Cận Chu tin lời của Dương Thời Dữ nói.
Chỉ một câu —— Tôi rất bận.
Công việc của thẩm phán thực sự rất bận rộn, một năm phải xét xử hàng trăm vụ án, đôi khi bận đến mức không có thời gian để viết các bản án.
Nhưng trong hoàn cảnh bận rộn như vậy, Dương Thời Dữ vẫn sẵn lòng dành thời gian để bí mật đi điều tra vụ án, điều này chứng tỏ rằng hắn rất quan tâm đến vụ án này.
Còn đối với việc hắn nói Cận Chu nghĩ nhiều rồi, Cận Chu căn bản không hề tin.
Lúc mối quan hệ của hai người còn đang tốt đẹp, có rất nhiều chuyện Dương Thời Dữ sẽ không thừa nhận.
Chuyện này cũng giống như việc hắn thích cúp ngang điện thoại vậy, trong mắt Cận Chu, thật sự không đáng yêu chút nào.
Hắn không thừa nhận cuộc sống của mình túng quẫn, cũng sẽ không thừa nhận mình luôn lo lắng về chuyện học phí.
Lúc đầu, Cận Chu nghĩ rằng thừa nhận những điều này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Dương Thời Dữ, nhưng sau đó mới phát hiện không phải vậy, Dương Thời Dữ chỉ đơn giản là không thích người khác xen vào chuyện riêng của mình.
Nhưng Cận Chu lại cứ khăn khăn thích nghe ngóng chuyện riêng tư của Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ liệt kê công thức vào giấy nháp, yêu cầu Cận Chu tính ra kết quả, nhưng Cận Chu lại hỏi Dương Thời Dữ: “Thầy giáo Tiểu Dương, trong trường có ai theo đuổi anh không?”
Ban đầu, Dương Thời Dữ sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan đến việc học.
Sau đó, cũng không biết có phải không thể chịu được Cận Chu năn nỉ ỉ ôi hay không, hắn bắt đầu kể cho Cận Chu nghe những chuyện ở trường đại học, còn đưa cậu đến phố ăn vặt ở cổng sau trường, để cậu có thể chăm chỉ học tập thi đậu vào trường đại học này.
Sau bao nhiêu năm trôi qua, mối quan hệ giữa hai người dường như đã trở lại thời điểm ban đầu.
Cận Chu đã sớm nhìn rõ tính khí của Dương Thời Dữ, vì vậy khi cậu nói ra suy luận của mình trong điện thoại, cậu cũng không hề mong đợi Dương Thời Dữ sẽ thừa nhận.
“Sao lại không đáng yêu chút nào như vậy chứ?” Cận Chu thất thần đặt ly rượu xuống, tự lẩm bẩm một câu.
Cậu trai xinh đẹp bên cạnh lập tức co vai lại, chớp chớp đôi mắt to, sợ hãi nhìn Cận Chu: “Anh Cận, xin, xin lỗi, em có chỗ nào làm không tốt sao?”
Bên kia, Lưu Vĩnh Xương nghiêng đầu nhìn sang, nâng cằm hướng về phía cậu trai, hỏi Cận Chu: “Sao vậy, người mới đến, không thích?”
Cận Chu nghĩ về chuyện của Dương Thời Dữ đến mức thất thần, quên mất bên cạnh còn có một cậu trai xinh đẹp đang bồi rượu.
“Không phải.” Cận Chu nắm lấy eo cậu trai, ôm vào trong lòng dỗ dành, “Không có nói em, cục cưng.”
Cậu trai thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào ngực Cận Chu, oán trách nói: “Anh doạ em sợ chết khiếp, anh Cận.”
So sánh như vậy, quả nhiên người biết nhận lỗi vẫn tương đối đáng yêu.
Nếu muốn Dương Thời Dữ nhận lỗi với cậu, có lẽ không phải là một chuyện dễ dàng gì cho lắm……
Cận Chu mất hết tinh thần, nói với người trong lòng: “Em đi ra ngoài trước, tụi anh có chuyện cần nói.”
Cậu trai ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi ghế lô, bên kia Lưu Vĩnh Xương cũng kêu chị gái bồi rượu ra ngoài, châm một điếu thuốc, nói với Cận Chu: “Không phải chú mày thích kiểu như vậy sao? Làm sao, không hợp ý?”
