Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 17: Cậu là đồ ngốc à?



Sau hai ngày, bảng vàng cũ nhường chỗ cho bảng vàng mới.

Hai chữ “Bùi Tụng” cỡ XXXL nổi bật trên bảng vàng, ngay sau đó là Trình Bắc Mạt.

Trình Bắc Mạt đứng lặng trước bảng vàng, ánh mắt không rời khỏi cái tên ấy.

Thật không ngờ cậu ta lại chiếm ngôi đầu bảng.

Từ hơn bảy trăm lên thẳng nhất khối, không thể tin nổi, cậu ta đã làm thế nào vậy?

Một lát, hai bóng người lướt đến, đứng hai bên cạnh cô.

“Bắc Mạt, cậu… không lẽ không nhận ra chữ nữa sao?” Trần Vận Cát lên tiếng.

Nhận ra chứ, chỉ là có chút xa lạ.

Chu Thiến Như “suỵt” một tiếng: “Đừng làm phiền cậu ấy, chắc cậu ấy đang sốc lắm.”

Trần Vận Cát ngờ vực: “Liệu có phải cậu ta gian lận không?”

“Trời ạ, động não chút đi!” Chu Thiến Như trợn mắt. “Cả phòng thi của cậu ta, một nửa vắng mặt, một nửa còn lại thì bận ăn với ngủ, cậu ta chép của ai được chứ?”

“Vậy sao thi thử lại được hơn bảy trăm điểm?”

“Nghe bạn cùng lớp cậu ta kể, lần thi thử trước thầy Nghiêm nhầm lịch, cậu ta chỉ thi có hai môn nên mới hơn bảy trăm điểm.” Chu Thiến Như nhún vai. “Chắc thầy Nghiêm áy náy nên mới thêm cậu ta vào danh sách phát biểu khai giảng.”

Trần Vận Cát thở dài: “Người ta thi có hai môn mà điểm số cộng lại cũng gần bằng tổng điểm của mình, vậy mà mình còn cười nhạo người ta xếp sau…”

“Bắc Mạt, cậu hóa đá luôn rồi à?” Chu Thiến Như đưa tay huơ huơ trước mặt Trình Bắc Mạt. “Đừng nản chí chứ, chỉ là một bài kiểm tra tháng thôi mà, giữa kỳ chúng ta đòi lại ngôi đầu!”

Trần Vận Cát giật mình: “Ơ, mới thi tháng xong mà, sao lại thi giữa kỳ nữa rồi?”

Chu Thiến Như bất lực: “Cậu đi học có mang theo tai không vậy?”

“Có mang hai cái mà, nên một cái vào một cái ra thôi.” Trần Vận Cát dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.

Tiếng ríu rít của hai người bạn bên tai như gió thoảng qua, Trình Bắc Mạt chẳng mảy may để tâm.

Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hai vạn tệ sắp đội nón ra đi.

Cô đã xem qua điểm của Bùi Tụng, Ngữ văn kém cô đôi chút, Toán đạt điểm tuyệt đối, các môn còn lại đều gần như tuyệt đối.

Ban đầu cô cứ ngỡ cậu ta học kém lắm nên mới phải chuyển trường, ai ngờ đâu lại là một học bá. Vậy mà mấy hôm trước, cô còn buông lời kiểu như “Cậu lo thân mình trước đi”, “Điểm số thế nào cũng được”…

Người này thật khó hiểu.

Tương lai sáng lạn không cần, lại cứ thích đến cái trường tồi tàn này tranh giành ngôi đầu với cô.

Trình Bắc Mạt khoanh tay trước ngực, nhìn bảng xếp hạng, lòng đầy nghi hoặc: “Rốt cuộc tên này có ý đồ gì?”

“Thiếu tiền chứ sao.” Giọng nói lạnh lùng, bất cần đời lại vang lên bên tai cô.

Cô nghiêng đầu, bắt gặp Bùi Tụng với vẻ mặt ngạo nghễ quen thuộc, hai tay đút túi quần, đứng hờ hững bên cạnh, cũng đang nhìn bảng vàng.

Trình Bắc Mạt lặng lẽ nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu đắt đỏ của cậu ta.

