Kỳ thi tháng đầu tiên khi lên lớp 11 có ý nghĩa rất quan trọng đối với học sinh.
Vì vậy, sau khi công bố điểm vào thứ sáu tuần đó, khối đã tổ chức họp phụ huynh.
Lâm Miên chống nạnh, giơ cao bảng điểm của mình, tuyên bố chuyện này ở nhà.
Từ hồi tiểu học đã luôn thoái thác việc đi họp phụ huynh cho bố mẹ Lâm, vì danh sách tham dự lần này mà cãi nhau vỡ đầu.
“Để anh đi, để anh đi! Anh có thể xin đổi ca chiều thứ Sáu!”
“Anh lái xe buýt thì đổi ca thế nào? Không có chút trách nhiệm nào cả.”
Lâm Miên hắng giọng, nói lớn: “Im lặng! Nghe con nói này!”
Bố mẹ ngừng cãi nhau, đồng thời quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cậu, như thể đang hỏi nếu họ ly hôn thì cậu sẽ theo ai.
Lâm Miên suy nghĩ một lúc: “Hay là để bà ngoại đi? Lâu rồi con không gặp bà ngoại, vừa hay có thể khiến bà vui.”
Bố mẹ không tin nổi: “Bà ngoại say xe, con bắt bà ngoại ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ đến họp phụ huynh cho con sao?”
“Đúng rồi, quên mất.” Lâm Miên tiếp tục suy nghĩ, “Vậy thì để bác hai đi! Năm ngoái Tết, bác hai cười nhạo con học kém, nhất định phải để bác ấy đi!”
“Đây là họp phụ huynh, không phải ‘hội khoe khoang’.” Bố mẹ có chút không kiên nhẫn, “Cho con một cơ hội cuối cùng.”
“Vậy thì…” Ánh mắt Lâm Miên đảo qua đảo lại giữa bố và mẹ.
Bố mẹ lại nhen nhóm hy vọng, mong chờ nhìn cậu.
Rốt cuộc chọn ai?
Lâm Miên suy nghĩ nghiêm túc, rất lâu rất lâu sau, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Mẹ đi hiệp một, bố đi hiệp hai, giữa chừng đổi ca. Có thể thầy giáo sẽ khen con rất lâu, mỗi người nghe một nửa, như vậy bố mẹ sẽ không mệt. Khi một người nghe khen, người còn lại có thể đi tham quan trường, tiện thể xem bảng danh dự.”
“Bố ơi, bố có thể mang máy ảnh đến không? Tháng sau bảng danh dự sẽ bị xé mất, con muốn chụp ảnh làm kỷ niệm…”
Bố Lâm mẹ Lâm nhìn nhau, đứng dậy, mỗi người làm việc của mình.
“Để rồi tính sau. Nhà hình như hết đồ ăn rồi, bố đi mua chút đồ ăn trước.”
“Vậy thì mẹ đi nấu cơm, tối nay ăn cháo nhé?”
“Được.”
Lâm Miên nghi hoặc quay đầu lại: “Bố? Mẹ?”
Bọn họ đã đi rồi.
Lâm Miên chu môi, kéo cặp đi thẳng sang nhà đối diện: “Phó Tranh, tớ bỏ nhà đi đây, học sinh tiến bộ vượt bậc bỏ nhà đi đây–“
*
Thứ Sáu đến rất nhanh.
Họp phụ huynh bắt đầu từ tiết thứ ba buổi chiều, bốn giờ mới bắt đầu, nhưng Lâm Miên đã bắt đầu mong chờ từ lúc ăn trưa.
Cậu đếm từng ngón tay, đếm thời gian, mỗi giờ ra chơi đều chạy ra trước bảng thông báo xem tên mình còn trên bảng danh dự không.
Cuối cùng, giờ ra chơi thứ hai, tiếng chuông vừa reo, Lâm Miên “xoẹt” một cái đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, kéo Phó Tranh chạy ra ngoài.
“Phó Tranh, chúng ta đi đón phụ huynh thôi.”
“Có phải bọn họ chưa từng đến trường đâu.”
“Vạn nhất họ quên thì sao?” Lâm Miên nghiêm túc nói, “Vạn nhất họ lạc đường thì sao? Vạn nhất không tìm thấy chỗ chúng ta ngồi thì sao? Đi thôi!”
Phó Tranh nhìn vẻ mặt phấn khởi của cậu, chỉ còn cách bất lực đi theo.
Hai người đến cổng trường thì đã có một số phụ huynh chờ ở bên ngoài.
Bảo vệ mở cổng sắt lớn của trường, để họ vào.
Lâm Miên kiễng chân, nhìn vào đám đông, sau đó vui mừng vẫy tay: “Chú Phó!”
Để tham dự buổi họp phụ huynh hôm nay, nên lúc này bố của Phó Tranh đã không đi chạy xe đường dài.
Hôm nay ông mặc quần áo chỉnh tề, còn cạo râu, đánh bóng giày, chuẩn bị rất kỹ.
Bố của Phó Tranh đi đến trước mặt họ: “Tiểu Tranh, Tiểu Miên, hôm nay ngoan thế này à? Đứng đợi ở đây sao?”
Giọng điệu dỗ dành trẻ con, Phó Tranh vẫn không quen lắm, nhưng Lâm Miên thì rất thích.
“Bố.” Phó Tranh gọi một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Lâm Miên vốn đang đứng bên cạnh bảng danh dự, lặng lẽ chống nạnh, nhắc nhở mọi người chú ý.
Bố của Phó Tranh nhìn thấy hành động nhỏ của cậu, cười nói: “Đã sớm nghe Tiểu Tranh nói rồi, lần này Tiểu Miên thi rất tốt. Mẹ cháu chiều nay còn cố tình đi uốn tóc nữa đấy. “
“Thật ạ?”
Lời ông vừa dứt, đột nhiên từ xa vọng lại tiếng xe máy ầm ầm.
Lâm Miên nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn ra ngoài: “Chu Tự Viễn lại trốn học rồi sao? Sao cậu ta lại to gan như vậy? Còn dám chạy xe máy đến cổng trường…”
Giây tiếp theo, một bóng dáng ngầu lòi hơi cúi người, ngược gió chạy xe, xuất hiện trên đường trường.
“Xoẹt” một tiếng, lốp xe ma sát với mặt đường, một pha drift đẹp mắt, xe máy dừng lại trước cổng trường.
