Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ.
Giữa các tòa nhà cao tầng chọc trời, xe chạy đan xen trên đường, xe hơi màu đen của Kiều Tước cũng là một trong số đó, nhìn như ổn định, thật ra không khí bên trong đã vô cùng căng thẳng – –
Bạch Đồ và Bạch Mặc phân biệt ngồi trên ghế điều khiển và ghế phụ.
Hai người đều là người đẹp được đúc từ một khuôn, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản.
Làn da Bạch Đồ thiên về màu mật, tính tình hòa đồng, mái tóc uốn xoăn màu nâu vừa vặn phù hợp với tính nết ôn hòa của cậu ta, nhưng lúc này lại vì Bạch Mặc lên chiếc xe này mà không còn tươi cười nữa, đôi mắt lúc thấy Bạch Mặc thì luôn phát sáng bây giờ lại vô cùng tối tăm, bàn tay nắm vô lăng nổi gân xanh tiết lộ cảm xúc của cậu ta.
Trái lại Bạch Mặc vẫn cao quý lãnh diễm trước sau như một, đôi mắt phượng theo kính chiếu hậu mà nhìn chằm chằm Bạch Đồ vẫn luôn không để ý đến anh, không nhanh không chậm hỏi: “Có phải em lại đồng ý việc gì với Kiều Thời Chiếu rồi không?”
Ba năm trước, anh đã phát hiện việc Bạch Đồ làm gián điệp cho Kiều Thời Chiếu.
Cũng là khi đó, anh đã ép Bạch Đồ phải rời khỏi, Bạch Đồ cũng đã hủy đi tất cả tài liệu ngay trước mặt anh.
Nhưng anh hiểu quá rõ tính cách của em trai nhà mình, nếu có một việc mà Bạch Đồ cảm thấy không thể không làm, thì nó nhất định sẽ kiên trì đến chết mới thôi. Tình cảm đau khổ của Bạch Đồ đối với anh qua nhiều năm vẫn không thay đổi chính là ví dụ tốt nhất.
Vừa rồi, chỉ cần một ánh mắt của Kiều Tước là anh đã nhìn ra. Việc anh lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, em trai của anh căn bản không nghe lời anh mà thu tay lại.
“…Nhiệm vụ của em anh không đoán được sao?” Rốt cuộc Bạch Đồ vẫn đáp một câu, cậu ta rất hiểu Bạch Mặc, hiểu rõ đến nỗi chỉ qua một ánh mắt lúc mới lên xe của anh đã biết trong lòng anh đang nói ba chữ ‘không nghe lời’.
Anh của cậu ta là một người vô cùng thông minh, nhiệm vụ rõ ràng như vậy chắc chắn Bạch Mặc đã sớm nhận ra, chỉ là cho đến khi bị Kiều Tước phái tới bên người cậu ta, mới mở miệng mà thôi. Giống như tình cảm đơn phương của cậu ta đối với Bạch Mặc, Bạch Mặc chẳng lẽ lại không biết? Anh biết, nhưng anh chỉ là không muốn đối mặt.
Bạch Mặc cũng không vừa lòng với đáp án mơ hồ của Bạch Đồ nghiêng mặt qua nhìn cậu ta, một đôi mắt phượng càng thêm lạnh lẽo: “Có chuyện gì đáng giá để em liều mạng vì ông ta như vậy? Em có biết hôm nay Tước gia phản ứng như thế nào không?”
Bạch Đồ nghe đến tên Kiều Tước, mím môi, không đáp lời Bạch Mặc.
Bạch Mặc nhíu mày hừ lạnh một tiếng, ấn cái nút trên đồng hồ, tấm chắn phía sau xe bị mở lên lộ ra Kiều Thời Chiếu đang hôn mê – –
“Em cảm thấy loại người ngu xuẩn như ông ta mà có thể đấu lại Tước gia hay sao?” Bạch Mặc đá Kiều Thời Chiếu một cái, ông ta lập tức lăn về phía sau, bởi vì súng gây mê của Tra Thiên mà vẫn hôn mê như cũ.
Lông mày Bạch Đồ giật giật, lại vẫn không để ý tới anh, như là đang kiềm nén cái gì.
Em trai trước giờ luôn vô cùng dính người lại thích làm nũng, trong đầu Bạch Mặc nhớ tới một loạt hình ảnh Bạch Đồ dính chặt anh từ nhỏ đến lớn loại trường hợp anh đơn phương chất vấn Bạch Đồ nhưng em trai thế nhưng vẫn không đáp lại làm cho Bạch Mặc cảm thấy rất xa lạ, trong lòng có loại cảm giác kì quái không tốt.
Bạch Mặc nhìn dụng cụ trên xe biết đây là dùng trong nhiệm vụ ám sát, ít nhiều cũng đoán được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiều Tước bảo anh tới đây, anh không phẫn nộ cũng không đau lòng, nhiều lắm cũng chỉ có một ít kinh ngạc lúc đó, cảm xúc không chút phập phồng kia làm anh cảm thấy đó không phải là một người yêu thầm nhiều năm nên có, anh chỉ cho rằng mình đã chết lặng.
Làm cho anh tức giận chính là Bạch Đồ.
Nhưng cái người làm anh tức giận lại không đáp lời anh, anh giống như là đang đấm vào đống bông vậy.
“Em cứ muốn làm người khác phiền lòng như vậy sao?” Biết rõ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng Bạch Mặc vẫn không nhịn được dạy dỗ cậu ta: “Tước gia đối xử tốt với chúng ta như vậy, em lại làm hỏng phanh xe, cuối cùng người chịu tội không phải vẫn là chúng ta sao?”
Anh vẫn tự cho là tính tình mình nghiêm khắc nên không muốn thấy em trai như vậy, nhưng Bạch Mặc lại không ý thức được, chính mình không tự giác đã lựa chọn cùng em trai đối mặt với cái chết.
Nếu là ngày thường, Bạch Đồ đã sớm cười tủm tỉm làm nũng dỗ anh, nhưng bây giờ giống như đã sớm biết là Bạch Mặc sẽ nói gì, giọng nói rầu rĩ nghe không ra cảm xúc: “Anh cho rằng em làm tất cả là vì ai chứ?”
“?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Bạch Mặc nâng lên nhìn về phía cậu ta, khi thấy được vẻ mặt của Bạch Đồ mới sửng sốt.
“Anh cho rằng tại sao bệnh của anh cứ luôn không bớt?!” Bạch Đồ phát tiết cảm xúc bất lực.
Bạch Mặc có chút mê mang, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Bạch Đồ. Ở trong ấn tượng của anh, trước nay Bạch Đồ vẫn luôn dính người, anh chưa từng thấy qua vẻ mặt hung ác như vậy của Bạch Đồ, thậm chí hung ác đến có chút mê người.
Đây là lí do mà vừa rồi Bạch Đồ không để ý tới anh sao?
Nhưng mà vẻ mặt kia của Bạch Đồ không duy trì được bao lâu, nghĩ đến tình cảm mà cậu ta dành cho Bạch Mặc cùng với tính tình trước giờ của mình Bạch Đồ nhanh chóng thu hồi biểu tình, nghiêng đầu che giấu vành mắt đỏ hồng, tiếp tục lái xe.
“…Thôi, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi.” Giọng nói Bạch Đồ mất tiếng, vốn dĩ muốn giải thích là mình không có trách móc gì anh, nhưng nhớ tới phản ứng của Bạch Mặc sẽ có, dứt khoát ngậm miệng, bóng dáng thất vọng dày đặc làm cậu ta nhìn giống như là chó nhà có tang.
Lấy tính tình của Bạch Mặc, mặc dù trong lòng rung động nhưng cũng sẽ không hỏi gì nữa, huống chi bây giờ anh vẫn còn đang tức giận việc Bạch Đồ động chân động tay với phanh xe.
Vì thế bên trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ hoạt động theo quy tắc, như là Thần Chết đang vô tình nện bước.
Kim giây chậm rãi xoay tròn, rất nhanh đã đến thời gian đã định sẵn, Bạch Đồ im lặng một lúc lâu, mới nhìn ngã rẽ đã tập luyện qua vô số lần phía trước, mở miệng: “Kiều Thời Chiếu cho em thuốc giải, em đã đặt trong két sắt của anh rồi.”
Không biết bây giờ trong đầu anh trai muốn cùng chịu chết với cậu ta đang nghĩ đến ai, nhưng cho dù Bạch Mặc nguyện ý, cậu ta sẽ không để cho Bạch Mặc chết với mình.
“Bạch Đồ, em dám!” Bạch Mặc không chờ Bạch Đồ nói xong đã hiểu được cậu ta muốn làm gì, trong đầu liên tục xoay chuyển, tay mắt lanh lẹ đoạt lấy tay lái, lại bị Bạch Đồ dễ dàng ngăn cản, tất cả ở trước mắt giống như là một pha quay chậm, hình ảnh rõ ràng nhưng anh lại bất lực – –
Bạch Đồ lái xe đến nơi đã định sẵn, xe Minibus màu trắng ẩn nấp đã lâu dùng hết tốc độ đâm tới, Bạch Đồ mới bình tĩnh đánh tay lái, cơ thể bao trùm Bạch Mặc, giống như không muốn Bạch Mặc nhìn thấy thảm trạng sau khi chết của cậu ta, đầu còn gác lên đỉnh đầu Bạch Mặc.
Trong khoảnh khắc, phía sau xe Cadillac đã bị đâm đến lõm xuống, Kiều Thời Chiếu còn chưa tỉnh lại đã bị đâm đến thảm không nỡ nhìn.
