Muốn quỵt nợ cả đời
……
Úc Tuyền Thu không thể nhớ mình đã ra khỏi đường hầm bằng cách nào, cũng không nhớ rõ mình đã về nhà ra sao.
Chỉ biết trong cơn mê man, cô mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ luôn đứng trông bên đầu giường lò.
Cô vô thức cho rằng đó chắc chắn là mẹ cô.
Khi mở mắt tỉnh táo, đúng thật, cô thấy mẹ đang bưng một cái bát hoa đứng trước mép giường lò.
Hốc mắt bà Úc đỏ bừng, mái tóc hoa râm đã trắng lại càng trắng thêm, trông như lại già đi vài tuổi.
“Mẹ…” Cô nghẹn ngào kêu lên, bứt rứt khó chịu, cảm thấy bản thân thực sự chẳng ra gì.
“Con Tư, con tỉnh rồi, trời ạ, doạ mẹ sợ chết khiếp.”
Mẹ cô nói xong, khóc nấc lên, vội vàng đưa cái bát hoa đến trước mặt cô: “Con Tư, đây là canh gà mẹ hầm, con mau uống đi.”
Úc Tuyền Thu cau mày, yếu ớt nói: “Mẹ, con không phải cậu ấm cô chiêu, sao mẹ lại nấu thứ đắt đỏ này, đàn gà nhà ta đều là gà đẻ trứng, giết chúng, năm sau lũ gà con sẽ ra sao?”
“Ừ, mẹ biết, đây không phải của nhà chúng ta…!con mau uống đi.”
Nhận ra vừa lỡ miệng, mẹ cô vội thôi không nói nữa.
Úc Tuyền Thu nào có dễ cho qua, mặt cô biến sắc, hỏi: “Không phải của nhà của chúng ta? Thế của nhà ai?”
Lúc đầu, mẹ cô cố lảng tránh rằng bà nói sai, nhưng không thể chịu nổi những câu hỏi dồn dập của cô, cuối cùng bà đành tiết lộ: “Bác sĩ Lan nhà bên gửi cho”.
Quả nhiên là cô ấy.
Úc Tuyền Thu nghe xong, không tả nổi cảm giác hiện giờ là gì.
Cô suy sụp nằm lại xuống giường, thơ thẩn nhìn trần nhà.
“Con bé Thiện Văn đó thật tốt.
Hai ngày con ốm, cả hai ngày con bé đều đến canh và tiêm thuốc cho con.
Thấy mẹ bận quá, con bé còn giúp mẹ lo việc đồng áng và đưa Mục Mục đến trường…!Nếu con bé là đàn ông, mẹ sẽ yên tâm giao con cho cô bé ấy.”
Nhắc đến Lan Thiện Văn, mẹ cô nói rất nhiều, kể mãi rằng bác sĩ Lan giỏi như thế nào, tốt bụng ra sao, những người ngoài kia hay khen cô ấy như thế nào.
Song qua tai Úc Tuyền Thu, cô chỉ nhớ mãi một điều: Khi cô ốm, bác sĩ luôn túc trực bên giường cô.
Hóa ra cái bóng phụ nữ ấy không phải mẹ cô, mà là Lan Thiện Văn.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy khó chịu.
Cũng giống như cho dù có bao nhiêu văn kiện đóng dấu đỏ được chính phủ phê duyệt, đồng lương của cô vẫn sẽ không tăng.
Dù bác sĩ có tốt đến đâu, cũng không thuộc về cô.
Cô dần dần bình tĩnh lại, ngăn không cho mẹ tiếp tục khen bác sĩ: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, người ta chẳng qua chỉ vì thương hại chúng ta mà thôi.”
“Xời ạ cái con này—” Lời muốn nói của mẹ cô chưa kịp nói ra đã bị chặn trong cổ họng, vì nhìn cô, vì thấy ánh mắt cô đượm màu buồn bã.
Mon men đến mép giường, mẹ cô vuốt ve khuôn mặt của cô bằng đôi bàn tay chai sạn, nhìn mãi không muốn dời mắt: “Con Tư, nói cho mẹ biết, có phải con thật sự…!thật sự muốn ở bên bác sĩ Lan? Từ nhỏ con đã rất bướng, mẹ sinh ra con, mẹ biết, con đừng quá cố chấp, với cha ruột của Mục Mục cũng vậy, với bác sĩ Lan cũng vậy, họ có giống chúng ta không?”
Đúng vậy, cô không thể nhận lòng tốt của người khác cho dù chỉ là phân nửa, vì nếu làm vậy, người lúc nào cũng nhớ nhung, lúc nào cũng lưu luyến cuối cùng chỉ có mình cô mà thôi.