Người phụ nữ đi xe xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, hất mái tóc xoăn sóng lơi vừa mới uốn.
Bà thành thạo lấy một đôi giày cao gót trong túi xách mang theo, thay đôi giày đế bằng đi xe, sau đó lại lấy gương nhỏ ra, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.
Cuối cùng, bà đeo kính râm lớn, đi giày cao gót, “cạch cạch cạch” đi đến trước mặt Lâm Miên.
“Con trai, chiều tốt lành, bảng vàng ở đâu?”
Lâm Miên ngẩng đầu, mắt mở to tròn, còn chưa kịp phản ứng: “Cô ơi, cô là ai vậy?”
Mẹ Lâm hít một hơi thật sâu, dùng sức véo má cậu: “Mẹ là mẹ con đây!”
“Á…” Lâm Miên chỉ vào bên cạnh, “Mẹ, ở đây, ở đây! Bảng danh dự ở đây!”
Mẹ Lâm dùng một ngón tay móc vào kính râm, kéo kính râm xuống một chút, nhìn vào tên của con trai, gật đầu hài lòng: “Không tệ.”
Lâm Miên khen khẽ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ thật ngầu, mẹ là người mẹ ngầu nhất trong tất cả các bà mẹ.”
“Đương nhiên rồi, mẹ cố tình xin nghỉ cả buổi chiều để chưng diện mà.”
“Thế bố có đến không? Hai người quyết định ai đi lúc nào vậy? Con không biết gì hết.”
“Quyết định vào buổi trưa. Kéo búa bao, mẹ thắng, nên mẹ đến.” Mẹ Lâm lấy máy ảnh từ trong túi xách ra, “Nào, Tiểu Miên, mẹ chụp ảnh lưu niệm cho con.”
Lâm Miên ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ thực sự mang máy ảnh đến rồi!”
“Đương nhiên, con đã nói là muốn chụp ảnh rồi mà.” Mẹ Lâm giơ máy ảnh lên, nhướng mày với con trai, “Nào, chụp cho con.”
“Được!” Lâm Miên đứng cạnh tên mình, giơ ngón tay cái lên tạo dáng chữ “V”.
“Ba, hai, một, tươi…”
Ngay lúc này, từ xa lại vọng đến một tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai.
Lâm Miên và mẹ ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một chiếc ô tô sang trọng màu đen, gầm xe rất cao, được đánh bóng sáng loáng, gần như có thể soi gương được.
Chiếc xe sang dừng lại bên cạnh chiếc xe máy của mẹ Lâm, cửa xe mở ra, một cặp vợ chồng quý phái bước xuống xe.
Cả hai đều mặc vest, tay xách cặp táp, trông rất chuyên nghiệp.
Lâm Miên thì thầm: “Không ổn rồi, mẹ ơi, mẹ bị soán ngôi rồi.”
Lâm Mẹ toát mồ hôi, kính râm trên sống mũi trượt xuống: “Đây là phụ huynh của học sinh nào vậy?”
Lâm Miên lắc đầu: “Hình như hơi quen quen, nhưng con không nhớ ra…”
Phó Tranh nhắc nhở: “Là bố mẹ của Chu Tự Viễn.”
Vào kỳ nghỉ hè, họ đã gặp nhau ở cổng trường.
Bố mẹ Chu Tự Viễn bước những bước chân giống nhau, đi vào cổng trường, như thể đang đi vào trụ sở Liên hợp quốc.
“Đây là buổi họp phụ huynh kiểu gì vậy? Còn bắt chúng tôi phải hoãn ba cuộc họp xuyên quốc gia để đích thân đến họp?”
“Oa…” Lâm Miên há hốc miệng, đầu quay theo họ, nhìn họ đi ngang qua trước mặt mình.
Thật kinh ngạc! Vì buổi họp phụ huynh của một trường trung học ở thị trấn nhỏ mà nền kinh tế toàn cầu phải trì trệ phát triển cả một buổi chiều!
Mẹ Lâm giữ chặt đầu Lâm Miên, bắt cậu quay lại, rồi nâng cằm cậu lên, đóng miệng cậu lại.
“Con trai, đừng sợ! Chúng ta đi!”
Mẹ Lâm nắm tay con trai, ngẩng cao đầu, sải bước về phía trước, vượt qua bố mẹ Chu Tự Viễn, ngang nhiên đi trước họ, giành trước một bước lên cầu thang.
Lâm Miên không dám ngoảnh lại, ngoan ngoãn đi bên cạnh mẹ.
Các bậc phụ huynh đều đi về phía tòa nhà giảng dạy, Phó Tranh nhìn bố mình, xoa mũi, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Bố, con cũng đưa bố lên trên.”
Bố của Phó Tranh gật đầu: “Được. Tiểu Miên nói với bố là lần thi này con cũng tiến bộ, muốn phần thưởng gì? Lần sau bố lái xe đường dài sẽ mang về cho con.”
“Không cần đâu, con không muốn gì cả.”
“Chiếc xe máy đó con đã đi được một năm rồi, có muốn đổi chiếc mới không?”
“Không cần, đừng lãng phí tiền.”
“Thế thì mua điện thoại cho con? Loại nắp gập ấy? Bây giờ quảng cáo ở đâu cũng có, trên quốc lộ bố cũng thấy rồi, các bạn cùng lớp khác có không?”
“Không sao, các bạn ấy đều không có, điện thoại làm ảnh hưởng đến việc học.”
“Thế thì mua máy tính?”
“Để sau này mua cũng được.”
Hai bố con vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần, giọng điệu bình thản xa cách, đi về phía tòa nhà giảng dạy.
*
Trong lớp học, Lâm Miên dẫn mẹ đến chỗ ngồi của mình.
“Mẹ của học sinh tiến bộ vượt bậc mời ngồi, đây là kết quả thi lần này của con, đây là một chai nước khoáng chưa mở, con đặc biệt mua cho mẹ, mẹ khát thì có thể uống.”
Mẹ Lâm rất vui mừng: “Cảm ơn học sinh tiến bộ vượt bậc. Học sinh tiến bộ vượt bậc không chỉ học giỏi mà biểu hiện còn rất tốt. Mẹ sẽ nghiêm túc lắng nghe lời khen ngợi của chủ nhiệm dành cho con, cố gắng ghi lại từng chữ.”
“Tuyệt!” Lâm Miên vui mừng như muốn bay lên trời.
Lúc này, bố của Phó Tranh cũng đến.
