Loạn Nhịp Vì Người

Chương 11



Sắc mặt của Thời Ý.

Phó Tư Điềm hoảng hốt, bản năng muốn gọi lại: “Thời Ý!”

Bước chân của Thời Ý dường như có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không thật sự dừng lại.

Phó Tư Điềm nhìn thấy cửa cầu thang trống vắng, hồn bay phách lạc. Chắc chắn là Thời Ý tức giận rồi, cậu ấy ghét nhất là những kẻ hay bàn tán sau lưng người khác, huống hồ lần này nhân vật chính còn là cậu ấy.

Rõ ràng chính mình cũng rất ghét kiểu người ăn nói lung tung thế này, nhưng vừa không chú ý một cái, bản thân cũng biến thành cùng một giuộc.

“Cậu kêu cậu ấy làm gì?” Trương Lộ Lộ vẫn còn sợ hãi, “Phản ứng của cậu ấy là sao, tóm lại là có nghe thấy những gì tụi mình nói hay không?”

Phó Tư Điềm cất bước đi lên, hạ giọng: “Lộ Lộ, cho dù cậu ấy có nghe thấy hay không thì về sau tụi mình cũng không nên loan truyền những chuyện vô căn cứ như vậy ra ngoài nữa.”

“Mình không có loan truyền ra bên ngoài, mình chỉ tò mò hỏi cậu thôi.” Trương Lộ Lộ có vẻ không để tâm lắm, “Với cả có sao đâu, cậu ấy nghe thấy thì nghe thấy thôi, tụi mình cũng đâu có nói gì không tốt về cậu ấy đâu.”

Phó Tư Điềm dừng bước, quay lại nhìn cô ấy, “Mình cũng không muốn nói, chuyện này truyền đến cậu, dừng ở chỗ cậu là được rồi.”

“Trước hết không nói tới Cao Nhất Bồi có thật sự làm vậy hay không, Thời Ý có biết rõ chuyện này hay không. Thời Ý giỏi, xứng đáng để mọi người đàm luận, mọi người hẳn là cũng cảm nhận được sự ưu tú của cậu ấy khi diễn thuyết, chuyện đó và chuyện Cao Nhất Bồi có thích cậu ấy hay không, có giúp cậu ấy kéo phiếu hay không cũng không có liên quan. Ban nãy cậu khẳng định chắc chắn như vậy, chính là không tôn trọng cậu ấy.”

Thật ra cô cũng không quá nặng lời, nhưng sự mất hứng thể hiện rõ trên mặt như vậy khiến Trương Lộ Lộ có hơi giật mình. Cô ấy ngẩn ra, cũng thu lại ý cười: “Mình biết rồi, mình cũng không phải là người không có chừng mực. Tụi mình cũng chỉ tán gẫu kín đáo với nhau chút thôi, ai mà ngờ lại trùng hợp bị nghe được.”

Trương Lộ Lộ ấm ức, cúi đầu đi lên lầu, nhỏ giọng than thở: “Sao tự nhiên lại chuyện bé xé ra to.”

Phó Tư Điềm thấy Trương Lộ Lộ không được vui, cũng biết giọng điệu của mình có hơi nặng nề. Cô bình tĩnh lại, dịu giọng giải thích: “Xin lỗi cậu, tại mình hơi sốt ruột. Mình cũng có sai mà, ban nãy mình cũng không nên hỏi tới.”

Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Trương Lộ Lộ được cho bậc thang bèn thức thời leo xuống, giọng buồn bực: “Ừa, thôi bỏ đi tụi mình không nói chuyện này nữa. Haiz, chút nữa cậu có muốn tắm trước không?”

“Mình sao cũng được, cậu muốn tắm trước thì cứ tắm, không cần nhường mình.” Phó Tư Điềm cũng chưa bao giờ tranh với cô ấy.

“Được rồi, vậy mình tắm sau cậu, mình phải nghe bài hát của cục cưng nhà mình trước đã.” Trương Lộ Lộ lắc lắc bưu phẩm trong tay, nghĩ đến idol yêu dấu trong chớp mắt vui vẻ trở lại.

