Quả nhiên Chu Tư rất có kinh nghiệm trong chuyện này!
Anh ấy hôn nhẹ vào môi tôi nhưng không vội tiến tới, khẽ khàng trêu chọc khiến tôi không ngừng rung động.
Lúc này tôi mới biết rằng hóa ra có thể làm chuyện thân mật thế này với người mà mình không yêu. Cũng vì chúng tôi chưa từng có những tiếp xúc thân mật như thế này bao giờ nên sự đụng chạm có phần cấm kỵ ấy vào lúc này càng trở nên k1ch thích và nóng bỏng.
Tay tôi phải nắm chặt vào thành bàn nếu không với tình trạng này tôi sẽ ngã ra mất. Trước đây tôi không rõ tại sao người ta lại nói phụ nữ được tạo nên từ nước, nhưng giờ phút này tôi đã hiểu ra rồi, tôi cảm thấy bản thân giống như một vũng nước có thể bốc hơi mọi lúc, mọi nơi vậy.
Tất nhiên, đó cũng là vì tôi không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Trước kia, khi tôi và Trần Chí Thành yêu nhau, tôi không mấy thích thú với việc hôn môi với anh ta. Bởi vì tôi không cảm nhận được những điều tuyệt diệu như trong tiểu thuyết đã mô tả nên mỗi lần làm điều đó tôi đều làm qua loa thậm chí còn từ chối.
Ấy vậy mà trong đêm nay, khi cùng Chu Tư làm chuyện thân mật này, tôi cảm nhận được một sự vui sướng khó tả. Có mùi bạc hà thoang thoảng trong miệng anh ấy, thậm chí tôi còn cảm nhận được vị ngọt nhẹ từ đầu lưỡi. Đây chưa phải tất cả, quan trọng là tôi nghiện cảm giác này và muốn được nhiều hơn nữa.
Hôn mà cũng có thể tuyệt như vậy sao???
Nhưng vì sao trong suốt ba năm hẹn hò với Trần Chí Thành tôi chưa từng có cảm giác này?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, tôi bị Chu Tư cắn vào môi, tuy không đau lắm nhưng tôi kêu lên theo phản xạ: ”A.”
Nghe thấy bản thân phát ra âm thanh ái muội thế này, tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Sao tôi lại kêu như vậy không biết nữa!
Chu Tư dừng động tác lại nhưng môi anh ấy vẫn kề sát môi tôi.
Bởi vì tư thể ngồi, nên khi anh ấy cúi đầu, gần như chạm vào trán tôi, giọng điệu mang theo mấy phần bất mãn: “Học hành chăm chỉ, đừng phân tâm”.
Anh ấy thực sự coi tôi như một cọng hành lá mà!
Tuy nhiên do kỹ xảo hôn môi của Chu Tư rất tốt nên tôi đành nhẫn nhịn.
Thẳng thắn mà nói, tôi có chút mong chờ và muốn được nhiều hơn nữa. Nhưng lúc này bụng tôi đang reo lên những tiếng biểu tình yếu ớt vì đói, sau một ngày chưa được ăn gì.
Chu Tư hôn nhẹ lên môi tôi rồi nói: “Ăn cơm trước đã.”
Chu Tư dắt tôi tới bàn ăn, bế tôi ngồi lên đùi anh ấy rồi đút cho tôi. Hai chúng tôi cùng nhau ăn cơm trông vô cùng ngọt ngào.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân như bạn gái của Chu Tư vậy. Nếu quay trở về một ngày trước tôi sẽ không thể tin được bản thân và Chu Tư có thể xảy ra tình huống như ngày hôm nay. Tôi cũng thắc mắc tại sao Chu Tư lại làm mọi chuyện tự nhiên như thể tôi là của anh ấy vậy.
Tôi nhai miếng bít tết ngon lành trong miệng, không nhịn được bèn hỏi anh ấy: “Chu Tư, anh thường cho phụ nữ ăn như thế này à?”
Chu Tư nghe vậy quay ra nhìn tôi, giọng điệu có phần bất lực: “Tiểu Lệ, em thật biết cách phá vỡ bầu không khí.”
“Ồ, anh Chu có vẻ rất biết bắt kịp trào lưu, còn dùng cả từ ngữ internet đang thịnh hành.”
Chu Tư dường như không muốn tranh cãi với tôi: “Em cảm thấy anh rất già sao?”
Tôi nhún vai nói: “Nếu anh không thích nghe thì em rời đi vậy.”
Chu Tư chẳng những không thả tôi ra mà còn nhéo eo tôi một cái.
Tôi kêu lên, Chu Tư bèn tranh thủ đút một miếng thịt trên nĩa vào miếng tôi và nói: “Ăn nhiều vào, em gầy như khỉ ấy”. Tôi cũng lười đáp lại, coi như thừa nhận.
Sau bữa ăn, hai chúng tôi cũng không vội tiếp tục việc trước nữa, vì tôi đã nhìn thấy một con mèo màu quýt.
Có trời mới biết tôi yêu mèo đến nhường nào, cả trái tim tôi như muốn tan chảy khi nhìn thấy con mèo màu quýt này.
Con mèo này không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cứ thế cuộn tròn trên ghế sô pha với thân hình mũm mĩm, nhìn tôi chằm chằm. Sau khi nhận được sự đồng ý của Chu Tư, tôi rón rén tiến tới chỗ con mèo rồi vuốt v e bộ lông mềm mại của nó.
“Bé cưng, sao em dễ thương quá vậy!”
Chu Tư nhìn tôi có chút buồn cười bèn nói: “Nó tên là Lệ Lệ.”
“Lệ Lệ? Chữ Lệ trong đâu?”
Có lẽ sợ tôi hiểu lầm nên Chu Tư bèn giải thích: “Yên tâm, không phải có nghĩa là vải thiều giống em mà là tầm ngắm.”
Tôi vốn không quan tâm nhưng muốn trêu chọc Chu Tư nên bèn vỗ vỗ ngực nói: “Làm em sợ chết khiếp, em còn sợ anh yêu thầm em đấy chứ.”
Chu Tư khẽ liếc tôi nhưng do được giáo dục tốt nên anh ấy chỉ nhìn vậy chứ không lên tiếng.
Chu Tư ngồi nhích sang một bên, vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng ra, vuốt v e những vị trí mẫn cảm của lệ lệ, khiến nó thích thú cọ cọ đầu vào bàn tay anh. Tay Chu Tư rất đẹp, thon dài, trắng và khớp xương rõ ràng, có đủ điều kiện để trở thành một người mẫu tay luôn.
Chu Tư kể với tôi rằng anh ấy phát hiện con mèo này khi đang chạy bộ vào buổi sáng. Lúc đó mèo mẹ cũng ở bên cạnh nhưng đã chết mất rồi, còn hai con mèo con thì vẫn chưa biết mẹ chết, cứ ngồi cạnh kêu rất đáng thương. Chu Tư thấy vậy bèn mang hai con mèo về nuôi. Một trong hai con đó cũng chết sau ba ngày. Con còn lại chính là Lệ Lệ, nó đã ở bên Chu Tư được hai năm nay rồi.
Chu Tư cúi xuống trêu chọc con mèo, vẻ mặt trông dịu dàng vô cùng làm tôi có chút không quen, dù sao thì tôi với anh ấy cũng không tiếp xúc nhiều với nhau.
Thú thật, tôi là một người thích ăn mềm không ăn cứng. Thời sinh viên ai chả từng có một khoảng thời gian phát cuồng tổng tài bá đạo, khi đó tôi lại đặc biệt yêu thích nam phụ hiền lành, dịu dàng.
Giờ phút này đây tôi lại cảm thấy có thiện cảm với Chu Tư.
Khoan đã, tại sao tôi lại phải có thiện cảm với anh ấy!
Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ vẫn còn chưa đi tới vấn đề chính nữa. Tôi chọc vào cánh tay đang vuốt v e con mèo của Chu Tư, giọng điệu có chút khiêu khích: “Này, anh có được không thế.”
Chu Tư là một người thông minh, anh ấy tất nhiên hiểu tôi đang muốn nói gì. Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi kéo tới nguồn nhiệt của cơ thể mình.
Tôi có chút choáng váng, theo bản năng vội rút bàn tay về, thật không thể nào ngờ được.
Đồ tốt! Đồ tốt!
KÍch cỡ thực sự rất khủng, tôi nghĩ rằng phải dài 18cm.
Suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm chuyện này.Trước kia khi ở cùng Trần Chí Thành, tôi không có hứng thú với khía cạnh này. Nhưng Trần Chí Thành nói với tôi rằng đàn ông Châu Á đều như vậy, còn phụ nữ trong phim đều là giả vờ.
Tôi thực sự không để ý đến vấn đề này vì tôi cho rằng con người ta có thể đến với nhau chính là vì có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Rõ ràng tôi đã quá ngây thơ rồi.
Chu Tư đứng dậy, nhìn chằm chằm tôi, giọng trầm ấm bất thường: “Muốn chơi không?”
Tôi cũng không giả bộ nữa, trực tiếp nói: “Muốn!”
Tác giả có lời muốn nói: Muốn chơi với mèo không?