Phó Tranh không khéo ăn nói như Lâm Miên, im lặng một lúc, chỉ nói một câu: “Bố, chỗ ngồi của con ở đây, bố ngồi đi.”
Lâm Miên lấy một chai nước từ trong hộc bàn ra: “Đây là Phó Tranh cố tình mua cho chú, trên bàn là bài thi của cậu ấy, chú có thể tùy ý xem.”
“Được.” Bố của Phó Tranh ngồi xuống chỗ, gật đầu.
Không lâu sau, chủ nhiệm đến, giục học sinh ra ngoài, đừng nán lại, Lâm Miên và Phó Tranh liền cùng nhau đi ra.
Hai người đến hành lang, Phó Tranh hỏi: “Miên Miên, bây giờ đi đâu?”
“Tới phòng tự học làm bài tập chứ…” Lâm Miên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kéo tay Phó Tranh, chạy lên lầu, “Đi xem lớp thực nghiệm!”
“Cậu muốn đi xem bố mẹ của Chu Tự Viễn à?”
“Không phải, học sinh giỏi cậu ấy…”
Không biết có ai đến họp phụ huynh cho Thẩm Hành Chu không, nếu học sinh giỏi buồn thì phải làm sao? Cậu muốn lên xem thử.
Lớp thực nghiệm ở trên lầu cũng đang họp phụ huynh, cảnh tượng giống hệt ở dưới lầu.
Trên hành lang, trong lớp học, chật kín học sinh và phụ huynh, “bố mẹ tổng tài” của Chu Tự Viễn đứng cạnh Chu Tự Viễn.
Khí thế của họ quá mạnh mẽ, xung quanh họ dường như có một lớp kết giới, tự động ngăn cách họ với những người khác.
“Rốt cuộc đây là buổi họp gì vậy? Sao lại phải đến hai người? Kỳ thi tháng lần này con thi thế nào?”
Chu Tự Viễn nói: “Chuyển trường đến đây, đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của con, hai người phải đến để thể hiện sự coi trọng chứ? Con là con ruột, công ty thì không phải…”
“Công ty cũng là con ruột, là doanh nghiệp gia đình.” Bố và mẹ Chu Tự Viễn đồng thanh, “Vậy kỳ thi lần này con thi thế nào?”
“Tất nhiên là rất tốt rồi.” Chu Tự Viễn dừng lại một chút, “Bạn cùng bàn của con lại nhất khối.”
“Bố mẹ hỏi con.”
Vào lúc này, Thẩm Hành Chu ôm sách đi ra khỏi lớp học, chuẩn bị đến phòng tự học để làm bài.
Lâm Miên vừa định tiến lên thì bị Chu Tự Viễn giành trước một bước.
Mắt Chu Tự Viễn sáng lên, kéo y lại: “Bạn cùng bàn, lại đây, đây là bố mẹ tôi, cậu chọn một người đi.”
“Chọn gì cơ?” Thẩm Hành Chu nhíu mày khó hiểu, rồi quay đầu lại, lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào cô.”
“Chào cháu.”
Chu Tự Viễn đương nhiên nói: “Chọn một người đến họp phụ huynh với cậu chứ gì. Ông bố cờ bạc của cậu chắc chắn không trông cậy được rồi, tôi cố ý gọi cả hai người họ đến, một người họp với tôi, một người họp với cậu, cậu chọn trước đi.”
Thẩm Hành Chu giải thích: “Không sao đâu, thầy Chúc biết chuyện nhà tôi, thầy ấy sẽ không để ý đâu.”
“Phải phải.” Chu Tự Viễn kéo y, “Thầy Chúc biết, nhưng những người khác không biết, lỡ họ bàn tán sau lưng cậu thì sao? Nhanh lên, chọn một người đi.”
Thẩm Hành Chu không biết trả lời thế nào, chỉ còn cách cầu cứu ánh mắt của bố mẹ Chu Tự Viễn.
Mau ngăn cậu ta lại!
Bố mẹ Chu Tự Viễn không để ý, ngược lại còn thấy hơi ngạc nhiên.
“Tiểu Viễn hiếm khi kết bạn với ai.” Mẹ Chu Tự Viễn tươi cười với Thẩm Hành Chu, “Nếu bạn Thẩm không để ý thì chúng tôi coi như là người tài trợ cho cháu, có thể giúp cháu họp phụ huynh, cháu thấy như vậy được không?”
“Tất nhiên được rồi, cảm ơn cô.” Thẩm Hành Chu có chút bất ngờ, “Đây là bài kiểm tra tháng của cháu, cô có thể xem qua.”
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi.” Chu Tự Viễn giục, “Hai người mau vào đi, các phụ huynh khác đã vào hết rồi, chỗ ngồi ở hàng thứ hai dưới bục giảng. Còn nữa, sau khi họp xong hai người đừng vội đi, con có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Biết rồi.” Bố mẹ đáp một tiếng, đi vào lớp học.
Lâm Miên kéo Phó Tranh, chạy nhanh lên: “Đầu đỏ, không ngờ cậu còn khá chu đáo đấy.”
“Đương nhiên rồi. Bạn cùng bàn của tôi, tôi không che chở thì ai che chở đây?”
Thẩm Hành Chu ôm sách đứng sang một bên, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Chu Tự Viễn phẩy tay, không để chuyện này trong lòng.
Cậu ta ngó vào lớp học, thấy bố mẹ mình đã tìm được chỗ ngồi.
Ngay giây tiếp theo——
Mẹ Chu đối mặt với bàn học ngăn nắp của Thẩm Hành Chu, trông rất sảng khoái, cầm lấy bài kiểm tra của Thẩm Hành Chu, lật giở nghiêm túc.
Bố Chu nhìn vào mặt bàn lộn xộn của Chu Tự Viễn, mặt mày xanh mét, cau chặt mày.
Ông ta với tay vào ngăn bàn, lôi ra một đống bài kiểm tra lộn xộn, trông như dưa cải muối.
Bố Chu đẩy đẩy gọng kính, kiên trì tìm ra bài kiểm tra tháng từ đống “dưa cải muối”.
Dù sao cũng là con trai mình, không thể ghét bỏ được.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng ông ta cũng tìm thấy bài kiểm tra của Chu Tự Viễn, thế nhưng…
Bố Chu đập mạnh vào bàn, một tiếng động lớn, một tiếng gầm lên: “Thằng khốn nạn!”
Chu Tự Viễn theo bản năng rụt cổ lại.
