Vu Hướng Tây vừa ngửa mặt lên nhìn thấy cô, rõ ràng cậu sửng sốt.
Phó Nhàn Linh xấu hổ muốn quay về lại bị Thôi Hiểu kéo vào trong.
“Này, sô pha này cậu bán như thế nào? Mua một bộ sô pha có được tặng một anh chàng đẹp trai không?” Thôi Hiểu cười hỏi Vu Hướng Tây.
Ánh mắt của Vu Hướng Tây luôn nhìn chằm chằm Phó Nhàn Linh, một lúc sau mới nói: “Nếu chị ấy mua thì tặng.”
Thôi Hiểu lập tức há miệng thành hình chữ “O”, cô ấy kéo Phó Nhàn Linh, thì thầm vào tai cô: “Má, cậu ta táo bạo quá, cậu còn muốn nói cậu ta không thích cậu sao? Thôi đi nha!”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt, cô kéo tay cô ấy: “Cậu nói nhỏ thôi!”
Lúc hai người đang tranh cãi thì một vị khách mới tiến vào, Vu Hướng Tây thấy có khách, cậu liền nói với Phó Nhàn Linh: “Chị qua đó ngồi một lát đi, em đi tiếp khách đã.”
Phó Nhàn Linh gật đầu, kéo Thôi Hiểu, nói: “Chúng ta sang cửa hàng khác đi, đừng gây phiền phức cho người ta.”
“Cái gì mà thêm phiền phức, cậu không thấy cậu ta vừa nhìn thấy cậu, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn sao? Người ta cũng đã nói mua sô pha sẽ tặng một anh chàng đẹp trai, nhưng chỉ tặng cho một mình cậu thôi, cậu nghe thấy không?” Thôi Hiểu không hề khách khí mà nói.
Phó Nhàn Linh đỏ mặt muốn véo cô ấy, “Được rồi, cậu đừng nói nữa.”
“Cún con mặc vest cũng đẹp trai lắm nha.” Thôi Hiểu nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây, “Người cao ít nhất cũng phải 1m88? Có lẽ còn cao hơn, đôi chân cũng dài, vòng eo này…Trên giường chắc chắn rất lợi hại.”
Phó Nhàn Linh đột nhiên che miệng Thôi Hiểu, “Cậu nói nhỏ thôi!”
Thôi Hiểu nhún vai, “Tớ nói nhỏ mà, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Bên cạnh chúng ta không có ai khác, cậu ta cũng không nghe thấy.”
Dừng một lúc, cô ấy nghi ngờ nhìn chằm chằm Thôi Hiểu, “Sao cậu lại đỏ mặt?”
“…”
Phó Nhàn Linh quả thực bị cô ấy chọc tức chết.
Vị khách mà Vu Hướng Tây tiếp đón là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Chẳng mấy chốc người đàn ông đi tính tiền, còn người phụ nữ đứng đó nói chuyện với cậu, còn đặt tay lên cổ áo của cậu, giúp cậu chỉnh lại cà vạt.