Cậu có muốn theo đuổi cậu ấy thử không?
“Không phải.” Thời Ý giúp cô cột tạp dề xong, lơ đễnh trả lời, “Lộc Hòa đã tới vài lần.”
Phó Tư Điềm buộc miệng hỏi xong đã cảm thấy không ổn, hối hận muốn cắn đứt lưỡi của mình. Vì sao lại muốn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, thật sự cho rằng Thời Ý đối xử đặc biệt với mình hay sao?
Nước trong nồi vẫn đang nổi bọt sôi sùng sục, bong bóng hồng trong lòng cô lại chẳng còn chút nào.
“Sao vậy?” Thời Ý lấy chén đũa trong tủ ra.
Phó Tư Điềm che giấu mất mác, ra vẻ tự nhiên trả lời: “Không có, mình hỏi bừa thôi.”
“Có điều nếu là ngủ lại, thì cậu là người đầu tiên.” Thời Ý đóng cửa tủ, thuận miệng nói thêm.
Động tác bỏ mì của Phó Tư Điềm chững lại, trái tim và nước lại bắt đầu sục sôi. Tiếng bong bóng ùng ục không biết là từ trong nồi phát ra, hay là từ trong lòng cô phát ra.
“Mình ngủ rất ngoan, không ngáy cũng không nghiến răng.” Phó Tư Điềm nhỏ giọng thì thầm.
Thời Ý không để bụng: “Không sao, phòng cách âm rất tốt.”
Phó Tư Điềm nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ấy, đôi mắt tối lại, “Sau này tụi mình ở chung ký túc xá thì có sao đó.” Quả nhiên Thời Ý không có ý định ngủ cùng cô.
“Ừ ha.” Thời Ý có chút sửng sốt, “Vậy mình có nên nhân tối nay kiểm tra một chút không đây?”
Cổ họng Phó Tư Điềm căng chặt, “Ah” một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy cậu đến đi.” Tay đặt trên nắp nồi cũng quên thu lại.
Cô dựng thẳng lỗ tai chờ Thời Ý trả lời, Thời Ý đương nhiên không cho là thật, mà chỉ hỏi, “Phòng khách cũng được quét dọn thường, cậu có sợ ngủ một mình không?”
Cô lớn như vậy rồi, tất nhiên là không sợ. Nhưng mà, nếu sợ, thì Thời Ý định làm thế nào?
Phó Tư Điềm cảm thấy bản thân hết thuốc chữa, nhưng cô vẫn nghe thấy chính mình không biết mắc cỡ mà thốt ra khỏi miệng: “Mình ngủ với cậu được không?”
Con gái… Ngủ với nhau cũng rất bình thường đi? Cô sẽ vô cùng ngoan ngoãn.
Cô không dám nhìn sắc mặt của Thời Ý, tim treo trên cao, độ ấm toàn thân tăng lên, khô khốc không chịu được. Có một loại cảm giác vừa được giải thoát vừa hối hận.
Thời Ý khó xử, nhưng trông vẻ căng thẳng hiện rõ của Phó Tư Điềm, lại có hơi mềm lòng. Cô ấy nhìn ra được Phó Tư Điềm là người rất sợ từ chối người khác, cũng như rất sợ bị người khác từ chối.
Thật ra cô ấy không thích ngủ cùng người khác, quá thân mật.
“Được.” Thời Ý cụp mắt, cầm chén đũa đặt xuống bên cạnh nồi của Phó Tư Điềm.
Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên, vui mừng hiện lên trên mặt khó có thể che giấu.
Thời Ý nghi hoặc, vui vậy à?
“Tướng ngủ của mình không tốt như cậu đâu.” Thời Ý tuyên bố trước.
“Không sao không sao, mình ngủ sâu lắm.” Trong giọng nói của Phó Tư Điềm đều là ý cười.
“Vậy mình đi ôm chăn sang phòng ngủ.” Thời Ý xoay người đi ra ngoài.