“Nó dám nộp giấy trắng, thậm chí còn không viết tên! Vớ vẩn, xuống làm lại!”
Bố Chu mặt mày căng thẳng, vung tay hất toàn bộ bài kiểm tra trên bàn xuống đất, sau đó dựa vào lưng ghế, bắt đầu giận dỗi.
—— Sự tức giận của tổng giám đốc bá đạo.
Mẹ Chu thấy vậy không ổn, vội vỗ vỗ vào lưng ông ta, đưa bài kiểm tra của Thẩm Hành Chu đến trước mặt ông ta: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, lại phạm bệnh cũ rồi phải không? Xem bài này này, bài này làm tốt.”
Bố Chu nhìn bài kiểm tra của Thẩm Hành Chu, sắc mặt hơi dịu đi: “Cũng tạm.”
Chu Tự Viễn kéo bạn bè rời đi: “Đi thôi, đi thôi.”
Tiếp theo, chủ nhiệm lớp và các giáo viên bộ môn có thể sẽ khen ngợi Thẩm Hành Chu, phê bình một số ít học sinh, một số con sâu làm rầu nồi canh.
Chu Tự Viễn tự biết mình, nên không tham gia.
*
Toàn bộ học sinh khối 11 đang họp phụ huynh, học sinh thì hoặc trốn ở hành lang nghe lén, hoặc đến phòng tự học làm bài.
“Còn một lựa chọn thứ ba nữa——” Chu Tự Viễn trên cầu thang dừng lại, quay đầu, nhướng mày với bạn bè, “Chúng ta trèo tường ra ngoài chơi.”
“Không được!” Lâm Miên như lâm vào đại địch, dang rộng hai tay, che chắn trước mặt Phó Tranh và Thẩm Hành Chu, “Muốn chơi thì tự chơi đi, bọn tôi phải học.”
“Cũng không đến nỗi thiếu thời gian như vậy.”
“Thiếu chứ!” Lâm Miên nghiêm túc nói, “Thi tháng xong là đến thi học kỳ, thi học kỳ xong là đến thi cuối kỳ, thi cuối kỳ xong là đến thi đại học…”
“Thôi thôi thôi!” Chu Tự Viễn vội vàng ngăn lại, không tin nhìn Phó Tranh, “Cậu cũng phải học hành tử tế chứ? Bá chủ Thành Trung?”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu, trao đổi ánh mắt kiên định với Lâm Miên.
“Cậu… thôi bỏ đi, simp bạn thân như cậu thì tránh ra một bên, Lâm Miên bảo cậu làm gì thì cậu làm, cậu hết thuốc chữa rồi.” Chu Tự Viễn lại quay sang Thẩm Hành Chu, “Bạn cùng bàn, hôm nay cậu không tra tài liệu à?”
“Hôm nay không cần.” Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói, “Cậu cũng nên học hành tử tế đi. Nhà cậu giàu có như vậy, bố mẹ cũng xuất sắc như vậy, điểm xuất phát của cậu đã cao hơn rất nhiều người rồi, từ bây giờ cậu học hành tử tế, sau này thừa kế sự nghiệp gia đình.”
Chu Tự Viễn bĩu môi: “Bạn cùng bàn, cậu biết không? Năm ngoái vào dịp Tết, bác cả của tôi cũng nói với tôi như vậy, tôi trực tiếp lật luôn cả bàn trà.”
Lâm Miên khiếp sợ, vội vàng che chắn trước người Thẩm Hành Chu.
Chu Tự Viễn nhíu mày: “Cậu chơi trò đại bàng bắt gà con à? Nhảy qua nhảy lại.”
Lâm Miên nghiêm túc nói: “Tôi sợ cậu lật cả Thẩm Hành Chu.”
“Cút đi.” Chu Tự Viễn vung nắm đấm về phía cậu, “Ý tôi là, nếu không phải bạn cùng bàn của tôi, đổi thành người khác, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Một nhóm người đi ra khỏi tòa nhà dạy học, hướng về phía thư viện.
Chu Tự Viễn vẫn luôn đi theo bọn họ.
Lâm Miên nghi hoặc quay đầu lại: “Cậu không đi chơi sao?”
Chu Tự Viễn bất lực nói: “Các cậu không đi cùng tôi thì tôi chơi với ai?”
Tầng một của thư viện là phòng tự học, không có nhiều học sinh, rất yên tĩnh.
Bốn người tìm một chiếc bàn lớn.
Chu Tự Viễn vừa ngồi xuống, kéo áo khoác đồng phục trùm lên đầu, nằm xuống ngủ.
Đúng rồi!
Bỗng cậu ta nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Nếu tôi ngáy thì các cậu gọi tôi dậy.”
Có ý thức, nhưng không nhiều.
Lâm Miên hỏi: “Đã đến đây rồi thì không học một lát sao?”
“Không học.” Giọng Chu Tự Viễn truyền ra từ dưới lớp áo khoác đồng phục, “Có chết tôi cũng không học.”
Được rồi.
Lâm Miên bĩu môi, cẩn thận kéo ghế ra, lấy bài kiểm tra, giấy nháp và hộp bút ra khỏi cặp sách.
Mục tiêu của cậu hôm nay là, trước khi họp phụ huynh kết thúc, làm xong bài kiểm tra này.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu…
“Xoạch” một tiếng, Thẩm Hành Chu ngồi đối diện cậu lật sang mặt sau bài kiểm tra đã làm xong.
Lâm Miên ngây người ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hành Chu, rồi lại nhìn mình.
Đây là khoảng cách giữa cậu và học sinh giỏi sao?
Cậu còn đang chuẩn bị thì Thẩm Hành Chu đã vào trạng thái học tập, hơn nữa còn làm xong một mặt rồi.
Phó Tranh ấn đầu cậu xuống, bắt cậu nhìn Chu Tự Viễn đang ngủ.
Được, cảm thấy tốt hơn nhiều, sự tự tin trở lại rồi.
*
Một tiếng rưỡi sau, tiếng chuông hết tiết thứ tư từ phía tòa nhà dạy học truyền đến.
Lâm Miên gãi tai gãi má làm xong bài toán trắc nghiệm cuối cùng của môn toán… câu hỏi nhỏ thứ nhất, sau đó ngẩng đầu lên.
Nhìn qua cửa sổ, lờ mờ có thể thấy, đã có phụ huynh đi ra khỏi tòa nhà dạy học rồi.
