Phó Nhàn Linh dừng một lúc rồi mới hỏi: “Người kia là cậu sao?”
Vu Hướng Tây nhẹ nhàng gật đầu.
Ba tháng trước, cũng chính là sau ngày Lễ Tình Nhân, một mình cô đến một nơi náo nhiệt ăn cơm, sau khi về, cha mẹ cô gọi điện hỏi hôm qua cô đi chơi ở đâu, cô nói mình đi chơi với Thôi Hiểu, xem phim, ăn đồ ăn ngon.
Cha mẹ lại hỏi Trương Tuyền Phong tặng quà gì cho cô, Phó Nhàn Linh thuận miệng nói một câu: “Hoa hồng, sôcôla.”
Sau khi cúp điện thoại, cô mở hộp thoại nhắn tin với Trương Tuyền Phong, không biết hắn đã quên hay vì lý do gì mà hôm qua không hề tìm cô, năm đầu kết hôn, hắn tặng cô một chiếc đồng hồ vào ngày lễ tình nhân, năm thứ hai bắt đầu chuyển tiền vào thẻ, năm nay liền trực tiếp bỏ qua.
Thực ra cô không tủi thân gì cả, chỉ là ngày hôm qua sau khi ra ngoài với Thôi Hiểu, nhìn những cặp đôi trò chuyện vui vẻ xung quanh, cô cũng muốn Trương Tuyền Phong về nhà xem phim cùng cô, tay trong tay, vui vẻ nói chuyện, nhưng kể từ khi hai người kết hôn, ngoại trừ đi ăn, hai người gần như không có thời gian đi mua sắm, dạo phố với nhau.
Cô càng nghĩ càng tủi thân, vừa trở về tiểu khu, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, sợ hàng xóm bắt gặp, cô cúi đầu che đôi mắt lại suốt đường đi, đến thang máy, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, trong tay người đó là một tờ giấy.
Cô nhận lấy, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Qua khóe mắt, cô chỉ nhìn thấy một đôi giày thể thao, sau đó, khi thang máy tới tầng 3, cô liền mở cửa vào nhà, ngồi trong phòng khóc lớn một lúc.
Phó Nhàn Linh dùng thìa múc một miếng cơm, sau khi nuốt xong mới nói: “Hôm đó tâm trạng của tôi không tốt.”
Vu Hướng Tây đổ thêm nước vào cái cốc trước mặt cô, “Chị, hôm đó chị uống say, cũng khóc nữa.”
Phó Nhàn Linh khựng tay lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hướng Tây, chẳng trách lúc đó cậu không hỏi cô, có lẽ bởi vì sợ cô xấu hổ.
Cô thở phào một hơi, “Đúng vậy, tôi đã khóc, lúc đó hơi buồn.”