Cô vẫn yêu cô ấy
……
Nhìn thấy là họ, bác sĩ cũng sững sờ một lúc, ngay sau đó, bằng thứ thanh âm mềm mại thuần khiết, bác sĩ nói: “Đã muộn như vậy, mọi người có chuyện gì sao?”
“Còn có chuyện gì nữa, ngoài khám bệnh ra, lẽ nào tôi đến để bảo cô làm bao cát bị thịt?” Úc Tuyền Thu tranh nói trước khi mẹ cô kịp mở lời.
Lời nói sắc bén của đồng chí Úc đang ngầm mỉa mai chuyện bác sĩ không biết tự lượng sức mà chịu một cú đấm cho người ta.
Lan Thiện Văn không nói gì, nhưng mẹ Úc Tuyền Thu cảm thấy giọng điệu con gái mình không chấp nhận được, vỗ vào tay cô ngụ ý trách móc, cười với bác sĩ và nói: “Bác sĩ Lan à, Mục Mục nhà chúng tôi bị ốm, bác sĩ có thể xem qua được không?”
Nghe vậy, đôi lông mày đậm nét của bác sĩ hơi cau lại, nói với thái độ còn lo lắng hơn cả khi đó là con gái ruột của bác sĩ: “Mục Mục bị ốm sao? Mọi người mau vào đây, bên ngoài sương giá, càng dễ ốm nặng, để tôi xem cho cô bé.”
“Ừ, được, được, được, con Tư, chúng ta mau vào đi.” Mẹ cô vội vàng kéo cô vào: “Con Tư, nhanh nhanh, bế Mục Mục vào đây.”
Úc Tuyền Thu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi không tin y thuật của bác sĩ Lan, tôi muốn bác sĩ Ngô khám.”
Con bé này bị ngốc hay sao? Sao có thể so sánh một bác sĩ này với một bác sĩ khác ngay trước măt họ? Nếu bác sĩ giận quá, không khám cho Mục Mục nữa thì sao?
“Này, con bé này, ăn nói kiểu gì đấy?” Mẹ già lo lắng, đánh cô một cái, vội vàng giải thích với cô bác sĩ bị coi thường: “Bác sĩ Lan, con Tư nó quen thói ăn nói sỗ sàng, bác sĩ đừng để bụng.”
“Không sao.” Mặt nữ bác sĩ vẫn điềm đạm, hoàn toàn không có ý định tức giận, đôi mắt trong trẻo ẩn chứa một quầng sáng loé qua, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái trong màn đêm: “Tụng Trúc và Uyển Thi xuống trấn khám bệnh, chiều mai bọn họ mới về.”
“À, quả nhiên là y thuật của bác sĩ Lan quá kém, bọn họ ra ngoài khám bệnh không cho cô đi theo sao?” Úc Tuyền Thu tiếp tục thản nhiên nói móc cô.
Hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng bắt buộc phải có một bác sĩ ở lại ở trên núi để trông nhà.
Bác sĩ không để ý đến lời châm chọc của cô, chỉ duỗi bàn tay gầy guộc ra, nói với cô: “Đưa Mục Mục cho tôi bế, mọi người mau vào nhà đi.”
“Được được, con Tư, đưa Mục Mục cho bác sĩ Lan.”
Nói xong, mẹ cô ôm Mục Mục đang mê man được cô cõng trên lưng xuống, giao cho bác sĩ rồi kéo cô vào.
Phòng của các bác sĩ vẫn chia làm ba gian không đổi, nhưng sau hàng loạt hành động đấu tranh bền bỉ của Ngô Tụng Trúc, ông xưởng trưởng cuối cùng cũng chịu thua, bảo ông thợ mộc cải tạo lại căn phòng, chừa ra một gian để bọn họ làm phòng khám.
Bác sĩ bế cô bé mềm nhũn trong tay, đo nhiệt độ, kê một ít thuốc, đưa cho họ và nói: “Mỗi ngày một gói nhỏ, nếu không đỡ thì lại đến gặp tôi.”
Nhìn mớ thuốc trong tay bác sĩ, Úc Tuyền Thu vô cùng hoài nghi: “Đây là thuốc Đông y sao, có chữa bệnh được không?”
“Không sao, dùng cái này mới có thể chữa trị tận gốc, chỉ là hơi chậm hơn.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích với cô: “Mặc dù thuốc Tây y chữa khỏi bệnh nhanh, nhưng dễ có tác dụng phụ, Mục Mục còn nhỏ, Đông y có tác dụng điều chỉnh cho phù hợp.”
“Hừ, hoá ra bác sĩ Lan còn biết thuốc bắc sao?”
“Chỉ một chút thôi.” Bác sĩ rũ mắt xuống, điềm đạm đáp.
Miếu Khổng và Tứ Cựu không ngừng bị phá huỷ, khi Lan Thiện Văn học năm ba đại học, khoa Đông y được mở trong trường đã không còn sinh viên nào theo học.
Dù phương thuốc cổ xưa này từng cứu sống vô số người trong những năm tháng dài đằng đẵng trước đây, nhưng dưới sự xung kích của Tây y từ năm 1840 trở đi, Đông y dần dần bộc lộ những nhược điểm của nó.
Không ai còn hứng thú đến Đông y, đặc biệt là giới trẻ.
So với nền văn minh y học phát triển ở phương Tây, loại phương thuốc cổ xưa và gần gũi thiên nhiên này bị cho là một y thuật sai lầm, từ lâu đã bị người đời bỏ xó như một ngôi mộ cổ phủ đầy mạng nhện.
Vì vậy, vị giáo sư già dạy y học cổ truyền ở khoa bên cạnh luôn một mình đơn côi xách cái mo hót rác đi phơi thảo mộc sau bức tường mọc đầy rêu trong sân trường.
Có lần Lan Thiện Văn đi mượn sách từ thư viện về, chợt nhìn thấy, vì trong lòng thấy không nỡ nên cô hay tới giúp đỡ một tay.
Một lần rồi lại có lần hai, vị giáo sư già coi cô như đồ đệ duy nhất của ông.
Mỗi lần cô giải phẫu tử thi xong, ông luôn dẫn cô đi phân biệt thảo dược.
Dần dần, cô cũng nảy sinh hứng thú đối với phương thuốc y học truyền thống này.
Trên dãy Ma Tử Lĩnh, những khi cảm thấy buồn chán, Lan Thiện Văn hay ra ngoài đi dạo, mua một ít thuốc từ những ông già, bà già phải mạo hiểm, bí quá hoá liều bán thảo dược vì không thể duy trì cuộc sống.
“Hừ! Biết thì nói là biết, lại còn làm bộ khiêm tốn!” Úc Tuyền Thu khó chịu trừng mắt với bác sĩ, bế con gái về, lạnh lùng nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần đưa tôi năm đồng.”
Úc Tuyền Thu không tin, nghi ngờ nhìn cô: “Rẻ như vậy?”
“Ừ.”
Số thuốc đó là do bác sĩ tự chế, không phải tài sản nhà nước nên đương nhiên không tội gì phải thu tiền Úc Tuyền Thu.
Nhưng nghĩ, nếu không thu tiền, Úc Tuyền Thu chắc chắn sẽ càng nghi ngờ, vì thế bác sĩ đành nói số tiền ít hơn.
“Thuốc này không mất tiền sao?”
“Không.” Trước những câu hỏi vặn đi vặn lại của Úc Tuyền Thu đa nghi, sự kiên nhẫn của bác sĩ thật đáng kinh ngạc, nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ phớt lờ cô từ lâu.
“Chúng chỉ là loại thảo dược bình thường, trên Ma Tử Lĩnh có rất nhiều, khi tôi mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Mua ba đồng được hai mươi lăm ký, đúng là không đáng là bao đối với đồng lương không nơi tiêu pha của bác sĩ.
“Ồ.” Cô biết ngay, làm sao có người ngu ngốc đến mức làm ăn thua lỗ chứ.
Hết sạch nghi ngờ, Úc Tuyền Thu cúi đầu moi tiền trên người, mãi vẫn không thấy tiền, làm cô hơi xấu hổ.
Ôi trời, ra ngoài vội quá, quên mất mang theo tiền.
Dưới ánh đèn, chóp mũi thanh tú của cô chậm rãi chảy mồ hôi, hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ mang tiền không?”
“Không, vội vàng như vậy, ai có hơi để ý chứ.” Mẹ cô ngơ ngác: “Mẹ tưởng con mang tiền, con không mang à?”
Đương nhiên cô không mang, hiện tại cô đang cố gắng tiết kiệm tiền đóng học phí năm sau của Mục Mục, bình thường trong túi cũng không có lấy một đồng.
Úc Tuyền Thu đờ ra vì câu hỏi của mẹ, bất đắc dĩ nói với bác sĩ: “Bác sĩ Lan…”
“Không sao, chỉ là mấy đồng, lúc nào đưa tôi cũng được”.
Bác sĩ rất thấu tình đạt lý, biết Úc Tuyền Thu đôi lúc có trái tim nhạy cảm hơn người bình thường, cố ý đổi “không cần trả lại” thành “lúc nào đưa tôi cũng được”.
“Vậy làm sao được.
Cứ nghĩ phải mắc nợ cô, tôi cảm thấy cứ như có rận trên người.
Cô cứ đợi đấy, lúc khác tôi sẽ đưa lại cho cô.”
Cô không quan tâm liệu nói thế có khiến mẹ mình nghi ngờ hay không.
Lạnh lùng nói xong, cô lập tức kéo mẹ bế con gái về nhà.
Về đến nhà, đặt con gái đi ngủ, cô lấy tiền trong tủ quần áo rồi đi ra ngoài.
Mẹ cô nhóm lửa chuẩn bị sắc thuốc cho cháu gái, thấy cô còn đang thở không ra hơi mà đã định ra ngoài, vội vàng gọi cô lại: “Con Tư, đã khuya rồi, còn đi đâu?”
“Đưa tiền cho bác sĩ.” Cô nói mà không quay đầu lại: “Con không muốn bị mắc nợ.”
“Ôi, đã muộn như vậy, ngày mai đi cũng không muộn…”
Mẹ già chưa kịp nói xong, cô đã hoà vào màn đêm, để lại người mẹ già thở dài thườn thượt trong phòng, không ngừng nói “nghiệp chướng”.
Các ngôi sao di chuyển về phía bắc, không khí lạnh bên ngoài càng buốt thấu, hà hơi ra cũng có thể kết thành băng.
Cô cầm tiền, xách theo chiếc đèn dầu nhỏ đi ra ngoài.
Chưa đi được bao lâu, đột nhiên có một bóng người khẽ lay động trong màn đêm đen như quạ.
Nghi ngờ, cô giơ chiếc đèn dầu rọi tới phía trước, dưới ánh đèn hiện ra đôi mắt u sầu của bác sĩ.
“Sao cô lại ở đây?”
Trời lạnh cóng, bác sĩ mặc một chiếc áo khoác quân đội đơn giản, khuôn mặt gần như tái xanh vì lạnh, thân hình gầy gò đổ thành một cái bóng dài trên mặt đất.
“Tôi đoán em sẽ không đợi đến ngày mai, nhất định sẽ tới tìm tôi, đường trơn…!nên tôi tới trước.”
Đường trơn, trời lạnh, đi đường sẽ bị ngã.
Lan Thiện Văn sợ cô bị ngã, bị va chạm, bị sứt mẻ, bị cóng vì lạnh, nên thà tự mình đến tìm cô.
Dường như trong lời giải thích ngắn gọn của bác sĩ không chứa đựng cảm xúc gì, nhưng chính sự dịu dàng thầm lặng này lại càng giống cơn mưa xuân ấm nhuần chầm chậm thấm vào đáy lòng, khiến trái tim người ta loạn nhịp không thôi.
Chết tiệt, nói cho cô biết, cô đã phải may mắn bao nhiêu và bất hạnh đến nhường nào mà ông trời phải bắt cô gặp một bác sĩ như vậy?
Ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng, y thuật cao siêu, được nhiều người yêu quý.
Quan trọng hơn cả, lương của cô ta cũng cao, bố mẹ cô ta được ăn công lương nên không cần cô phải phụng dưỡng.
Chết tiệt, vì đã để cô gặp được một người như vậy, tại sao ông trời không thể làm cho trót, để cô biến thành đàn ông?
Có như vậy, cô sẽ không phải lo lắng tại sao mọi người đàn ông đều không sánh bằng nữ bác sĩ, cô sẽ không cần lo về việc kết hôn với họ.
Một người đàn ông dù tốt đến đâu cũng không là gì so với nữ bác sĩ.
Úc Tuyền Thu cảm thấy trái tim mình đau như bị dao găm cắm vào.
Nhìn khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp của nữ bác sĩ dưới ánh đèn, cô bắt bản thân mình phải kiềm chế không được nhào đến ôm cô ấy.
Úc Tuyền Thu móc tiền trong túi áo ra, nói với bác sĩ bằng giọng nói lạnh hơn băng tuyết: “Tiền thuốc.”
Vốn dĩ Úc Tuyền Thu muốn ném thẳng đồng năm xu xuống đất để bác sĩ tự nhặt lên.
Nhưng nghĩ lại, giữa đêm tối đen như mực, mắt của bác sĩ sao có thể nhìn tốt như vậy, làm sao bác sĩ có thể nhìn thấy đồng năm xu?
Huống chi, mặc dù cô hận không thể cắn cô ta thành từng mảnh, nhưng cô lại không nỡ nhìn bộ dạng bác sĩ phải cúi lưng xuống nhặt.
Chắc là bác sĩ mỏng manh lắm, như thể chỉ cần một cơn gió thoảng cũng có thể tản đi, khiến người ta phải xót xa như nhìn đoá hoa lê đọng sương sớm.
Cô không đến, bác sĩ đành phải đến.
Cất bước chân chậm rãi trên mặt đất, thình thịch liên hồi như tiếng trống trong lòng cô.
Cuối cùng thì bác sĩ đã bước đến trước mặt cô, định từ trong tay cô lấy đi năm đồng vốn dĩ có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Úc Tuyền Thu bỗng hối hận.
Không phải cô muốn thiếu nợ không trả, chỉ là, đây là lần đầu tiên cô được nhìn khuôn mặt bác sĩ ở khoảng cách gần như vậy suốt mấy tháng nay, trái tim cô đột nhiên như bị dây leo quấn lấy, ngột ngạt không thở nổi.
Cô vẫn yêu cô ấy.
Mặc dù cô đã tự thôi miên mình vô số lần, Lý Kiến Khôi là một người tốt và cô nên ở bên anh, nhưng cô không thể kiềm chế được khi khuôn mặt của bác sĩ ở ngay trước mắt kia.
Những tự tôn, kiêu hãnh, tự ti, đau đớn ấy đều tan biến hết thành khói thành mây khi được nhìn vào đôi mắt sáng hơn sao của bác sĩ.
Cô chỉ muốn ôm cô ấy, bất chấp tất cả.
Thật chặt, thật chặt.
…….