Những học sinh khác trong phòng tự học đều chú ý tới, đều thu dọn đồ đạc, chuẩn bị qua đó.
Lâm Miên huých Phó Tranh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
“Dậy đi.” Thẩm Hành Chu thành thạo dùng bút chọc vào người Chu Tự Viễn, vừa cất bút vào, vừa thuận tiện đánh thức Chu Tự Viễn dậy.
Chu Tự Viễn từ trên bàn bò dậy, đội áo khoác, ngáp một cái: “Vẫn là ngủ ở trường thoải mái hơn, ở nhà tôi căn bản không ngủ được. Các cậu đi à?”
“Ừ.”
“Được, vừa vặn tôi cũng đi tìm bố mẹ tôi.”
Một nhóm người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mỗi người tìm mẹ mình, mỗi người về nhà mỗi người.
Nhưng mà…
Vừa mới bước vào tòa nhà dạy học, thì Tóc vàng và những người khác đã hoảng hốt chạy lên.
“Anh Phó, không xong rồi! Chủ nhiệm giữ riêng bố mẹ chúng ta lại, gọi vào phòng làm việc!”
Phó Tranh cau mày: “Bố mẹ của ai?”
“Bố mẹ của chúng ta chứ ai!” Mắt Kính hét lớn, “Bố của anh và bố của tôi, còn có bố của tóc vành, của Mập Mập và mẹ của Tiểu Miên, tất cả đều bị gọi đi.”
Lâm Miên ngẩng đầu lên, mở to mắt không thể tin nổi: “Cái gì? Mẹ tôi cũng bị sao? Vì chuyện gì thế? Gần đây chúng ta cũng không gây chuyện mà?”
“Không biết nữa, nhìn vẻ mặt của chủ nhiệm, hình như khá nghiêm trọng, vì vậy chúng tôi vội vàng tới báo tin.”
“Đi đi đi, nhanh lên xem.”
“Nếu lát nữa mẹ tôi đánh tôi, các cậu nhớ cản lại chút nhé.”
Chu Tự Viễn ở bên cạnh hả hê, cười rất tươi.
Tóc vàng đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, tóc đỏ, bố mẹ cậu cũng đang ở trong phòng làm việc, còn có thầy Chúc chủ nhiệm lớp các cậu nữa.”
“Cái gì? Sao cậu không nói sớm?” Chu Tự Viễn kinh ngạc, ba bước thành hai bước lên bậc thang, đi ở phía trước nhất, “Nhanh nhanh nhanh! Lên xem nào!”
Một nhóm người chạy lên phòng làm việc ở tầng hai, chỉ thấy bố mẹ của tất cả mọi người đều ở đó, còn có thầy Chúc chủ nhiệm lớp thực nghiệm, cùng với chủ nhiệm lớp của Lâm Miên, một nhóm người đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc uống trà.
Có vẻ họ vừa nói xong một chủ đề, nhất thời chìm vào im lặng.
Đúng lúc này, hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã hỗn loạn, mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.
Chu Tự Viễn phanh gấp, dừng lại ở cửa, nhưng những bạn học phía sau không phanh kịp, từng người một đâm vào, suýt nữa đâm ngã cậu ta.
Chu Tự Viễn đứng chắn ở phía trước nhất, quay đầu muốn chạy, nhưng không có đường lui.
Cậu ta chỉ có thể quay đầu lại, cười gượng hai tiếng: “Bố mẹ, các cô chú chào ạ.”
Mọi người đồng thanh chào hỏi: “Cô chú chào cháu!”
Thầy Chúc mỉm cười hiểu ý, nói với các vị phụ huynh: “Xem ra các con đều sốt ruột rồi. Nhà trường đã xử lý xong sự việc, tôi và thầy Lý chỉ thông báo sự việc này cho các vị phụ huynh một tiếng, các con thấy chuyện bất bình mà lên tiếng, đây là việc tốt, về nhà phải khen thưởng. Cũng mong các vị phụ huynh giữ bí mật, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của sự việc này.”
Các vị phụ huynh liên tục gật đầu: “Nhất định rồi, hai thầy cứ yên tâm.”
Vài học sinh nhìn nhau, hiểu được đại khái.
Hai giáo viên chắc là đã kể chuyện của bố Thẩm Hành Chu cho các vị phụ huynh rồi.
Vài người thở phào nhẹ nhõm, đứng nghiêm ở ngoài cửa, không sao rồi, không phải đi mách lẻo là được.
Các vị phụ huynh chào tạm biệt hai thầy giáo, một nhóm người đi ra ngoài cửa.
Bố Phó Tranh vỗ vai Phó Tranh, nhìn hắn khẳng định: “Làm tốt lắm, làm người là phải như vậy.”
Lâm Miên ưỡn ngực ngẩng đầu, chờ mẹ khen mình: “Mẹ ơi, tối nay chúng ta có thể ăn vịt quay không?”
Mẹ Lâm nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là được rồi, Tiểu Miên nhà chúng ta học giỏi lại còn dũng cảm, nhất định phải thưởng.”
“Dạ! Dạ dạ dạ!”
Thậm chí cả mẹ Chu cũng đi đến bên Thẩm Hành Chu, trả bài kiểm tra cho cậu, nhẹ nhàng nói: “Kiểm tra rất tốt, cô giáo khen cháu nhiều lần lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”
Thẩm Hành Chu hơi đỏ mặt: “Cảm ơn cô ạ.”
Chu Tự Viễn nhìn từng người bạn được khen thưởng, không khỏi ưỡn thẳng lưng, hắng giọng, ám chỉ bố mẹ mình.
Khen con đi!
Bố mẹ Chu liếc nhìn cậu ta, lại nhìn nhau.
“Được rồi.” Họ bất đắc dĩ gật đầu, “Việc này làm đúng là không tệ, đáng khen.”
Chu Tự Viễn tự tin nói: “Bình thường thôi, đứng thứ ba thế giới.”
“Nhưng mà–“
Chu Tự Viễn cảm thấy không ổn lắm, nụ cười trên mặt cứng đờ lại: “Nhưng mà cái gì?”
“Chu Tự Viễn, con phá kỷ lục của trường rồi, con biết không?”
“Kỷ lục gì cơ?” Chu Tự Viễn nghi hoặc, “Kỷ lục nhảy cao hay nhảy xa?”
Tất nhiên là kỷ lục “xếp cuối cùng, toàn bài làm trắng” rồi.