Trương Lộ Lộ không vướng mắc, nhưng Phó Tư Điềm không tránh khỏi phiền muộn. Hồn vía cô lên mây cả đêm. Tuy thái độ của Thời Ý khiến cô tin rằng Cao Nhất Bồi không có vận may kia, nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng lúc đó, lòng cô buồn bực như có một cục đá to đè lên vậy.

Cô mở QQ, bấm vào khung tin nhắn của Thời Ý, thẫn thờ nhìn một lúc lâu cuối cùng vẫn quyết định mặt đối mặt giải thích với Thời Ý. Cách một màn hình không thể nhìn thấy sắc mặt của Thời Ý, dù cho Thời Ý có trả lời “Không có gì, đừng bận tâm” thì cô cũng không cách nào thật sự yên lòng.

Cô thay bộ đồ ngủ đang mặc sau khi tắm ra, mặc quần áo chỉnh tề, vì hồi hộp quá mức nên trong lúc do dự còn mang cả giày vào.

Chín giờ hơn, không kéo dài thời gian nữa. Phó Tư Điềm cắn răng đi tới cửa ký túc xá 1315 trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Sở Nguyên và Chu Na.

Hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa, cô đoán chừng tiếng tim đập của mình lớn đến mức tất cả mọi người trong hành lang đều nghe thấy.

Vài giây trôi qua, cửa mở ra từ bên trong.

Bên trong cửa lộ ra một gương mặt xinh đẹp, người mở cửa là Thời Ý.

“Tìm ai?” Mặt Thời Ý không có biểu cảm.

Tay chân Phó Tư Điềm bắt đầu luống cuống lên, cảm giác được toàn bộ máu trên người dồn ngược lên đầu, lỗ tai nóng muốn bốc cháy. “Tìm cậu.” Cô nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của mình.

“Chuyện gì?” Thời Ý nắm tay lên cửa, không có ý định mở rộng cửa ra, càng không có ý định mời cô vào.

Tuy rằng vẫn là lời ít ý nhiều như thường lệ, nhưng so với thái độ khi đưa bánh trung thu cho cô mấy hôm trước, lần này Phó Tư Điềm có thể nhận ra thái độ lạnh nhạt của Thời Ý.

“Thời Ý…” Phó Tư Điềm càng căng thẳng, cô xoắn góc áo, khó khăn sắp xếp lại lời nói: “Xin lỗi cậu vì chuyện ở cầu thang ban nãy. Mình xin lỗi, lẽ ra lúc đó mình nên ngăn lại.”

Thời Ý yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ đến muốn chảy máu nhưng vẫn không muốn chạy trốn, móng tay và quần áo hợp lại tạo thành dấu vết trong lòng bàn tay, “Quan hệ của cậu với Cao Nhất Bồi là gì cũng không ảnh hưởng đến lần tranh cử này. Mình tin mọi người chọn cậu là vì chính bản thân cậu.”

Nói rồi cô cúi thấp đầu, cô không thể chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt như thế này của Thời Ý.

Hai giây sau khi cô im lặng, Thời Ý mới mở miệng: “Ừm, mình biết rồi. Không cần để ý.”

Phó Tư Điềm vui vẻ ngẩng đầu, chạm đến đôi mắt không chút gợn sóng như trước của Thời Ý.

“Còn chuyện gì nữa không?” Thời Ý hỏi.

Phó Tư Điềm nhận ra sự thúc giục. Cô hoảng hốt cúi đầu, vừa trả lời “Không có gì”, vừa nhanh chóng quay người đi về.

Cánh cửa sau lưng có phải vội vã đóng lại hay không, cô đã không có thời gian, cũng không dám lắng nghe nữa.

Thì ra khi đối diện nhìn thấy được sắc mặt của Thời Ý, xem cậu ấy có thật sự không để ý chuyện này hay không thì cũng không giúp cho mình yên lòng được, chỉ khiến bản thân buồn bã hơn thôi. Trong mắt cậu ấy không có một chút độ ấm nào, câu không cần để ý chung quy cũng chỉ là phép lịch sự cuối cùng dành do người bạn cùng lớp không thích hợp để làm bạn thân mà thôi.

Vành mắt Phó Tư Điềm cay cay, đi ngang qua cửa ký túc xá 1317 cũng không dừng lại mà tiếp tục đi thêm vài bước về phía trước, quẹo vào bậc nghỉ cầu thang.

