Thứ bảy, 7 giờ 30 tối.
Một chiếc con MPV bảy chỗ màu đen lặng lẽ xuất hiện ở trong một góc như trong kế hoạch.
Cận Chu đi từng bước nhỏ từ trong con hẻm tối ra, hai tay trống rỗng, trên người không mang theo bất cứ vật gì.
Tài xế cầm máy dò kim loại cầm tay quét quanh người Cận Chu một vòng.
Cây gậy màu đen dài quét qua bộ ngực khủng, vòng eo thon rồi lại xuống cặp chân dài thẳng tắp, không hề phát ra tín hiệu cảnh báo nào.
Tài xế cất máy dò kim loại cầm tay đi, mở của con MPV ra, thấp giọng nói với Cận Chu: “Lên xe.”
Trên xe chỉ còn lại vị trí kế bên cửa xe.
Cận Chu khom lưng lên xe, chỉ cảm thấy cổ áo bó cổ hơi khó chịu, muốn nới lỏng một chút nhưng nhớ đến sẽ bị lộ hầu kết nên đành thôi.
Ghế bên cạnh còn có một cô người mẫu mặc sườn xám khác, lúc này đang soi gương tô lại môi son.
Thấy Cận Chu lên xe cô nàng bèn dừng động tác lại, chậm rãi dời tầm mắt xuống quét qua đùi Cận Chu một chút.
Ghế sau còn có ba cô người mẫu nữa, Cận Chu vờ như vô tình nhìn qua thử một chút.
Chỉ thấy ba cô người mẫu đang rụt rè khép chặt hai đùi lại, chỉ có mỗi cậu là vừa lên xe đã bắt chéo chân, sườn xám cổ cao được La Tuyết Tình chỉnh sửa lại một chút nên đang lộ ra một mảng lớn da thịt.
“Chị em khiêm tốn chút đi.” Cô người mẫu ngồi bên trái tiếp tục bôi son, cũng không biết là đang nói cho ai nghe, tự biên tự diễn nói: “Cũng đâu phải là mấy hạng gái ven đường đâu.”
Tất nhiên là Cận Chu nghe hiểu lời này đang ám chỉ cậu.
Trước giờ cậu chưa từng quen ai làm người mẫu, nghe thấy nói thế chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Còn về chuyện tại sao lại có cảm giác thù địch mạnh như vậy á?
“Lần đầu cô đến đây đúng không?” Một cô người mẫu ngồi đằng sau cũng hùa theo, trong giọng nói càng có vài phần mỉa mai: “Trong hội trường đèn rất tối, cô mặc một bộ sườn xám đen thế này thì ai mà thèm nhìn?”
Cận Chu lúc này mới chú ý đến, trừ cậu ra thì mấy cô người mẫu ở đây ai cũng quần áo xúng xính.
Mấy bộ đồ này nếu nói là sườn xám thì chẳng bằng nói là đầm ôm sát body, có người thì khoét một lỗ lớn ở giữa ngực, có người thì khoét lộ eo và thắt lưng.
Giữa tiết trời thu lạnh thế này mà cô nào cô nấy cũng mặc váy ngắn trên đùi.
Trái lại thì Cận Chu chỉ mặc một bộ sườn xám màu đen bằng lụa, hoa văn bên trên là hai con hạc quấn lấy nhau, vì để che bớt đường nét cơ bắp nên tay áo dài xuống dưới cánh tay, chân thì mang một đôi giày thấp màu đen đơn giản.
“Muốn tàng hình hay sao ấy?” Mấy cô người mẫu khác cũng phì cười theo.
Cận Chu cũng lười để ý đến bọn họ, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ ngoài có thể thay đổi nhưng giọng nói thì không cách nào đổi được.
Từ lúc La Tuyết Tình bôi son lên cho Cận Chu thì cậu đã tự cho mình là một người câm rồi.
Chiếc MPV cuối cùng cũng dừng lại ở cửa sau của một nhà hàng năm sao.
Từ trong ánh đèn mập mờ bỗng dưng ra đến nơi sáng thế này, Cận Chu vốn dĩ còn có chút chột dạ.
Nhưng thấy mấy cô người mẫu kia đều đang giả vờ như có như không liếc trộm cậu thì cậu đã biết bọn Tôn Nghĩa và Tiểu Vũ nói không sai.
“Anh Cận, hôm nay anh chắc chắn là em gái ngon nhất chỗ đó luôn!”
Trả lời lại hai đứa đó là nắm đấm của Cận Chu.
Vốn dĩ là để tránh sự chú ý nên mới chọn sườn xám màu đen, ai ngờ bây giờ so với đám người mẫu loè loẹt bên cạnh thì Cận Chu ngược lại nổi bật hẳn lên.
Địch mẹ nó.
Cận Chu chửi um lên trong lòng, sao cái áo ngực này bó dữ vậy trời?
Vì là người của Trương Thuỵ giới thiệu nên yêu cầu về ba vòng cũng không nghiêm khắc lắm.
Cận Chu không mang thêm miếng độn mông, nhưng vì để không trông quá dị nên trước ngực cậu còn độn thêm một miếng mút.
“Đừng có ngó nghiêng lung tung nữa.” Người đàn ông dẫn đường nói với mấy cô mẫu: “Mau theo tôi lên thang máy.”
Sau khi gặp hết những người mẫu còn lại thì Cận Chu mới phát hiện chỉ có mình cậu là mang giày thấp.
Mấy cô người mẫu chân dài kia người này còn cao hơn người kia, cao hơn người đàn ông dẫn đường kia cả một cái đầu, nhưng mà hay nhất là người đàn ông kia chỉ cần đưa tay lên là có thể khoác lên mông của mấy cô mẫu đó, giống như đã tính chuẩn trước chiều cao phù hợp nhất vậy.
Cận Chu không khỏi khó hiểu, không lẽ chinh phục phụ nữ cao hơn mình thì sẽ có cảm giác thành tựu hơn sao?
Bản thân cậu không hiểu nổi nhưng nếu đổi mấy cô người mẫu này thành Dương Thời Dữ, thì chắc đáp án của cậu cũng sẽ là “Đúng”.
Việc kiểm tra an ninh trước khi vào hội trường còn nghiêm ngặt hơn lần trước, thế nhưng trên người Cận Chu thực sự không mang theo thứ gì nên cậu đã thông qua kiểm tra một cách suôn sẻ.
Sau khi thành công hòa vào hội trường, Cận Chu học theo những người mẫu khác đến quầy rượu lấy một ly sâm panh rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Nhìn quanh hội trường một lượt, nhân lúc không có ai chú ý, Cận Chu lấy một chiếc máy ảnh mini từ búi tóc ra.
La Tuyết Tình không chỉ dốc lòng trang điểm cho Cận Chu khiến vẻ anh tuấn hiện rõ trở nên dịu dàng quyến rũ mà còn tốn nhiều công sức cho trọn bộ tóc giả của cậu.
Đầu tiên là phần tóc dài có mái làm nền, phần đuôi tóc xõa tung được buộc lại sau cổ, dùng thêm một búi tóc khác bọc máy quay mini rồi gắn lên trên đuôi ngựa, tiếp theo lấy phần tóc dài quấn chắc búi tóc, cuối cùng cố định lại bằng kẹp tóc kim loại.
Dù máy móc kiểm tra có quét búi tóc, phát ra âm thanh cảnh báo thì có kẹp tóc bằng kim loại sẽ không gây nghi ngờ.
Cận Chu chú ý đến ánh mắt của người khác bèn lặng lẽ giấu máy quay vào cổ tay áo.
Không lâu sau, cửa hội trường mở ra, hai mươi ba mươi người đàn ông mặc âu phục đi giày da từ bên ngoài tiến vào.
Do ánh sáng tối mờ nên Cậu Chu chỉ có thể nhìn thấy mấy chiếc mặt nạ rối mắt, nhưng cậu đã biết trước đặc điểm của Uông Hòa Thái, hơn nữa ông ta ngồi rất gần bàn rượu nên cậu nhanh chóng tìm thấy Uông Hòa Thái đeo ban chỉ bằng ngọc trên ngón tay cái giữa đám đàn ông đang lấy rượu.
Lúc này đã có hai người mẫu xúm lại cười cười nói nói với Uông Hòa Thái, mặc dù mục đích của họ khác Cận Chu nhưng hiển nhiên họ cũng đã chọn mục tiêu từ trước.
Uông Hòa Thái nhìn qua không giống một người đàn ông ngoài năm mươi, nửa khuôn mặt lộ ra dưới chiếc mặt nạ không hề có chút chảy xệ nào, giữ dáng khá ổn, không có chút phát tướng nào.
Tay trái ông ta đặt trên mông người mẫu, tay phải cầm ly sâm panh, trò chuyện vui vẻ với người đàn ông đối diện.
Nhìn đầu sỏ hại chết cha mẹ mình ở khoảng cách gần như vậy, tim Cẩn Chu không khỏi đập rộn lên, máu nóng sôi trào, trong lòng sinh ra những ý nghĩ không lý trí.