“Thôi, về nhà rồi nói tiếp.” Bố mẹ Chu không muốn mắng cậu ta trước mặt nhiều người như vậy, vẫn nên giữ chút thể diện cho cậu ta.
Chu Tự Viễn lại nở nụ cười, vui vẻ đi cùng các bạn ra khỏi cổng trường.
“À, đúng rồi.” Chu Tự Viễn quay đầu lại, nói với các vị phụ huynh, “Các cô chú, đây là bố mẹ cháu, chắc là cô chú vừa đã gặp rồi. Nhà cháu toàn là người tốt, hiện tại cháu đang ở Vinh Đạt Hoa Viên, tòa nhà số 2, căn hộ 403, sau này có thể cho bạn bè đến nhà cháu ngủ lại không ạ?”
Cậu ta vẫn còn nhớ chuyện này!
Tuần trước, một nhóm bạn đến nhà cậu ta chơi, chơi đến bảy giờ thì chuẩn bị về nhà.
Lúc đó bọn họ nói, bố mẹ không quen biết nhau, cũng không biết nhà cậu ta ở đâu, nên không thể ngủ lại ở lại nhà cậu ta được.
Kết quả là…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trời ơi, tóc đỏ, cậu thật là…”
Mắt Chu Tự Viễn sáng lên, đầy mong đợi nhìn các vị phụ huynh: “Được không ạ? Cháu thực sự muốn chơi thâu đêm, trải chiếu ngủ với các bạn.” Cậu ta còn nhắc nhở bố mẹ mình: “Nhanh lên, lên nói chuyện thêm với các cô chú một chút, trao đổi số điện thoại đi mẹ, nhanh lên, giúp con tạo mối quan hệ đi.”
Bố mẹ Chu không thể nhịn được nữa, đến nước này rồi mà cậu ta vẫn còn nghĩ đến chuyện chơi.
Họ cố nén cơn giận, giữ phép lịch sự tối thiểu, trao đổi số điện thoại với các vị phụ huynh khác.
“Có cơ hội thì cùng nhau thảo luận vấn đề giáo dục, các cháu cũng thích chơi với nhau, có chuyện gì thì cứ liên lạc.”
Làm xong chuyện này, bố mẹ Chu nhìn Chu Tự Viễn: “Được chưa?”
Chu Tự Viễn gật đầu hài lòng: “Được rồi ạ, vậy cháu và bố mẹ đi trước nhé, tạm biệt cô chú.”
Cậu ta mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau.
Cửa xe vừa đóng lại, một tiếng gầm giận dữ xuyên qua cửa kính.
“Chu Tự Viễn, giải thích cho bố mẹ tại sao con thi môn nào cũng nộp giấy trắng? Tại sao con thi môn nào cũng ngủ? Tại sao con ngay cả tên cũng không chịu viết?!”
“Bố mẹ hét to như vậy làm gì? Bạn con nghe thấy hết rồi!”
“Bố mẹ đánh chết con rồi đẻ lại một đứa nữa!”
“Đẻ lại một đứa thì phiền phức lắm? Phải nuôi từ nhỏ, hay là bố mẹ đưa bạn cùng bàn của con đi, sau này để cậu ấy quản lý công ty luôn.”
“Con… con con con…”
“Dù sao thì bạn cùng bàn của con cũng thông minh, cũng không để con chết đói được.”
Vài vị phụ huynh bên ngoài nhìn nhau, cố nhịn cười, mỗi người dắt con mình, tản ra, mỗi người về nhà mỗi người.
Mẹ Lâm đổi sang giày đế bằng để lái xe, gọi Lâm Miên: “Tiểu Miên, lại đây, lên xe, mẹ đưa con đi mua vịt quay ăn.”
Phó Tranh hỏi bố: “Bố, bố lái xe đến hay là…”
Bố Phó Tranh nói: “Bố đi xe buýt đến, con không có xe sao? Hôm nay con chở bố về.”
“Cũng được.”
Lâm Miên trèo lên ghế sau, vẫy tay với Thẩm Hành Chu: “Tạm biệt học sinh giỏi nhá.”
Thẩm Hành Chu nở một nụ cười: “Tạm biệt.”
Các vị phụ huynh chở con mình về nhà, cổng trường vốn náo nhiệt giờ đây trở nên yên tĩnh.
Thẩm Hành Chu một mình đứng trong hoàng hôn, tiễn họ rời đi.
Y vẫn thích thời gian học trên lớp.
Nhưng ngày mai là thứ bảy, lớp thường không học, bạn bè sẽ không đến.
Vai Thẩm Hành Chu hơi sụp xuống, y quay người, định đến căng tin ăn tối, rồi tiếp tục làm bài tập.
Đột nhiên, y nghe thấy tiếng còi xe phía sau.
Chu Tự Viễn thò đầu ra khỏi xe, vẻ mặt nghi hoặc: “Bạn cùng bàn, sao cậu không lên xe? Tôi cứ tưởng cậu lên xe cùng tôi rồi.”
Mẹ Chu cũng cười vẫy tay với y, “Hôm nay mở họp phụ huynh cho cháu, coi như cô cũng là phụ huynh của cháu rồi, mau lên xe, chúng ta tới nhà hàng ăn cơm, ăn xong cô đưa cháu về.”
“… Được.” Thẩm Hành Chu kéo kéo góc áo, cúi chào họ: “Cảm ơn ạ.”
Bố Chu lái xe, mẹ Chu ngồi ghế phụ, Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau.
Bố Chu tùy tiện hỏi: “Bạn học Thẩm, cháu làm bạn cùng bàn với Chu Tự Viễn một tháng, cháu thấy nó thế nào?”
“À?” Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: “Mặc dù thành tích của bạn học Chu không tốt, nhưng tính cách rất tốt, đối xử với bạn học cũng rất thân thiện.”
Chu Tự Viễn đắc ý rung chân, đúng là bạn cùng bàn của tôi, biết phát hiện ra ưu điểm của tôi.
“Nhưng mà…” Thẩm Hành Chu nói, “Cậu ấy hát lạc điệu.”
“Nó hát cho cháu nghe trong giờ học sao? Có ảnh hưởng đến việc học của cháu không?”
“Không ạ, chỉ là hát lúc ra chơi thôi.”
“Ừm.” Bố Chu dừng lại một chút, rồi hỏi, “Cháu thấy, với tình hình hiện tại của nó, nó còn thích hợp học ở lớp thực nghiệm không?”
Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn cùng ngẩng đầu lên.