Cửa sổ cầu thang đang mở nhưng lại không có nổi một cơn gió mát, ngột ngạt đến nghẹt thở. Cô nhớ lại vẻ mặt và khẩu khí của Thời Ý lúc nãy khi nói chuyện, tựa như cầm một con dao cùn hết lần này đến lần khác tự tra tấn chính mình.

Không rõ đã qua bao lâu, cô buông tha cho bản thân.

Bỏ đi, thật ra như vậy cũng tốt. Vốn dĩ cũng không tính là bạn bè, vốn dĩ cũng không nên muốn trở thành bạn bè, vốn dĩ mấy lần “tương tác thân thiết” cũng chỉ là… vở kịch một người của cô. Cô cười một tiếng, trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quay về ký túc xá rửa chân, rửa mặt, thay quần áo, lên giường ngủ.

Không có ai phát hiện ra sự khác thường của cô, chỉ có thỏ bông phát hiện, hai ngày liên tục vào lúc nửa đêm, lông trên mặt của nó lúc nào cũng ướt hơn phân nửa.

Một tuần tiếp theo, Phó Tư Điềm đều không tiếp xúc trực tiếp với Thời Ý, cho dù phát hiện môn thể dục Thời Ý cũng chọn bóng chuyền giống mình, khi đi học cô đều cố hết sức đứng cách Thời Ý thật xa, không dám quấy rầy.

Thời Ý cũng không chào hỏi cô. Thoạt nhìn cô ấy khó gần, nhưng bên cạnh không bao giờ thiếu người, thường thường cũng có vài bạn nữ đi qua nhờ cô ấy hướng dẫn tư thế đánh bóng. Hết người này đến người nọ tới lui, nhưng có một cô bạn vẫn luôn đi chung với cô ấy, thỉnh thoảng bắt cặp đánh bóng chung, cười giỡn với cô ấy. Phó Tư Điềm nhận ra người này, là cô bạn lần nọ xuống xe trước lầu ký túc xá cùng Thời Ý, cô cũng từng nhìn thấy cô ấy vài lần qua màn hình, bạn cùng bàn hồi trung học của Thời Ý, Giản Lộc Hòa.

Quả bóng chuyền ném lên lại không nghe lời rơi xuống đất lăn đi, lăn về hướng đối lưng với Thời Ý, Phó Tư Điềm chạy theo quả bóng, duy trì động tác ngồi xổm nhặt bóng một lúc lâu, mới ôm bóng đứng lên, đi xa ra.

Trình Giai Lạc ở trong ký túc xá gần như không nói chuyện với cô, nhưng thái độ nhắm vào cô vẫn trước sau không dừng. Dù cô có cẩn thận như thế nào, Trình Giai Lạc cũng có thể kiếm cớ để bắt bẻ, chửi chó mắng mèo đâm chọt. Ký túc xá lớn như vậy, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Phó Tư Điềm không có cách nào để tránh, bước chân như đi trên lớp băng mỏng.

Bởi vì trong trường có nhiều chuyện phát sinh không như ý, vì vậy vào hôm trước Quốc khánh nhận được cuộc gọi của Phó Kiến Đào, nghe thấy tiếng TV truyền ra từ đầu dây bên kia, tiếng lầu bầu của Phó Tư Du, Phó Kiến Đào yêu thương “Quốc khánh về nhà đi con, công trình của chú làm xong nhận được lương rồi, làm cho con vài món ngon để tẩm bổ”, Phó Tư Điềm có chút mềm lòng.

Vốn dĩ cô không định trở về, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý: “Dạ, để con xem có mua được vé nữa không.”

Cúp máy, cô gửi tin nhắn hỏi Trần Hi Trúc: “Hi Trúc, hồi trước cậu có nói không cần đi ra trạm, bên ngoài trường có chỗ bán vé, chỗ đó ở đâu vậy?”

Trần Hi Trúc trả lời tin nhắn: “Sao vậy? Cậu định về hả? Bữa trước mình hỏi cậu bảo không về mà?”

“Ừa, tự nhiên có hơi nhớ nhà.” Gõ xong chữ “nhà”, cô lại xóa đi, xóa xong dừng lại một chút, nhớ lại giọng nói ấm áp hiền hậu của chú, sự quan tâm thỉnh thoảng sẽ có của thím và Phó Tư Du, cô lại gõ từng chữ, gửi đi.