Chẳng lẽ, thiếu tiền mua giày?

Điều khiến cô càng thêm im lặng là Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đang bịt miệng cười tủm tỉm, ánh mắt sáng rực như thể đang ăn dưa bở chuyện của cô và Bùi Tụng.

Lớp trưởng huých nhẹ Trình Bắc Mạt: “Thầy Diêm gọi cậu lên văn phòng kìa.”

Trình Bắc Mạt gật đầu, rồi xoay người bước về phía cầu thang.

Bất ngờ thay, Bùi Tụng cũng bước theo. Chưa kịp để cô hỏi, cậu ta đã thản nhiên lên tiếng: “Thầy Diêm cũng gọi tớ, sớm hơn cậu vài phút thôi.”

Trình Bắc Mạt thở dài.

Bùi Tụng hỏi cô: “Thở dài cái gì?”

Trình Bắc Mạt nói: “Bị “Cún” cướp mất hạng nhất, chẳng lẽ tớ không được thở dài à.”

Bùi Tụng: “…”

Cô gái này thật thà đến mức nào thì cũng thẳng thắn đến mức đó, chửi ai là chửi thẳng mặt chẳng nể nang.

“Hôm khai giảng thầy Diêm có nhắc tớ, học kỳ này sẽ có một đối thủ đáng gờm.” Trình Bắc Mạt vừa bước xuống cầu thang vừa nói với hắn ta, “Lúc đó tớ còn chẳng hiểu thầy ấy nói gì, giờ thì rõ rồi.”

“Hiểu cái gì?” Bùi Tụng khẽ nhếch mép.

“Hiểu là hai vạn tệ của tớ sắp không cánh mà bay rồi.”

Khi cả hai đến văn phòng thầy Diêm, Thẩm Thanh của lớp 2 đã có mặt ở đó.

Thẩm Thanh, người luôn bị Trình Bắc Mạt đè đầu cưỡi cổ, bị bạn bè trêu là “vạn niên á quân”, nay lại bị Bùi Tụng vượt mặt, đẩy xuống tận hạng ba.

Nhìn thấy hai người bước vào, sắc mặt Thẩm Thanh có chút không vui.

“Các em đến rồi à? Mau vào đây nào.” Thầy Diêm dựa vào bàn làm việc, nhấp một ngụm nước rồi nhổ bã trà vào cốc, cười híp mắt nói, “Ba học sinh xuất sắc nhất khối 11 của chúng ta cuối cùng cũng có mặt đông đủ rồi.”

Trình Bắc Mạt thầm nghĩ: Trà thế này mà thầy vẫn uống được sao?

Thầy Diêm bảo ba người ngồi quây lại với nhau, nói: “Đề kiểm tra tháng này là do Trường trung học trực thuộc Đại học Giao thông ra, các em đạt được thành tích như hiện tại là điều chưa từng có.”

Trường trung học trực thuộc Đại học Giao thông cũng là trường trọng điểm, không hề kém cạnh trường Nhất Trung, hai trường luôn cạnh tranh quyết liệt ngôi vị thủ khoa hàng năm.

Thầy Diêm chia sẻ rằng thầy ấy lấy cảm hứng từ bài phát biểu khai giảng của Bùi Tụng, nhận ra trường Bát Trung rõ ràng có những học sinh xuất sắc, hoàn toàn có thể trở thành tấm gương để khích lệ các bạn khác.

“Ba em, chính là những tấm gương sáng đầu tiên của chúng ta.” Thầy Nghiêm không giấu được vẻ tự hào, “Thực lòng mà nói, khi nhận được đề, thầy đã rất lo lắng, không biết các em sẽ làm bài ra sao…”

Thẩm Thanh sốt ruột lên tiếng: “Thầy Diêm, thầy cứ nói thẳng ra chuyện gì đi ạ?”

“Thầy sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của các em đâu, chỉ muốn các em chia sẻ kinh nghiệm học tập thôi. Thầy đã lên kế hoạch rồi, sẽ tận dụng giờ tự học buổi sáng, phát biểu trên đài phát thanh cho toàn trường cùng nghe. Không cần viết bài, cũng không cần quá câu nệ hình thức, cứ chọn môn mình giỏi, đi thẳng vào trọng tâm là được.” Thầy Diêm quay sang Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt, “Lần này, hai em có thể cùng nhau lên phát biểu.”