“Chú biết, lớp thực nghiệm cấp ba của các cháu là xếp theo thành tích. Lúc đó cô chú cũng không suy nghĩ thấu đáo, chỉ nghĩ lớp thực nghiệm có thể quản lý nghiêm hơn, nên đã nhét nó vào đó.”
Bố Chu thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hơi không công bằng với các bạn học khác, nó nộp giấy trắng mà vẫn để nó ở lại lớp có thành tích tốt, có lẽ là sai rồi.”
“Thầy Chúc cũng nói, lớp thực nghiệm tiến độ nhanh hơn, độ khó cao hơn, nó ở lớp thực nghiệm sẽ khó có động lực học tập, nếu chuyển sang lớp thường, học từ cơ bản trước thì sẽ tốt hơn.”
“Cháu là bạn cùng bàn của nó, chúng tôi cũng muốn hỏi ý kiến của cháu, cháu nghĩ sao?”
“Cháu nghĩ…”
Thẩm Hành Chu còn chưa kịp nói hết lời thì Chu Tự Viễn đã vội vàng lên tiếng: “Con không học lớp thường, con không muốn tách khỏi bạn cùng bàn, vốn dĩ con không phải dạng học hành gì rồi, học lớp nào cũng không liên quan.”
Bố Chu quát: “Câm miệng.”
Chu Tự Viễn ôm chầm lấy vai Thẩm Hành Chu, Thẩm Hành Chu còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác quay đầu nhìn cậu ta.
“Con mặc kệ! Con không tách khỏi Thẩm Hành Chu! Đây là người bạn đầu tiên con kết giao ở đây!”
Bố Chu ngẩng đầu, nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu ở ghế trước: “Con muốn ở lại lớp thực nghiệm cũng không phải không được.”
“Điều kiện gì?”
“Trước tiên nhuộm lại tóc, còn nữa, từ bây giờ phải học hành cho tử tế vào.”
*
Bên kia, Lâm Miên và Phó Tranh cũng xách mấy túi lớn vịt quay đồ kho về nhà.
Để ăn mừng thành tích tốt trong kỳ thi tháng này của hai đứa và buổi họp phụ huynh diễn ra tốt đẹp, hai gia đình quyết định cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn.
Nửa đầu chủ yếu là ăn cơm, Lâm Miên khoe ảnh bảng vàng của mình, khoe điểm thi của cậu và Phó Tranh.
Nửa sau thì vào phần trình tự cố định, bố mẹ Lâm ôm nhau khóc nức nở, bố Phó Tranh thì âm thầm rơi lệ, cảm thán hai đứa trẻ đã lớn rồi.
Lâm Miên và Phó Tranh ăn no nê, rửa bát đũa xong, vào phòng Phó Tranh làm bài tập.
Lâm Miên kéo cặp sách, đến cửa phòng Phó Tranh: “Phó Tranh…”
Phó Tranh đứng trước bàn học, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là gì vậy?” Lâm Miên chạy tới, nhìn kỹ, mắt muốn rớt ra ngoài: “Đây đây đây… không phải là cái trên ti vi sao? Điện thoại nắp gập?”
Lâm Miên sợ làm rơi đồ đắt tiền, không dám đưa tay ra nhận, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng: “Cậu lấy ở đâu ra thế?”
Giọng Phó Tranh hơi run: “Đặt trên bàn học của tớ.”
Lâm Miên bừng tỉnh: “Là bố cậu mua cho cậu! Sao bố tớ không mua cho tớ?”
Thì ra là thế.
Cuối cùng Phó Tranh cũng hiểu, tại sao chiều họp phụ huynh, bố lại hỏi hắn có thích điện thoại không, các bạn trong lớp có không.
Hóa ra là bố đã mua rồi.
Phó Tranh đột nhiên có chút hối hận, lúc đó hắn không nên vì tiết kiệm tiền mà nói không cần, hắn còn tưởng…
Lâm Miên nâng niu chiếc hộp đựng điện thoại, đặt cẩn thận lên bàn, sau đó kéo Phó Tranh, chạy ra khỏi cửa phòng.
“Chú Phó, Phó Tranh nhìn thấy món quà chú mua cho cậu ấy rồi! Cậu ấy thích lắm!”
Dưới ánh đèn trắng, bố Phó Tranh uống chút rượu, ngồi khom lưng trên ghế, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng của người say.
Lâm Miên đẩy Phó Tranh đến trước mặt ông, Phó Tranh gật đầu: “Cảm ơn bố, con lấy về để tra tài liệu học tập ạ.”
“Có ích cho việc học là tốt rồi.” Bố gật đầu lia lịa, “Sau này muốn gì thì cứ nói, bố sẽ mua hết cho.”
“Vâng.” Phó Tranh dừng lại một chút, “Bố uống ít thôi, uống xong thì gọi con, con đỡ bố về.”
“Biết rồi.” Bố giơ ly rượu về phía hắn, “Chỉ uống một chút thôi, không say đâu.”
Lâm Miên đầy mong đợi nhìn bố mẹ mình: “Bố mẹ, con cũng…”
Bố mẹ Lâm giả vờ say: “Ông Lâm, hình như có con muỗi bay qua kìa…”
*
Trước bàn học, Lâm Miên chống cằm, nhìn chiếc điện thoại mới của Phó Tranh, không khỏi khen ngợi.
“Oa, Phó Tranh, bố cậu đối xử với cậu tốt thật, chiếc điện thoại này đắt lắm đấy.”
Phó Tranh đang làm bài kiểm tra: “Cậu muốn chơi thì cứ lấy mà chơi, cậu muốn cài Q.Q không? Không phải cậu vẫn luôn nói cấp độ Q.Q của cậu thấp lắm sao?”
Lâm Miên lắc đầu: “Cước phí đắt lắm, lần trước Mập Mập lấy trộm điện thoại của bố nó, chỉ đăng nhập có mười phút, thế là bị bố nó cho ăn đòn.”
“Còn hồi bé, chúng ta xem trò chơi đố vui trên ti vi, gọi điện thoại mấy lần, đến cuối tháng…”
Cũng bị bố mẹ cho ăn đòn.
Bây giờ cậu bị ám ảnh tâm lý với những chuyện này rồi.
Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Không sao, cậu chơi một lúc, miễn là mỗi tháng không dùng quá nhiều lưu lượng là được.”
Lâm Miên lấy bài kiểm tra ra, hạ quyết tâm: “Tớ làm xong bài kiểm tra này, sẽ thưởng cho tớ đọc một chương tiểu thuyết.”
“《Anh đây chính là thích em》?”
“Cậu đừng nói!”
“Hay vậy sao? Nội dung là gì thế?”
“Là chuyện của hai học sinh cấp ba…” Lâm Miên ngậm miệng, “Cậu không được xem.”
Phó Tranh ngẩng đầu: “Tại sao?”
“Tóm lại là cậu không được xem, đọc mấy thứ này dễ yêu sớm lắm.”
“Thế còn cậu?”
“Tớ có ý chí.”
Mười một giờ đêm, Lâm Miên đầy ý chí đang ôm điện thoại, nằm trên giường, đọc tiểu thuyết đến mức nước mắt lưng tròng.
Mặc dù biết tiểu thuyết đam mỹ là gì, nhưng cậu vẫn ngày đêm suy nghĩ, muốn biết hai nhân vật chính cuối cùng có đỗ đại học không.
Phó Tranh tắm xong, dùng khăn tắm lau mái tóc ngắn, trở về phòng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Miên, cúi đầu nhìn lướt qua, đọc từng chữ từng chữ trên màn hình: “‘Lớp học sau giờ tan học không có một bóng người, họ trốn sau tấm rèm cửa màu xanh thẫm, tìm kiếm đôi môi lạnh lẽo hoặc ấm áp của đối phương…'”
“Á! Phó Tranh!” Lâm Miên đột nhiên lao tới, dùng “bàn tay ấm áp” che miệng “lạnh lẽo” của Phó Tranh, “Cậu ngậm miệng lại cho tớ!”
Phó Tranh khựng lại một chút, gỡ tay cậu ra: “Miên Miên, chẳng trách cậu nói đọc mấy cái này dễ yêu sớm.”
“Cậu…” Lâm Miên tức giận đánh hắn một cái, “Sao cậu cứ thích lén xem tớ thế?”
Phó Tranh cầm điện thoại, giúp cậu thoát khỏi trang web: “Tớ sợ cậu yêu sớm.”
“Yêu sớm? Với ai?” Lâm Miên hỏi ngược lại, “Với cậu à?”
Phó Tranh nhắc nhở cậu: “Miên Miên, tớ là con trai.”
“Con trai cũng được, hai người hôn nhau lúc nãy…” Lâm Miên đột nhiên cảm thấy không ổn, hình như cậu đã lỡ lời.
Lâm Miên nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự với hắn, sau đó lặng lẽ dịch chuyển, cuộn chăn lại, nằm vật ra giường: “Ngủ thôi!”
Phó Tranh trực giác thấy không ổn, cầm điện thoại, muốn quay lại trang web lúc nãy, xem Lâm Miên đã đọc cái gì.
“Phó Tranh!” Lâm Miên bò dậy, nhanh chóng ngăn cản hắn, giật lấy điện thoại, đặt lên đầu giường, “Không được xem, ngủ thôi, nhanh lên.”
Lâm Miên nắm chặt lấy hai tay hắn, ấn vào trong ngực, không cho hắn cử động nữa.
Đúng nửa đêm, Lâm Miên nằm ngửa trên giường, ngủ ngon lành như một chú heo con.
Tay cậu vẫn nắm chặt tay Phó Tranh, Phó Tranh nằm bên cạnh cậu, cố sức rút một tay ra, cầm lấy điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt hắn.
Được, rất tốt, hóa ra Miên Miên xem tiểu thuyết kiểu này.
Vậy cậu ấy thích nhân vật nam nào? Thẩm Hành Chu hay Chu Tự Viễn?
Một đứa mọt sách, một đứa không chính thống (*), hai đứa đó thành một đôi đi, Miên Miên xen vào làm gì?
(*): “非主流 (Không chính thống) là một thuật ngữ trong văn hóa trẻ hiện đại TQ, được sử dụng để mô tả những người không tuân theo hoặc không phù hợp với các xu hướng chính thống hoặc phổ biến trong xã hội. Cụ thể, nó thường ám chỉ đến những người trẻ tuổi có phong cách sống, tư duy, và sở thích không phù hợp với những gì được coi là “chính thống” hoặc “phổ biến” theo quan điểm của xã hội hoặc giới trẻ. Các đặc điểm của người “không chính thông” có thể là phong cách trang phục, tư tưởng, thái độ đối với cuộc sống, văn hóa âm nhạc, và các quan điểm khác.
Phó Tranh gập điện thoại lại, mở mắt trong bóng tối, càng nghĩ càng tức, kéo góc chăn che rốn của Lâm Miên, che kín nửa khuôn mặt cậu.
Một lúc sau, Lâm Miên hơi khó thở, chép chép miệng, mơ màng tỉnh dậy, kéo chăn trên mặt ra.
Cậu quay đầu nhìn lại, Phó Tranh đang nằm bên cạnh cậu giả vờ ngủ.
Lâm Miên bò dậy, chống cằm, chăm chú nhìn Phó Tranh.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Phó Tranh không hiểu sao lại có chút căng thẳng, lưng thẳng đơ, yết hầu lăn lộn hai lần.
Chẳng lẽ Miên Miên thích hắn rồi?
Nếu Miên Miên hôn trộm hắn, hắn nên giả vờ không biết hay nên đáp lại?
Nếu Miên Miên đọc tiểu thuyết nhập tâm quá, đưa ra yêu cầu quá đáng là yêu sớm, thậm chí là kết hôn với hắn, hắn nên thuận theo hay nên vùng vẫy một chút rồi mới thuận theo?
Kết hôn khi còn học cấp ba, có phải hơi không ổn không? Đại học cũng không được, đại học cũng phải học hành tử tế, chờ hắn kiếm được tiền rồi mới kết hôn đi? Nhưng nếu Miên Miên không đợi được thì phải làm sao?
Đột nhiên, Lâm Miên véo mũi hắn, đôi mắt sáng lên: “Phó Tranh, dậy đi, tớ biết cậu chưa ngủ, cậu có đói không? Tối còn thừa một chút thức ăn, cậu có muốn ăn không? Chúng ta đi ăn vụng.”
Trong bóng tối, Phó Tranh đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm, trong đó có sự mất mát mà Lâm Miên không hiểu nổi.
Lâm Miên bị hắn dọa sợ, rụt cổ lại, yếu ớt nói: “Vậy… vậy tớ không ăn nữa, cậu ngủ đi.”