Nhưng cậu ngẩng đầu lên uống cạn ly sâm panh trong tay, nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sao em chỉ có một mình?” Một người đàn ông tóc mái đã hoa râm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cẩn Chu, vốn cậu tưởng mình ngồi ở góc vắng sẽ không thu hút sự chú ý, kết quả vẫn không thoát được.
Cậu lịch sự mỉm cười, nâng ly không của mình lên tỏ ý mình phải đi lấy rượu, mà người đàn ông đó cũng lịch thiệp, không ngăn cản cậu.
Thực sự thì trước đó Cận Chu nói tiệc rượu này không đứng đắn cũng có thành kiến.
Hầu hết đàn ông trong buổi tiệc đều rất có phong độ, không giống như thanh niên trong quán bar, hễ câu được người đẹp là chỉ muốn đưa vào khách sạn ngay.
Dù gì họ cũng là đàn ông giàu có, họ giống như thợ săn, thành thạo đánh giá con mồi trong hội trường, cho dù trong lòng đã ôm một người thì vẫn tuyệt đối không bỏ qua mối hợp khẩu vị hơn.
Cận Chu đi về phía quầy rượu, cố ý đi qua phía sau Uông Hòa Thái.
“Cú đánh chiều hôm đó đẹp thật.”
“Ăn may thôi, có khi đánh cả chục gậy cũng không vào được lỗ.”
Hai người đàn ông trò chuyện bình thường về golf nhưng Cận Chu lại nghe ra khẩu âm của người đối diện Uông Hòa Thái không phải dân trong nước.
Cậu dùng máy quay giấu trong cổ tay áo lén quét qua khuôn mặt của người đàn ông một vòng, sau đó bình tĩnh đặt chiếc ly rỗng xuống bàn rượu rồi cầm lấy một ly sâm panh khác.
Vốn Cận Chu định giảm cảm giác tồn tại của mình xuống càng thấp càng tốt sau đó lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của Uông Hòa Thái, nào ngờ cậu cầm ly rượu mới quay người lại đã phát hiện có ít nhất hai ba người đàn ông đang dán mắt vào cậu.
Giữa một đám người mẫu khoe đùi sáng bóng, mỗi chân của Cận Chu chỉ có thể thoáng trông thấy qua tà váy xẻ.
Đôi chân chắc khỏe không gầy yếu như cái sào tre, khi bước đi dù là đùi hay cẳng chân đều hiện ra đường cong cơ bắp, trong nét ý nhị cổ điển hàm chứa sự gợi cảm kín đáo.
Một người đàn ông bụng phệ nhìn về phía Cận Chu nâng ly rượu lên, đôi mắt sau lớp mặt nạ kia như đang dính chặt vào đùi cậu.
Trong lòng Cận Chu thầm mắng một câu thằng già dê rồi giả vờ như không thấy, ra vẻ tự nhiên xoay đầu về hướng khác.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà lại vô tình nhìn thẳng vào mắt Uông Hoà Thái.
Có câu kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, nhưng tình cảnh lúc này lại khá quỷ dị.
Uông Hoà Thái rút tay từ trên người cô người mẫu kia về, nhét tay vào trong túi quần tây, tay phải nâng ly rượu lên, hơi ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt toàn bộ đặt trên người Cận Chu, trong mắt đầy dục vọng của một kẻ săn mồi.
Bản thân Cận Chu cũng là đàn ông, cậu hiểu rõ động tác của Uông Hoà Thái là có ý bày ra vẻ quyến rũ của một giống đực có địa vị cao.
Nhưng cậu chỉ cảm nhận được dạ dày quặn lên cơn buồn nôn, trong lòng lại càng dâng lên một dự cảm không hay.
Vốn dĩ kế hoạch của cậu là lặng lẽ trà trộn vào trong đám người này, thần không biết quỷ không hay thu thập thêm một ít tin tức.
Ai ngờ mấy cô người mẫu kia thì tranh nhau đọ sắc, còn cậu ngược lại càng nổi bật hơn giữa bọn họ.
Uông Hoà Thái là chủ tiệc rượu này, nếu như Uông Hoà Thái đến nói chuyện với cậu thì sao cậu có thể giả câm được nữa?
Vừa mới nghĩ đến đây thì Uông Hoà Thái đã cử động rồi.
Thân thể hơi đổ về phía trước, bàn chân có xu hướng muốn rời đi.
Lúc này Cận Chu cảm thấy có điềm, ánh mắt ra vẻ trấn định rời đi, nhìn vào không khí nâng ly rượu lên, tiếp theo liền đi về phía nâng ly.
Trong hội trường không ít người mẫu đi lại, ai nấy đi giày cao gót đều cao mét tám, mét chín, trở thành bức tường di động tự nhiên.
Uông Hoà Thái ánh mắt chăm chú nhìn Cận Chu, tựa như không nhìn rõ rốt cục là Cận Chu đang nâng ly cùng với ai.
Mà bộ dạng Cận Chu rõ ràng là đi tìm để nói chuyện với vị khách đó, Uông Hoà Thái cũng không tiện bám theo bởi vì điều đó khiến hắn trông trở nên rẻ mạt.
Sau khi vấn đề được giải quyết, Cận Chu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ vào việc thường xuyên trà trộn trong quán bar nên cậu luyện thành bản lĩnh thoát thân đầy mình.
Chỉ cần những lão già này bảo trì phong thái quân tử, muốn săn cậu còn khó hơn lên trời.
Nhưng Cận Chu cũng không được an toàn quá lâu.
Cậu đi về phía vắng người, dự định tránh đi đầu gió, đột nhiên người đàn ông bụng phệ kia xuất hiện bên cạnh nắm lấy tay cậu.
“Thế nào, em còn chưa xác định được mục tiêu sao?”
Người đàn ông bụng phệ tuyên bố thẳng thắn, nghe vừa thô lỗ vừa dơ bẩn.
Cận Chu nhíu mày, vốn định trực tiếp rút tay về nhưng lại đột nhiên thoáng thấy có mấy người đàn ông nhìn hai người bọn họ như đang xem kịch vui.
Những tên này đang chờ đợi thời cơ.
Cận Chu lập tức đưa ra kết luận này.
Khác với những người mẫu không ai quan tâm, tự lập thành một nhóm nhỏ để giải trí, Cận Chu vẫn chưa có kinh chủ, hiển nhiên là cậu vẫn đang chọn lựa.
Những người đàn ông này đứng ngoài quan sát xem người đàn ông bụng phệ có thể thu Cận Chu về hay không.
Nếu như không thể, vậy bọn họ có thể không muốn bị người khác vượt mặt, bắt đầu chủ động tấn công.
Điều tồi tệ hơn chính là phía bên kia hội trường còn có một Uông Hoà Thái đang đang nhìn chằm chằm.
Cận Chu rút lại suy nghĩ trước đó.
Đám đàn ông trong hội trường này đều chỉ giả nhân giả nghĩa vậy thôi, đeo lên một lớp ngụy trang chỉ để che giấu bản chất hạ lưu của bọn họ thôi.
Một khi có con mồi nào không thuận theo ý họ thì họ cũng không ngại bại lộ bản tính của mình, xé xuống lớp mặt nạ chó đội lốt người kia.
Cận Chu bỗng thấy hơi hối hận, sớm biết thế này thì cần gì bảo La Tuyết Tình trang điểm cho cậu thành em gái ngon cơm làm gì chứ?
“Cho em một lời khuyên này, nên biết rõ vị trí của mình đi.” Người đàn ông bụng phệ kéo cổ tay Cận Chu, một tay khác thì mò vào dưới váy cậu: “Ở đây không phải chỗ để em kén cá chọn canh đâu.”
Cảm giác dinh dính truyền đến từ dưới đùi, Cận Chu cố gắng kiềm chế mình không xúc động cho gã này một đấm.
Cậu cắn chặt răng, lắc eo về phía bên kia né.
Nhưng người đàn ông bụng phệ kia lại giữ chặt lấy cổ tay cậu, mà camera ẩn đang giấu dưới tay áo cậu nên cậu cũng không dám giãy mạnh tay ra, chỉ sợ camera ẩn sẽ thuận theo đó rơi ra ngoài.
“Em đã đến chỗ này rồi mà còn giả vờ làm gái nhà lành gì nữa?” Cận Chu càng vùng vẫy thì người đàn ông bụng phệ kia càng hứng thú, bàn tay dưới váy kia sờ lên trên mông Cận Chu, váy sườn xám xẻ tà cũng thuận theo đó bị vén lên, lộ ra viền quần lót màu trắng và bờ mông căng tròn.
Đám đàn ông bên cạnh uống cạn ly rượu trong tay, trong mắt lóe lên ý dâm mị rõ ràng.
Cận Chu bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, trong lúc cậu đang do dự không biết có nên đi theo người đàn ông bụng phệ kia lên phòng trên lầu rồi đấm ngất gã ta luôn không thì một cánh tay rắn chắc chợt đưa ra, vòng lấy eo Cận Chu, mạnh mẽ kéo cậu vào trong một lồng ngực ấm áp.
“Thật ngại quá, đây là người của tôi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trong đó dường như còn có một chút lửa giận đang cố kiềm chế lại.
Cận Chu xoay đầu qua, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh đeo một cái mặt nạ đen lộng lẫy, dưới lớp mặt nạ kia là chóp mũi cao cao và đôi môi đỏ ửng, cằm dưới vì đang giận dữ nên căng cứng cả lên.
Những vị khách khác đeo mặt nạ đều ràng lại bằng một sợi dây chun bình thường, nhưng mặt nạ đen trước mắt này lại không giống vậy, sau tai anh chính là sợi dây chống trượt màu vàng quen thuộc với Cận Chu.
Lửa giận dường như đang phát tiết lên cánh tay, siết chặt đến eo Cận Chu đau nhói.
Cậu không thể không tựa cả người vào bên vai người đàn ông, mặc kệ xung quanh thế nào cũng phải ghé vào bên tai người đàn ông, đè thấp giọng nói: “Anh nhẹ chút.”
Không nói chuyện một lúc lâu nên khi nói chuyện cổ họng hơi khàn khàn.
“Sao lại thành người của cậu rồi?” Người đàn ông bụng phệ lập tức xụ mặt xuống, lộ ra vẻ bất mãn: “Cô ấy lượn lờ ở đây nãy giờ, tôi cũng có thấy cô ấy nói chuyện với ai đâu, cậu nói cô ấy là của cậu thì là của cậu thật à?”
Không ít khách tham gia và người mẫu đều vây quanh xem, ai cũng mang vẻ chờ đợi để hóng kịch hay.
Uông Hoà Thái không hổ là chủ tiệc rượu, dẫn đầu đi đến cạnh hai người, dàn xếp ổn thoả: “Đừng làm tổn thương hoà khí.”
Ông ta không hề bảo mặt nạ đen nhường Cận Chu lại, thái độ cũng đã thể hiện rõ ý tứ – bảo người đàn ông bụng phệ kia nể mặt một chút.
Mấy vị khách có thể đến được đâu đều là những người đã từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, người đàn ông bụng phệ kia lập tức hiểu được ý của Uông Hoà Thái nên không dây dưa thêm nữa.
Gã ta nói vài câu với Uông Hoà Thái rồi đi qua chỗ khác.
“Mắt nhìn không tệ nha.” Uông Hoà Thái nâng ly rượu lên với mặt nạ đen: “Trông cậu bình thường lí trí như vậy, không ngờ cậu cũng sẽ đi tranh với người khác cơ đấy.”
Trên tay của mặt nạ đen không cầm ly rượu, anh chỉ khẽ hạ cằm xuống, nhìn Cận Chu trong lòng mình: “Tôi cũng là đàn ông thôi.”
“Từ từ chơi đi.” Uông Hoà Thái nói: “Trên lầu có phòng chuẩn bị sẵn cho khách.”
Sau khi Uông Hoà Thái rời đi, mấy vị khách đến hóng chuyện cũng dần tản đi.
Tiệc rượu lúc nãy là tình huống mọi người cùng hóng xem “đoá hoa” Cận Chu sẽ rơi vào tay ai, bây giờ mặt nạ đen đã giành được người đến tay rồi thì những người khác cũng không còn hứng thú nữa.
Mặt nạ đen – à không, nói đúng hơn ngài thẩm phán ăn vận đẹp đẽ – cuối cùng cũng chịu buông eo Cận Chu ra, nhưng trong giọng nói không còn vẻ thờ ơ như thường ngày nữa.
“Sao em lại ở đây?” Đôi mắt đầy tính chiếm hữu kia xen lẫn với ngọn lửa giận hừng hực, cũng không biết là bên nào nhiều hơn bên nào.
Còn Cận Chu sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì bình tĩnh lại, không khỏi vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Trên mặt cậu lại lộ ra vẻ ngả ngớn không hợp chút nào với gương mặt đã trang điểm kia, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Tăng ca à?”
Dương Thời Dữ mím mím môi, không trả lời lại.
Cận Chu dùng ngón giữa khẩy khẩy sợi dây chống trượt dưới mặt nạ màu đen kia, chỉ thiếu mỗi huýt sáo nữa thôi: “Anh được thật đấy Dương Thời Dữ ạ.”
Đôi mắt sau lớp mặt nạ kia lóe lên một tia nguy hiểm, dường như không thể nhẫn nại thêm nữa, Dương Thời Dữ đè thấp giọng nói: “Đi lên phòng trên lầu.”
Cận Chu hiển nhiên là không chịu: “Em còn đang nằm vùng–Shh, đừng có véo eo em!”
Không Cúc:
Em bé Chu sắp biết mình là 0 rồi.
——oOo——