Cô thực sự muốn ở bên bác sĩ Lan, muốn tới phát điên phát dại.
Nhưng cô có thể nói không?
Chưa tính đến chuyện nếu nói ra thì liệu bác sĩ có còn đoái hoài gì đến cô, chỉ cần chuyện này bị đồn ra ngoài, bị những người trong xưởng thép phát hiện, cho dù bọn họ có trong sạch đến đâu, những tiếng xấu không biết từ đâu đến vẫn sẽ đổ hết lên đầu họ.
Cô còn mẹ già, còn con nhỏ, bác sĩ Lan bản tính hiền lành hiếu thảo vẫn phải nuôi cha mẹ già, sao cô dám nói, sao dám nói!
Như nghẹn một cục máu, Úc Tuyền Thu chầm chậm thở hắt ra một hơi.
Dưới cái nhìn căng thẳng của mẹ, cô chậm rãi nở nụ cười: “Mẹ đang nói gì vậy…!Bác sĩ Lan là phụ nữ mà, con không bị ấm đầu, sao con có thể có ý với cô ấy?”
“Ôi, mẹ biết mà, sao gái mẹ có thể người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm mà đi thích bác sĩ Lan.
Thế mà những người ngoài kia cứ đồn láo.”
Nghe vậy, mẹ cô vui vẻ hẳn, khuôn mặt giăng đầy nếp nhăn cũng nở ra như hoa, ân cần vuốt tóc cô và nói: “Con Tư, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, mẹ không lo lắng con sẽ làm những chuyện như thế, nhưng Tư à, con không còn nhỏ nữa, cũng vì tốt cho Mục Mục, con nên lập gia đình đi.”
Biết con gái sẽ không nghĩ đến chuyện này, người mẹ già chỉ buột miệng nói vu vơ, cũng như câu cửa miệng mà bà hay quen nói vậy.
Úc Tuyền Thu trước giờ luôn một mực từ chối, ai ngờ, lần này thái độ của cô như mặt trời mọc đằng Tây, trước sau hoàn toàn khác biệt.
Tự dưng, cô chủ động hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có thể giúp con tìm một người đàn ông tốt không, có thể giới thiệu cho con được không?”
Lời này khiến mẹ cô sửng sốt, sau khi chắc chắn con gái không bị sốt đến ấm đầu, bà vui mừng đến mức không ngậm được miệng, dúi cái bát hoa vào tay cô, hào hứng chạy ra khỏi cửa.
Cô vội gọi mẹ lại: “Mẹ, mẹ đi đâu?”
“Đi tìm thím Tào.” Mẹ cô cười đáp lại: “Thím ấy là người nhiều chuyện nhất trên Ma Tử Lĩnh chúng ta, nếu tìm thím ấy, nhất định sẽ tìm được một người chồng tốt cho con.”
Nói xong, mẹ cô phấn khởi bước ra khỏi cửa.
Mẹ cô tuy đã già, nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, bước đi thoăn thoắt hơn cả đám trẻ đầu xanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Thấy mẹ khuất dạng, cô chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cái bát nhỏ trên tay.
“Mẹ, canh nguội rồi.”
Trong lúc đờ đẫn, chợt bên tai lanh lảnh một âm thanh như tiếng kêu của chim vàng anh.
Cô ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của con gái cô xuất hiện bên mép giường lò.
Úc Tuyền Thu nhìn mà đau lòng, đưa tay ra vẫy con gái lại: “Mục Mục, sao lạnh ngắt thế này? Con lạnh à, lại đây với mẹ.”
Cô bé ngoan ngoãn bước tới để mẹ ôm vào lòng.
Không biết con bé vừa chạy đi đâu chơi mà toàn thân lạnh như băng.
Úc Tuyền Thu xót ruột, vừa cởi giày của con ra, ôm con lên giường lò cùng cô sưởi ấm, vừa đút cho con bát canh trên tay.
Cô bé bĩu môi, quay đầu sang bên kia.
Úc Tuyền Thu bất ngờ, đang định hỏi con gái có khó chịu chỗ nào không, bỗng thấy mặt cô bé đỏ bừng quay sang nói với cô: “Mẹ, con không muốn đi học nữa!”
“Sao có thể không đi học?” Nghe thế, Úc Tuyền Thu không chút nghĩ ngợi hỏi lại, để doạ con gái, cô còn cố ý làm bộ mặt nghiêm túc giả vờ tức giận: “Nếu không đi học, sau này mẹ sẽ không cho con ăn nữa.”