Chuyện Cận Chu là gay, cũng không phải chuyện bí mật gì.
Trước đây, khi Lưu Vĩnh Xương dẫn Cận Chu đi uống rượu, anh ta sẽ luôn gọi một loạt các cô gái đến bồi rượu, dường như trong quan niệm của anh ta, đàn ông mà thiếu phụ nữ và rượu, thì cuộc sống sẽ mất đi ý nghĩa.
Khi đó Cận Chu vẫn còn ngây ngô, mấy chị gái đó rất thích trêu chọc những nam sinh ngây thơ đơn thuần, lần nào cũng làm Cận Chu xấu hổ cực kỳ.
Trên thực tế, Cận Chu hoàn toàn không chút hứng thú với những chị gái mông cong ngực nở này, sau đó vì không muốn gặp phiền phức nữa, cậu liền trực tiếp thừa nhận tính hướng của mình với Lưu Vĩnh Xương.
Cậu cho rằng Lưu Vĩnh Xương sẽ không đưa phụ nữ cho cậu nữa, kết quả Lưu Vĩnh Xương vẫn không buông tha cho cậu, thay ngực nở mông cong thành cơ bụng tám múi.
Cận Chu cũng có cơ bụng tám múi, nên tự nhiên không có hứng thú.
Lưu Vĩnh Xương như thể sợ đứa em trai nhà mình sống thanh tâm quả dục, kiên quyết không chấp nhận việc Cận Chu trở thành một hoà thượng, một hai muốn cậu phải miêu tả mẫu người mà cậu thích.
Cận Chu thực sự không thể trốn được nữa, đành phải thành thật khai báo: sạch sẽ, xinh đẹp, phải có nội hàm.
Yêu cầu cuối cùng Lưu Vĩnh Xương không cách nào đáp ứng được, nhưng điều đó không thể ngăn cản anh ta lựa chọn kỹ càng, gọi cho Cận Chu một vài cậu trai bồi rượu xinh đẹp.
Mặc dù Cận Chu vẫn không có hứng thú, nhưng một cậu trai mềm mại luôn tốt hơn một người đàn ông cơ bắp, cậu bắt đầu gặp dịp thì chơi tương tác qua lại với cậu trai bồi rượu, mà Lưu Vĩnh Xương cuối cùng thôi giày vò cậu, nhìn bộ dạng của anh ta giống như đang nói “Đứa lớn nhà mình rốt cục cũng có tiền đồ.”
Nhờ phước Lưu Vĩnh Xương ban tặng, tất cả các tụ điểm ăn chơi lớn nhỏ trong khu vực đều có “cục cưng” của Cận Chu.
“Không phải, anh Lưu.” Cận Chu thất thần xoay mấy ly rượu trên bàn, “Hôm nay em không có tâm trạng.”
Trước khi tra ra manh mối vụ án của cha mẹ, Cận Chu chắc hẳn đã một có một thời gian khá dài không có tâm trạng đi uống rượu.
Lưu Vĩnh Xương hiểu được gật đầu, thở ra một hơi khói, hỏi: “Chuyện của ba mẹ mày có tiến triển gì không?”
“Có một chút.” Cận Chu đột nhiên dừng xoay ly rượu, nói với Lưu Vĩnh Xương bằng giọng điệu ngượng ngùng hiếm có, “Anh Lưu, anh có thể giúp em một việc được không?”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Lưu Vĩnh Xương dập tắt điếu thuốc chỉ vừa hút được hai hơi, “Đừng khách sáo với anh.”
Cận Chu biết Lưu Vĩnh Xương nhất định sẽ giúp cậu, nhưng chuyện cậu muốn làm không đơn giản như vậy.
Cậu cầm ly lên uống cạn, nhìn Lưu Vĩnh Xương nói: “Giúp em sắp xếp một chỗ.”
Dương Thời Dữ cái đồ hũ nút kia không thể trông cậy vào, phía Tôn Nghĩa lại không có tin tức gì mới, Cận Chu chỉ có thể tự mình nghĩ cách tìm ra Vương Đại Vinh.
