra lệnh cho người nhổ hết hoa cỏ quanh trại, trồng toàn củ cải trắng và bắp cải, nhưng lại cố tình để lại cây đó.
Hơn nữa, từ nhỏ hắn không thích học hành, làm ra vẻ văn nhã, ngay cả cỏ dại hắn cũng không trồng nổi, nhưng lại cất công trồng cả một rừng cây hợp hoan sau núi.
“Ta… ta thích.” Bàng Xu nói.
Rồi lại hỏi Bạch Kỳ, “Em thì sao? Em có thích không?”
Bạch Kỳ liếc nhìn Bàng Xu đang nhìn chằm chằm mình, đôi môi khẽ mở, trong sự chờ đợi của đối phương, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Bàng Xu vui mừng, mãn nguyện, lập tức ôm chầm lấy Bạch Kỳ mà hôn.
Tối qua hắn đã hành hạ y quá đáng, Bàng Xu tuy vẫn còn muốn nhưng sợ Bạch Kỳ giận, lại sợ làm y đau, nên chỉ hôn vài cái rồi thôi.
“Phía trước hoa đẹp hơn.” Bàng Xu nói, rồi quỳ xuống, “Lên đây, ta cõng em đi.”
“Ta có chân.” Bạch Kỳ bị đối xử như “người tàn phế” không vui.
Hắc Thất “hừm”, Bạch thượng thần lại bật mode kiêu căng rồi, không vui cái gì chứ! Rõ ràng là thích chết đi được.
“Tối qua mưa, trên đất còn có nước và bùn, em thường ngày yêu thích sạch sẽ, đừng để giày và tất bị dơ.”
Bạch Kỳ nhìn hắn, vẻ mặt không rõ, “Còn ngươi thì sao?”
“Ta không sợ bẩn, dù phía trước có sông để rửa, nhưng nước lạnh, em không dùng được.” Bàng Xu luôn suy nghĩ chu toàn cho Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ cúi mắt xuống, cuối cùng im lặng nằm trên lưng Bàng Xu, vòng tay qua vai hắn.
Bàng Xu cõng Bạch Kỳ đi qua rừng hoa, thỉnh thoảng những giọt mưa rơi xuống, chạm vào mặt và cổ áo, cảm giác mát lạnh.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vô số cánh hoa hợp hoan rơi xuống phủ lên hai người, rơi trên tóc họ.
“Ngươi là ai?” Bạch Kỳ thì thầm.
Bàng Xu quay đầu lại, nhìn y với ánh mắt kỳ lạ, “Bàng Xu, phu quân của em.”
Bạch Kỳ vùi mặt vào vai Bàng Xu, che đi sự phức tạp trong ánh mắt, nhưng miệng lại cười đáp, “Tên thổ phỉ.”
“Ngươi khinh thường ta?”
“Phải.” Bạch Kỳ mỉm cười đáp lại, “Quá chậm.”
Bàng Xu cũng cười, sau đó siết chặt hai tay và dặn dò, “Bám chặt vào.”
Nói xong, hắn nhún mình bay lên phía trước bằng khinh công, hai người lao ra khỏi cành hoa, những giọt mưa và cánh hoa rơi xuống phủ kín người, làm Bạch Kỳ giật mình vỗ một chưởng lên vai Bàng Xu.
“Ngươi muốn chết sao?”
“Em nhìn kìa!”
Bàng Xu bước trên ngọn cây, bay lượn giữa không trung, đưa Bạch Kỳ ngắm nhìn rừng cây hợp hoan sau mưa từ trên cao.
“Đẹp như trong mộng.” Bạch Kỳ nhìn đến mê mẩn.
Bàng Xu nghiêng đầu nhìn Bạch Kỳ, thấy y cười, hắn còn vui hơn cả y.