Trong lòng thoải mái được một chút. Cô nhìn về phía cây cầu bắt ngang trên biển, ánh sáng phản chiếu trong mắt.

Trần Hi Trúc trả lời: “Vậy ngày mai mấy giờ cậu rảnh? Mình chờ cậu ở cửa Nam, mình dắt cậu đi. Sẵn tiện mình đổi vé về cùng cậu luôn.”

“Thôi mất công lắm, cậu miêu tả sơ chỗ đó cho mình đi, mình tự đi tới đó là được rồi. Hơn nữa vé của cậu giờ đẹp, khó lắm mới giành được, đừng phí phạm.”

Trần Hi Trúc phớt lờ cô.

Vài phút trôi qua, Phó Tư Điềm bất đắc dĩ: “Được rồi, cám ơn cậu, sáng mai chín giờ hoặc chiều ba giờ mình đều rảnh.”

“Vậy mới đúng chứ, vậy ba giờ chiều, không gặp không về.” Trần Hi Trúc trả lời ngay tức thì.

Phó Tư Điềm bật cười.

Ba giờ chiều hôm sau, cô và Trần Hi Trúc cùng nhau đến chỗ bán vé. Vé xe chạy đêm trước ngày lễ bán quá chạy, chỉ có thể mua được chuyến buổi sáng đúng ngày Quốc khánh quay về Nịnh Thành. Chín giờ sáng ngày một tháng mười, hai người từ trường học đi xe buýt đến nhà ga, khi đến Nịnh Thành đã là giữa trưa.

Ánh mặt trời trên cao chói chang, nóng không thể chịu được. Xe buýt dừng lại trên con đường mà hồi hè bọn họ thường tách ra để đạp xe về nhà sau giờ làm thêm, ba của Trần Hi Trúc chạy xe máy đến đón con gái, thấy Phó Tư Điềm chỉ có một mình liền nhiệt tình mời cô lên xe cùng. Phó Tư Điềm ngại giữa trưa nắng chang chang lại làm phiền nhà người ta, ngoan ngoãn từ chối.

Cũng may lần này chỉ đem theo hai bộ quần áo để thay và vài món quà lưu niệm ở Thân Thành, tuy rất nóng nhưng vẫn thoải mái hơn hồi khai giảng. Cô nhìn cảnh vật quen thuộc hai bên đường, bước chân không khỏi nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Quà lưu niệm là món bánh ngọt nổi tiếng ở Thân Thành, cô đặc biệt chọn mua ở một cửa tiệm lâu đời, không biết chú thím và Tiểu Ngư có thích hay không.

Cô quẹo vào tiểu khu, đi thẳng lên lầu, mở cửa chống trộm, mùi cơm từ trong nhà bay ra, khiến người ta cảm thấy thân thuộc. Lúm đồng tiền trên mặt Phó Tư Điềm lộ ra.

Vương Mai Phân nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bưng đồ ăn nhú đầu ra, nhìn thấy Phó Tư Điềm: “Ah, về rồi à, vừa hay cả nhà chuẩn bị ăn cơm trưa. Dọc đường con ăn chưa?”

Phó Tư Điềm bước vào, mềm giọng trả lời: “Dạ thím con chưa ăn.” Cô đóng cửa, xoay người mở tủ giày dép theo thói quen, tìm dép lê của mình dưới tầng thấp nhất.

“Thím ơi, dép của con đâu rồi?” Cô mất tự nhiên hỏi.

Âm thanh của Vương Mai Phân truyền ra từ nhà bếp: “Ui, thím thấy nó cũ quá định đổi cho con đôi khác nên đem vứt rồi. Vẫn chưa kịp mua đôi mới, con lấy đại một đôi trong tủ mang đỡ đi.”

“Dạ.” Phó Tư Điềm nhỏ nhẹ nghe lời. Cô lấy dép nhựa dành riêng cho khách để mang, cúi đầu nhìn, ngẩn người.

——————————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ tình nhân Phó thỏ con chút chít không được dzui: 10e thối tha, 10e xấu xa, huhuhu

Huhuhu

Chìm vào giấc ngủ với khóe mắt ươn ướt: Nhưng mà mình vẫn thích cậu ấy, huhuhu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.