Túi hơi an toàn làm hết phận sự mà bắn ra, lại không kịp hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Mặc thậm chí không kịp nhìn đến người gây chuyện đã chạy trốn, trong tầm mắt chỉ có lồng ngực dày rộng và những giọt máu đang dọc theo cằm chảy xuống trên mặt của em trai.
“…Bạch Đồ.” Giọng nói thanh lãnh của Bạch Mặc đã không còn lưu loát như trước, tiếng tim đập hữu lực trên người thanh niên lại giống như tiếng kim đồng hồ đoạt mạng đang vang lên bên tai anh.
Anh cũng không biết em trai của anh lại có sức lực lớn đến như vậy, có thể hoàn toàn khống chế chính mình.
Anh cũng không biết, thì ra em trai cũng không hư hỏng như anh đã nghĩ, Kiều Tước vẫn là bạn tốt của Bạch Đồ, Bạch Đồ không có làm hư phanh xe.
“Về sau không còn ai làm phiền anh nữa rồi, tự anh hãy uống thuốc cho tốt.”
Anh nghe được giọng nói tràn ngập chua xót cuối cùng của em trai, sau đó tiếng tim đập trong lồng ngực người kia dần dần yếu đi, biểu hiện mạng sống của Bạch Đồ đang dần trôi đi.
Bạch Mặc gọi cấp cứu, tiếng tim đập của Bạch Đồ cơ hồ đã bị tiếng người ồn ào bên ngoài che lấp, tuy rằng mỏng manh nhưng lại xuyên thấu qua tim anh, làm anh đau đớn.
Làm anh trai, anh luôn tránh móc Bạch Đồ trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, luôn tàn nhẫn cự tuyệt tình cảm bất luân của em trai, nhưng anh có phải cũng chỉ tự cho mình là ngoài cuộc tỉnh táo hay không?
Ở trong mắt anh, Bạch Đồ vẫn ngốc như khi còn nhỏ, nhưng anh lại không thấy được, tuy rằng em trai vẫn dính người giống như trước đây, nhưng cũng đã trưởng thành thành một người đàn ông có thể đảm đương một phía rồi.
Người này không phải là không đoán được phản ứng của Kiều Tước, mà là mặc dù đoán được, vì để chữa bệnh cho anh, cũng muốn đi đến con đường phải chết này.
Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ tính cách thích làm nũng với anh, thì thứ duy nhất vẫn không thay đổi, thế nhưng lại là tình cảm sâu nặng vặn vẹo của Bạch Đồ dành cho mình.
Bạch Mặc đẩy đẩy Bạch Đồ trên người, thanh niên vừa rồi còn ương ngạnh bây giờ lại dễ dàng rơi vào trong lồng ngực Bạch Mặc.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến lúc Bạch Đồ thổ lộ với anh, không biết đã là lần thứ mấy – –
“Bạch Đồ, sợ tối thì lăn ra hành lang ngủ, anh không bật đèn.”
“…Em không sợ tối.”
“Không sợ tối thì em cũng đừng có dính chặt anh như vậy.”
“Em không sợ tối, em chỉ sợ anh không thích em.”
“Vậy em không cần sợ.”
“…Hả? Anh hai, anh thích em đúng không?”
“Anh vĩnh viễn sẽ không thích em.”
“Ừm, không sao, phần thích của em cộng với phần thích của anh là đủ rồi.”
…
Mặc dù vận mệnh tàn khốc như vậy, nhưng trong mắt em trai, người quan trọng nhất cũng chỉ có Bạch Mặc anh mà thôi.
Bạch Mặc duỗi tay lau sạch máu trên mặt em trai, lộ ra gương mặt tuấn tú nhưng lại không có tức giận, đã không còn vẻ mặt sinh động như ngày thường, bộ dáng này thật sự là cực kì giống với mình.
Tiếng xe cứu thương đan xen với còi cảnh sát, tiếng người càng thêm ồn ào làm cho người khác đau đầu.
Ma xui quỷ khiến, Bạch Mặc rũ mắt, ngón tay trắng nõn đặt trên khuôn mặt nhiễm máu của Bạch Đồ có vẻ vô cùng đột ngột, giống như tình cảnh không hợp nhau của bọn họ.
Chỉ nghe Bạch Mặc thấp giọng hỏi: “Này, thật ra em chỉ là vì sợ tối thôi đúng không?”
Giọng nói kia quá nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng ầm ĩ che lấp, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.
HOÀN CHÍNH VĂN
– —
Editor: Bộ này còn 18 chương phiên ngoại, trong đó 5 chương đầu tiên sẽ nói về Bạch Đồ và Bạch Mặc, thuộc tag huynh đệ loạn luân, nếu bạn nào không đọc được thể loại này thì cứ skip nhé, sẽ không ảnh hưởng đến mạch truyện phía sau đâuuu
Số chương phiên ngoại gần bằng chính văn mịa rồi ☹((
Có cô nào đoán được là CP này là niên hạ hay niên thượng không =)))