Rõ ràng thầy Diêm muốn bù đắp cho Trình Bắc Mạt vì đã lỡ mất buổi phát biểu khai giảng, nhưng Thẩm Thanh lại nhìn cô và Bùi Tụng với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ra khỏi văn phòng thầy Diêm, Trình Bắc Mạt gọi Thẩm Thanh lại: “Thẩm Thanh, cậu định chia sẻ môn nào? Hay là chúng ta cùng thảo luận nhé?”

Ai cũng bảo Thẩm Thanh chảnh chọe, nhưng Trình Bắc Mạt lại hiểu rõ con người cô ta.

Thẩm Thanh cũng thi trượt cấp 3 nên mới vào trường Bát Trung, điểm thi của cô ta còn cao hơn Trình Bắc Mạt rất nhiều, nhưng sau khi vào trường lại chưa từng đạt được hạng nhất toàn khối. Ban đầu, bạn bè gọi cô ta là “Ngàn năm lão nhì”, rồi dần dần đổi thành “Vạn năm lão nhì”.

Cuối kỳ lớp 10, sau khi có kết quả thi, lại có kẻ lấy cái danh “Vạn năm lão nhì” ra trêu chọc, Thẩm Thanh đã nổi cơn tam bành ngay tại lớp.

Trình Bắc Mạt hiểu rõ nỗi lòng của Thẩm Thanh, nhưng chẳng biết làm sao. Cô nói gì cũng như “đổ thêm dầu vào lửa”.

Mỗi lần hai người chạm mặt nhau, bầu không khí luôn có chút ngượng ngùng khó tả.

Thẩm Thanh bước nhanh, chỉ dừng lại một chút, nói mình còn phải sửa bài kiểm tra tháng: “Chúng ta tự chuẩn bị phần của mình đi.”

Thẩm Thanh rời đi, Trình Bắc Mạt cũng định về lớp.

Cô vừa đi được hai bước thì nghe thấy Bùi Tụng hỏi sau lưng: “Sao chỉ hỏi mỗi cậu ấy mà không hỏi tôi?”

Giọng nói vừa lười nhác vừa lạnh tanh.

Ý gì đây, trách cô không thèm quan tâm đến cậu ta à?

Trình Bắc Mạt quay đầu lại: “Tớ đâu biết cậu cũng muốn thảo luận.”

Bùi Tụng hắng giọng: “Bây giờ thì cậu biết rồi đấy.”

“Ừ…” Trình Bắc Mạt không hiểu cậu ta bị làm sao nữa, “Tớ chỉ rảnh vào giờ hoạt động ngoại khóa chiều thứ Sáu thôi, đến lúc đó gặp nhé.”

Chiều thứ Sáu, giờ hoạt động ngoại khóa, Bùi Tụng cầm vở đi một vòng trước cửa lớp 11/1, chỉ thấy mỗi Trình Bắc Mạt ở đó.

Cậu ta đứng trước cửa lớp, búng tay một cái thật kêu.

Nghe thấy tiếng động, Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Cậu đến rồi à?”

Hắn ta “ừ” một tiếng, bước vào ngồi xuống chỗ bên cạnh Trình Bắc Mạt.

“Tớ định chia sẻ cách học Ngữ văn và Tiếng Anh.” Trình Bắc Mạt lật cuốn vở, đưa dàn ý đã liệt kê cho Bùi Tụng xem.

Bùi Tụng liếc mắt nhìn, thấy nội dung cô liệt kê đều khá thiết thực, bèn trêu: “Đây là “bí kíp chân truyền” của cậu đấy à.”

“Ừ.” Trình Bắc Mạt gật đầu, lấy bút chống cằm, tập trung bổ sung dàn ý của mình.

Một lúc sau, Trình Bắc Mạt nhận ra Bùi Tụng chỉ đang xem sách trên bàn mình, bèn hỏi: “Cậu không chuẩn bị gì à?”

“Tôi còn cần phải soạn à?” Bùi Tụng hỏi ngược lại.