Lúc trước, đến nhà Vương Đại Vinh, Cận Chu nhìn thấy xúc xắc và chip đánh bạc trên bàn, cậu suy đoán rằng Vương Đại Vinh là dân cơ bạc, hắn ta không phải nghiện cờ bạc trực tuyến mà là loại sẽ đến thẳng sòng bạc để đánh bạc.
Loại người này ba ngày không đánh bạc là sẽ ngứa tay, cho dù có đang trốn đông trốn tây, nhất định cũng sẽ tìm mọi cách để đi đánh bạc.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại không thể so được với trước đây, có rất ít sòng bạc ngầm “chính quy” và “an toàn”, cho dù có, cũng là đánh một thương đổi một pháo, không ở cố định một chỗ trong thời gian dài.
Đối với dân nghiện cờ bạc, điều khó chịu nhất là không tìm thấy sòng bạc.
Vì vậy, Cận Chu muốn Lưu Vĩnh Xương giúp cậu, tổ chức một sòng bạc giả, để Vương Đại Vinh cắn câu.
“Cái sòng bạc này cần bao lâu?” Lưu Vĩnh Xương hỏi.
“Nhiều nhất là ba ngày.” Cận Chu nói.
Dưới sự chỉ dẫn của Cận Chu, Lưu Vĩnh Xương đã từng bước rửa tay gác kiếm, bây giờ đã sớm không còn đụng đến các sản nghiệp bất hợp pháp nữa.
Tuy rằng với mạng lưới của anh ta, việc tổ chức một tụ điểm đánh bạc hoàn toàn không phải chuyện gì khó, nhưng phải kiểm soát tốt phạm vi, nếu không phía cảnh sát sẽ không dễ giải quyết.
“Không thành vấn đề.” Lưu Vĩnh Xương nói, “Mày có chừng mực, anh trợ lực, mày cứ xem rồi sắp xếp cho ổn thoả.”
Quy mô sòng bạc không lớn, nên được bố trí ở khu ghế lô VIP trong quán bar của Lưu Vĩnh Xương.
Tất cả những người trong ghê lô đều là đàn em dưới trướng của Lưu Vĩnh Xương, cho dù là Blackjack(*) hay Baccarat(*), muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, chỉ là không cần dùng đến chip thật, cứ xem như là đang chơi game đánh bài.
Đến bước này, vẫn đang kiểm soát rất tốt, dù sao thì mọi người trong sòng bạc này đều là đám đàn em dưới trướng.
Nhưng sau khi tin tức được thả ra, sòng bạc chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn, lúc đó phải xem Vương Đại Vinh có cắn câu ngay hay không, bởi vì sòng bạc giả này không thể kiên trì được quá lâu.
Cận Chu sợ đám đàn em làm việc có sai sót, nên tối hôm trước đó đã tự mình đến giám sát đến tận khuya, vì thế hôm sau đến tiệm sửa xe, cậu buồn ngủ đến mức mí mắt mở không lên.
“Anh Cận, anh có muốn trở về nghỉ ngơi không?” Tiểu Vũ vừa bận làm việc của mình vừa nói với Cận Chu đang ngáp dài ngáp ngắn, “Tiệm sửa xe một mình em trông là được.”
Thực ra Cận Chu cũng không muốn đến, sở dĩ cậu vẫn ngồi trong cửa hàng, là vì không muốn Tiểu Vũ cảm thấy rằng cậu thân là chủ tiệm mà mỗi ngày không làm cái rắm gì cả, cứ chạy nhong nhong ở bên ngoài.
Nhưng mà đúng là buồn ngủ thật, nhớ năm đó cậu thức hai đêm liền vẫn không có việc gì, nhưng hiện tại chỉ là ngủ muộn hơn một chút, ngày hôm sau cả người liền không có chút sức sống.
“Vậy anh về ngủ bù một giấc.” Cận Chu đứng dậy vươn vai, “Buổi chiều anh lại qua đây.”
So với việc trở thành một ông chủ tốt, đối với Cận Chu mà nói việc ngủ vẫn tương đối quan trọng hơn.