“Không ăn thì không ăn! Con không muốn đi học! Con không muốn dùng tiền của cô Lan để đi học!” Cô con gái nấp trong lòng hoàn toàn không bị lời nói của cô doạ sợ, ngược lại còn khóc nấc lên, ngang bướng cãi cô: “Con không muốn có ba nữ, con muốn có một người ba thực sự! Huhuhu…”
Cơ thể của Úc Tuyền Thu cứng đờ, mặt cô tái nhợt, nghĩ về lời nói của con gái.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới run rẩy hỏi: “Những câu này…!ai dạy con nói vậy?”
Cái gì mà “ba nữ”, “ba nam”? Rõ ràng đây không phải lời mà một đứa trẻ ở độ tuổi thơ trẻ có thể biết, chắc chắn sau lưng có người dạy con bé nói thế.
“Trong trường ai cũng nói thế, cả thầy giáo con cũng nói như vậy!” Con bé khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi trên mặt đều chảy ròng ròng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp biến thành mặt mèo.
“Bọn họ nói, nói…!huhuhu…!Con không thích cô Lan, cũng không đi học nữa…!Mẹ…!Mẹ đừng để cô Lan làm ba của con, được không?”
Thế giới của trẻ con đơn thuần lắm, không thể phân biệt được đâu là thiện và đâu là ác, đâu là đúng và đâu là sai.
Chúng chỉ biết khác biệt với mọi người là không đúng.
Con người luôn cầu nguyện để loại bỏ những người khác biệt với mình, để đạt đến cảnh giới cao nhất của nhân sinh.
Trong tiếng khóc càng lúc càng to của con gái, Úc Tuyền Thu dần dần hiểu ra tại sao quần áo con mình luôn ướt sũng khi đi học về, tại sao trên người con luôn xuất hiện những vết tím xanh tím đỏ, mới hiểu tại sao con mình hay phớt lờ mình, và cũng hiểu tại sao con gái luôn kéo mình đi mỗi khi nhìn thấy cô Lan.
Trong khi cả thế giới đều thích bác sĩ Lan, cô lại không thích bác sĩ Lan, thậm chí còn ác ý nói xấu bác sĩ Lan.
Nhưng đến khi khó khăn lắm mới có thể dần dần thích bác sĩ Lan như những người khác, thì hướng gió nhân gian đã đổi chiều— Không, mọi người vẫn thích tán dương bác sĩ Lan, miễn là tên bác sĩ không được đặt cạnh tên cô.
Ồ, hóa ra cô là người duy nhất không thể thích bác sĩ.
Đứa con gái trong vòng tay vẫn đang khóc.
Nức nở và nghẹn ngào, thậm chí có vài lần khóc đến hụt hơi.
Con yêu của cô vốn dĩ là một đứa trẻ sinh non, mang cơ thể yếu ớt, nếu để mặc cô bé khóc thế này, trái tim cô sẽ tan nát thành từng mảnh.
Bác sĩ Lan cái gì chứ, ai có thể quan trọng hơn đứa con gái tách ra từ khúc ruột của cô?
Úc Tuyền Thu nuốt xuống hơi thở nặng nhọc cuối cùng trong lòng, đau khổ ôm lấy con gái, cười dỗ dành con: “Không đâu, mẹ và cô Lan đều là phụ nữ, sao có thể như vậy được? Mục Mục, con hãy chăm chỉ đi học, nhé?”
Trông cô bé như không tin được, trên mặt giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng cô giáo nói, cô Lan đóng tiền học cho con, cô Lan và con không phải họ hàng, sao cô Lan lại đối xử tốt với con như vậy??”
“Đứa con ngốc, số tiền đó là mẹ mượn cô Lan.” Nhẹ nhàng giải đáp khúc mắc của con gái: “Mẹ đã hẹn với cô Lan, mấy năm sau đợi khi con lớn mẹ sẽ trả lại…!Nếu có người nói con, con cứ nói thế với họ, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Nghe câu trả lời, cô bé mới tin là thật, lại vui vẻ cười, nũng nịu ôm lấy cổ cô.
Vui cười đùa nghịch với con gái một lúc, khi con đã đùa mệt, cô dỗ con gái ngủ, lúc này Úc Tuyền Thu mới có thời gian tính xem cô đã nợ bác sĩ bao nhiêu tiền.
Thật ra cũng không cần tính.
Lúc đầu khi bác sĩ hào hứng giải quyết từng chuyện một cho cô, cô đã nói với bác sĩ rằng đấy chỉ là mượn, sau này sẽ trả lại.
Cho nên cô đã thầm ghi nhớ hết những khoản nợ đó.
Nghĩ đến số tiền và phiếu ăn ấy, cô bỗng thấy phiền muộn.
Thực ra, cô muốn ăn quỵt bác sĩ cả đời này.
Nhưng thật tiếc, bác sĩ không cho cô một cơ hội.
…….