Cũng đúng, lúc phát biểu cứ thế mà nói thôi, cần gì bản thảo hay dàn ý làm gì.

“Ừ nhỉ.”

Bùi Tụng đặt cuốn sách xuống, hỏi: “Sao lại chọn Ngữ văn và Tiếng Anh?”

Trình Bắc Mạt nhún vai, thành thật nói: “Toán cậu được điểm tuyệt đối, Lý Hóa cũng gần như tuyệt đối, cậu chia sẻ chắc chắn hiệu quả hơn, còn môn Sinh là sở trường của Thẩm Thanh, chắc cô ấy sẽ chia sẻ môn đó.”

Cũng có lý. Bùi Tụng gật đầu, im lặng.

“À phải rồi, hôm khai giảng tớ có xin cậu tài liệu ôn thi học sinh giỏi, trong đó có kẹp một tờ giấy ghi toàn bộ trọng tâm, có phải cậu viết không?”

“Ừ, sao thế?”

“Không có gì.” Trình Bắc Mạt cúi đầu, “Chữ viết đẹp lắm.”

Bùi Tụng gác chân lên nhau, trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ hỏi cô: “Cậu ổn không?”

Ngòi bút trên tay Trình Bắc Mạt khựng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Tớ ổn mà, sao thế?”

“Không được hạng nhất, cậu thấy buồn lắm phải không?”

Trình Bắc Mạt mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh như vì sao, ánh lên vẻ trong trẻo, thuần khiết.

“Tớ không nhỏ mọn như vậy đâu, cậu thi được hạng nhất là do thực lực của cậu. Chỉ là, hai vạn tệ của tớ chắc sắp bay đến tay cậu rồi.”

Bùi Tụng hỏi: “Số tiền đó quan trọng với cậu lắm à?”

“Ừm, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất của tớ rồi.” Trình Bắc Mạt đặt bút xuống, chống cằm nói, “Ngoài cách này ra, muốn kiếm tiền nhanh thì chỉ còn nước đi làm streamer thôi.”

Bùi Tụng đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy thì suýt sặc, nước phun ra ngoài: “Cậu á?”

“Tớ thì sao chứ, ít ra tớ cũng có nhan sắc đấy.” Trình Bắc Mạt đưa tay vuốt tóc, rồi chống nạnh, khoe khéo những đường cong quyến rũ.

Bùi Tụng bị cô chọc cười, nhưng sợ mình cười quá đà nên vội cúi đầu xuống.

Khuôn mặt trong sáng ngây thơ, kết hợp với động tác tạo dáng đầy cố gắng kia trông thật lệch pha, nhưng lại toát lên vẻ vụng về đến đáng yêu.

“Nói đùa thôi, tớ sẽ không đi làm streamer đâu.” Trình Bắc Mạt thu lại vẻ mặt nghịch ngợm, chỉnh lại tóc tai, “Tớ sợ Trương Trì nhìn thấy, cậu ta biến thái lắm, chắc là kiểu người suốt ngày xem streamer.”

Bùi Tụng: “…”

Gần như ngay lúc ấy, điện thoại của Bùi Tụng đổ chuông.

Cậu ta liếc nhìn màn hình, thấy Trương Trì gọi đến, liền mỉm cười và đưa điện thoại ra trước mặt Trình Bắc Mạt: “Không nên nói xấu sau lưng người khác đâu, xem này, đến đòi nợ rồi kìa.”

Bùi Tụng sợ Trương Trì lại buột miệng nói linh tinh, bèn ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

“Ê thằng c.hó, tan học đi chơi bóng rổ không?”

Bùi Tụng uể oải nói: “Không rảnh.”

Trương Trì lập tức hỏi dồn: “Hôm nay không phải thứ Sáu à?

“Ơ, không phải mới thi tháng xong rồi sao? Cậu cũng đã giật giải nhất rồi còn gì? Nói mau, rốt cuộc cậu đang bận chuyện gì thế?”

Bùi Tụng bất lực mỉm cười: “Cậu học ở trường Bát Trung hay sao mà chuyện gì cũng rõ thế?”

Trương Trì “hừ” một tiếng: “Ở trường Bát Trung đâu phải tớ chỉ quen mỗi mình cậu đâu.”

Bùi Tụng day trán: “Nhớ ra rồi, cậu còn có một em gái mưa cơ mà.”

“Em gái mưa gì chứ, nói linh tinh.” Trương Trì còn làm bộ ấm ức, “Cả cậu lẫn Tiểu Mạt đều bơ tớ, tớ chẳng phải phải moi móc thông tin từ cô em gái mưa của tớ sao.”

Sau đó, Trương Trì cũng nhắn tin cho Trình Bắc Mạt vài lần, chủ yếu là bóng gió khen ngợi bạn mình, nhưng không thấy hồi âm.

“Tại sao người ta phải đếm xỉa đến cậu?”

Trương Trì bất mãn gào lên: “Bênh người yêu chằm chặp thế? Tiểu Mạt còn chưa lên tiếng, cậu xồn xồn lên làm gì?”

Bùi Tụng không muốn nói nhảm với cậu ta nữa: “Thôi được rồi, cúp máy đây.”

“Gấp cái gì, làm phiền cậu tán gái à?”

Bùi Tụng nghe cậu bạn nói vậy cũng không phản bác, Trương Trì lại càng đoán chắc: “Đoán đúng rồi chứ gì? Cậu với Tiểu Mạt Ly đang ở cùng nhau à?”

Bùi Tụng quay đầu liếc nhìn vào lớp một cái: “Ừm, thầy giáo giao cho chút việc.”

Trương Trì sốt ruột thúc giục: “Này, nói mau, cậu thấy Tiểu Mạt thế nào? Có phải cậu đã phải lòng cô ấy rồi không?”

Bùi Tụng khẽ cười nhếch mép: “Tôi còn có cảm tình với minh tinh đấy, có phải cứ thích là người ta phải làm bạn gái mình đâu.”

Bùi Tụng khẽ cười, chế nhạo: “Cún, cậu bị hoang tưởng à, còn mơ tưởng yêu đương với minh tinh.” Trương Trì hùng hồn tuyên bố: “Xung quanh chúng ta, người có tiềm năng thành minh tinh nhất chính là Đới Tư.”

Bùi Tụng chửi một câu: “Cút.”

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

Bùi Tụng khẽ cười, nhưng âm thanh chói tai của Trương Trì khiến cậu bực bội vô cùng. Cậu đưa tay vò đầu, gằn giọng: “Lo chuyện của cậu đi, rảnh thì học thêm vài từ vựng, không sang nước ngoài chỉ có nước chui rúc trong khu phố người Hoa thôi.”

Trương Trì: “Rồi rồi rồi, cậu ngầu nhất, tốt nhất là đừng để tôi phát hiện ra cậu đang yêu đương đấy!”

Bùi Tụng cúp điện thoại, quay vào lớp thì thấy Trình Bắc Mạt đã thu dọn sách vở xong, nhưng vẫn chưa rời đi.

Cậu trở lại phòng học: “Sao còn chưa về?”

“Hôm nay đến lượt tớ trực nhật.”

Bùi Tụng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào vọng lại từ xa xa. Cả tòa nhà dạy học gần như vắng lặng, cậu khẽ hỏi: “Sao mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?”

“Về nhà hết rồi.” Trình Bắc Mạt cười cười, “Tớ tự dọn dẹp cũng được.”

Bùi Tụng thở dài, khẽ hỏi cô: “Cậu là đồ ngốc à?”

“Sao cậu lại nói chuyện với người đứng thứ hai toàn khối như thế?” Trình Bắc Mạt tự giễu, “Chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi mà, thi thoảng tớ quên cũng đâu có ai nói gì đâu.”

Bùi Tụng liếc nhìn chân cô: “Chân khỏi chưa?”

“Khỏi lâu rồi.” Cô cố ý duỗi chân ra, cử động vài cái.

Vết thương không sâu, giờ đã lên da non rồi.

Bùi Tụng đút điện thoại vào túi quần, thong thả bước về phía cuối lớp, tiện tay nhặt một cây chổi lên.

“Cậu muốn giúp tớ dọn dẹp à?”

Bùi Tụng ừ một tiếng rồi cười nói: “Giúp không công thế này thì phải mời tôi một bữa đấy nhé.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.