Tuy nhiên, ngay khi Cận Chu chuẩn bị rời đi, một chiếc xe ô tô đột nhiên tiến đến cửa tiệm, một người phụ nữ mặc quần áo công sở, chân mang giày thể thao bước ra khỏi xe, đầu tiên đánh giá tình hình trong tiệm một chút, tiếp đó nhìn về phía Cận Chu hỏi: “Tiệm của các anh sửa xe mất bao lâu?”
Cận Chu không thể giải thích được cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra được rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.
“Xem tình huống.” Cận Chu chủ động kiểm tra, nhìn thoáng qua liền thấy trên cửa xe có một vết lõm, “Cái này ở đâu quẹt ra vậy?”
“Trụ cột trong bãi đậu xe.” Người phụ nữ thẳng thắn trả lời: “Tôi mới lấy bằng lái xe không lâu, bẻ tay lái hơi sớm.”
Cận Chu gật đầu, ngồi xổm xuống ngay vị trí bị lõm, lại hỏi: “Sao cô không đến cửa hàng 4S?”
Nghe thấy câu này, Tiểu Vũ đang làm việc ở phía bên kia trợn trắng cả mắt, cậu nhóc đã vô số lần nghi ngờ rằng, ông chủ của bọn họ có khả năng căn bản không hề muốn kinh doanh chút nào.
“Xếp hàng quá lâu, tôi không có thời gian.” Tốc độ nói chuyện của người phụ nữ rất nhanh, không chút dài dòng, “Hơn nữa, lúc lái chiếc xe này tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, các cậu có thể kiểm tra lại giúp tôi được không?”
“Chỗ nào không ổn?” Cận Chu mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khi khởi động xe, dư quang chợt thoáng thấy trên ghế phụ có một chiếc máy ảnh DSLR(*), phía trước còn trang bị một ống kính đắt tiền.
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Giá của chiếc xe này không đắt, khoảng hơn 100.000 NDT(*), người lái loại xe này hẳn là sẽ không có sở thích đốt tiền vào DSLR.
Nhưng chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, lỡ như người ta không quan tâm đến chất lượng của xe thì sao?
Lùi một bước mà nói, nhìn cách ăn mặc trang điểm và cách nói chuyện của người phụ nữ này, Cận Chu có thể khẳng định, đây là kiểu nữ cường yêu sự nghiệp chú trọng đến hiệu suất.
Kiểu phụ nữ lấy sự nghiệp làm trọng, chắc hẳn sẽ phân biệt rạch ròi giữa công việc và cuộc sống, sẽ không mang sở thích theo bên người mới đúng.
Trừ khi ———
DSLR có liên quan đến nghề nghiệp của người này.
Một đôi giày cao gót mũi nhọn được chuẩn bị sẵn dưới ghế lái, điều này cho thấy công việc của người phụ nữ có yêu cầu cao về ngoại hình và tác phong, đồng thời phải thường xuyên đi lại bên ngoài, nếu không cô cũng sẽ không thay giày cao gót thành giày thể thao thoải mái thuận tiện.
Trong đầu Cận Chu xuất hiện một suy đoán mơ hồ, cậu giả vờ như không để ý mà liếc nhìn người phụ nữ một cái, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh cụ thể.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ, người phụ nữ này chính là người phóng viên chạy ra từ phòng xử án bên cạnh vào cái hôm Vương Đại Vinh bị tố giác.
_______________
(*) Blackjack: Blackjack (21, Vingt-et-un hay Pontoon) là trò chơi bài được chơi nhiều nhất trong các sòng bạc trên toàn thế giới.
Trò này cần phải được phân biệt khác hoàn toàn với trò Black Jack của Anh.
Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm một con ách và một con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có con bài đen nào.
(*) Baccarat: Baccarat hay baccara là một trò chơi bài chơi tại Casino.
Baccarat là cách phát âm tiếng Pháp của Người Ý cho từ “Số 0”.
Đây là một trò chơi so sánh điểm số giữa hai cửa “người chơi” và “nhà cái”.
Mỗi vòng chơi có ba kết quả có thể xảy ra: “người chơi” (người chơi có số điểm cao hơn), “nhà cái” và “hòa”.
(*) 100.000 NDT = 346.564.718 VNĐ
(*) Máy ảnh DSLR: Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (Tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera) là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh..