Lúc ra khỏi quán, trái tim của Phó Nhàn Linh ngột ngạt đến mức khó thở.
Khi lên taxi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai đứng ở cửa quán, nhìn cô từ xa, đôi mắt trên khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ hoe.
Cậu không nói gì, nhìn cô từ xa, cố gắng nở một nụ cười với cô.
Phó Nhàn Linh quay mặt đi, không nhìn cậu nữa, đến khi xe đi xa, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà che đôi mắt chua xót của mình, cô khó chịu đến mức muốn khóc, thậm chí cô còn không hiểu bản thân mình bị làm sao.
Cô chỉ đang quá cô đơn, muốn tìm kiếm an ủi, mà cậu lại xuất hiện đúng lúc.
Cô cúi đầu nhìn băng gâu trên ngón trỏ, trong lòng tự hỏi: Sao mình có thể…thích cậu.
Về đến nhà, cô đi siêu thị mua một ít hoa quả về ép nước, lúc vào phòng tắm tắm rửa, cô mới phát hiện mình đang buộc tóc, cô tháo dây xuống, đặt trong lòng bàn tay, ngắm nhìn
Một bông hồng nhỏ đính trên dây buộc tóc.
Cô cất vào hộp trang điểm, lấy một chiếc dây buộc tóc khác buộc tóc lên, sau khi tắm xong, cô đắp mặt nạ rồi ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Bình thường cô luôn có thời gian như vậy, nhưng hôm nay cô không thể bình tĩnh được, một lúc sau, chữ trong sách biến thành lời nói của chàng trai:
【 Nếu anh ta không yêu chị, em sẽ yêu chị. 】
【 Chị, chị đừng bỏ rơi em. 】
Cô gấp sách lại, hít một hơi thật sâu, tháo mặt nạ rồi đi rửa mặt, thoa kem dưỡng da xong liền lên giường đi ngủ.
Có lẽ do tối nay cô nói hơi nhiều với Vu Hướng Tây, nhắc tới một số chuyện trong quá khứ, những chi tiết về cậu đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Lúc cậu mới chuyển đến đây, số lần hai người gặp nhau ở dưới lầu cũng không nhiều, kể từ sau Tết, số lần gặp nhau nhiều hơn, buổi sáng cô xuống lầu sẽ luôn gặp cậu ở thang máy, từ phòng tập gym về cũng gặp cậu.
Mắt cậu luôn sáng khi nói chuyện với người khác, còn khi nói chuyện với cô, tai cậu lúc nào cũng đỏ.
Khi ý thức chìm vào trong giấc ngủ, bên tai bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp của một chàng trai: “Chị ơi, em rất thích chị…”