Cả trái tim Phó Tư Điềm đều bay lên trời, nhưng cô không có cách nào ôm thỏ bông lăn lộn mấy vòng như mọi khi, chỉ đành thừa dịp Thời Ý không nhìn thấy, che mặt càn rỡ cười ngây ngô.
Bắt đầu có chút hối hận ban nãy quá qua loa vơ đại áo ngủ.
Mì chín tới, Phó Tư Điềm vớt ra, chan nước súp, bưng ra bàn chuẩn bị đi gọi Thời Ý.
Điện thoại đột nhiên rung lên. Vào giờ này, Phó Tư Điềm nghĩ chỉ là điện thoại làm phiền vang một tiếng rồi cúp, không ngờ là tin nhắn của Trần Hi Trúc.
Trần Hi Trúc gửi cho cô một tấm ảnh chụp – trong hình là bầu trời tối đen như mực. Cô ấy nói: “Tối nay vậy mà lại chẳng có ngôi sao nào.”
Phó Tư Điềm nhận ra, kiến trúc xuất hiện trong ảnh chụp, là văn phòng giáo vụ ở tầng cao nhất trong trường. Góc độ này, hẳn là chụp từ sân thể dục.
Cô dừng bước chân, nhíu mày hỏi Trần Hi Trúc: “Sao cậu chưa ngủ? Cậu ở sân thể dục hả?”
Trần Hi Trúc kinh ngạc: “Sao cậu cũng chưa ngủ?”
“Tối mình có việc nên thức khuya.”
“Vậy hết bận chưa? Hết bận rồi thì ngủ đi.” Trần Hi Trúc dặn dò cô.
Phó Tư Điềm lo lắng, hỏi lại lần nữa: “Cậu ở sân thể dục hả?”
Trần Hi Trúc không trả lời lại. Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm màn hình, gửi thêm vài cửa sổ rung. (một chức năng của QQ, hao hao giống buzz trên Yahoo hồi xưa.)
Thời Ý đi ra nhìn thấy cô đứng giữa đường, “Sao lại đứng ở đây?”
Phó Tư Điềm hoàn hồn, “À, mì chín rồi, mình định gọi cậu ra ăn, sợ để lâu nó nở.”
“Mình dọn sơ lại phòng.” Thời Ý điềm nhiên ngồi xuống trước bàn ăn.
Mì Phó Tư Điềm nấu, chẳng qua cũng chỉ là nước súp màu đỏ, bề ngoài nhìn bình thường, thế nhưng cho vào miệng lại ngon ngoài sức tưởng tượng. Nước súp thơm phức lại không nhạt nhẽo, rõ ràng là khác hẳn với những món mì tràn ngập gia vị ở bên ngoài, bình thường nhưng không tầm thường. Thời Ý cắn một ngụm mì, húp một muỗng súp nhỏ, vừa định khen ngợi tay nghề nấu ăn của Phó Tư Điềm, lại phát hiện Phó Tư Điềm ngồi đối diện có chút thấp thỏm không yên.
“Sao thế?”
Phó Tư Điềm miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi cô ấy: “Ăn ngon không?”
Thời Ý gật đầu, vẫn không bỏ qua vấn đề kia, “Cậu sao vậy?”
Phó Tư Điềm thành thật: “Bạn mình vừa gửi tin nhắn cho mình, hình như nửa đêm vẫn còn lang thang trong sân thể dục. Mình trả lời tin nhắn xong, cậu ấy trả lời thêm được hai tin rồi không nhắn lại nữa. Mình hơi lo.”
“Con gái?”
“Ừ, bên khoa Luật của trường tụi mình.”
Động tác ăn mì của Thời Ý cũng ngừng lại, “Gọi điện thoại thử xem?”
“Gọi rồi, điện thoại tắt.” Tuy rằng khả năng cao chỉ là do điện thoại hết pin. Nhưng cô càng nghĩ lại càng lo lắng.
Thời Ý thấy sắc mặt cô không tốt, mì ngon trong miệng cũng mất đi hương vị. Cô ấy buông đũa, “Đi thôi, mình chở cậu qua đó.”
Ba giờ rưỡi rồi, còn đi nữa thì tối nay khỏi ngủ. Phó Tư Điềm vội từ chối: “Thôi không cần đâu. Cậu ngủ đi Thời Ý, mình đi qua đó là được rồi, mình đi làm thêm gần đó, biết đường.”
Cô đứng lên, “Mình rửa nồi rồi, bát thì làm phiền cậu rửa nha.”
Thời Ý cả giận, “Cậu định để mình ngày mai đăng thông báo tìm người hay sao?”
Phó Tư Điềm nhìn nét mặt nghiêm túc của cô ấy, có chút vô phương ứng đối, “Thời Ý…”
Thời Ý đi đến bàn trà cầm chìa khóa xe lên, “Ăn nữa không? Không ăn nữa thì đi thôi.”
Phó Tư Điềm do dự, định khuyên tiếp, Thời Ý nhàn nhạt nhắc nhở: “Xong sớm ngủ sớm.”
Phó Tư Điềm không ương ngạnh được nữa.
Hành trình năm phút lần này lại trở nên dài đằng đẵng, khi đi cảm giác con đường tĩnh mịch cũng trở nên hiu quạnh, Phó Tư Điềm như ngồi trên bàn chông, muốn xin lỗi Thời Ý.
Nhưng bất cứ khi nào cô định mở miệng, Thời Ý sẽ luôn quét ánh mắt đến đúng lúc, khiến Phó Tư Điềm tự động im miệng.
Xe trở lại bãi đỗ bên ngoài ký túc xá học viện Giáo dục Quốc tế. Vừa tắt máy, Phó Tư Điềm vừa tháo dây an toàn liền thúc giục Thời Ý: “Được rồi Thời Ý, cậu mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi, thật sự xin lỗi, làm lãng phí thời gian cả đêm của cậu.”
Thời Ý nhìn cô, không nói câu nào.
Phó Tư Điềm cho là cô ấy đã đồng ý, ngờ đâu đi đến lối rẽ phân giữa sân thể dục và ký túc xá, Thời Ý vẫn chậm rì rì theo sát cô như cũ.
Phó Tư Điềm quay đầu lại: “Thời Ý?” Vẻ mặt áy náy như thể sắp òa khóc.
Sắc mặt Thời Ý hòa hoãn hơn chút, hỏi cô: “Cậu yên tâm để mình đi về ký túc xá một mình hả?”
Phó Tư Điềm bị cô ấy hỏi, sửng sốt. Vốn dĩ cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại, đêm hôm khuya khoắt, xung quanh đến cả một bóng ma cũng không nhìn thấy, Thời Ý xinh đẹp thanh tú, mỏng manh dễ bị bắt nạt… Quả thật cô không yên tâm.
Cô cắn môi, vẻ mặt càng trở nên bối rối.
Đáy mắt Thời Ý dâng lên chút mềm mại, “Đi nhanh chút nào.”
Phó Tư Điềm vội đè cảm xúc áy náy xuống, bước chân nhanh hơn.
Mở cửa sắt nhỏ của sân thể dục ra, liếc nhìn vào, cả sân thể dục không có một bóng người. Phó Tư Điềm vẫn đang còn tìm kiếm, Thời Ý hỏi: “Đằng kia có phải bạn cậu không?”
Phó Tư Điềm nhìn theo tầm mắt Thời Ý, bóng người ngẩng đầu nhìn bầu trời ngồi trên bậc thềm đối diện khán đài, không phải Trần Hi Trúc thì là ai.
Phó Tư Điềm yên lòng, chạy qua, “Mình qua đó gọi cậu ấy.”
Tiếng bước chân giẫm xuống đất trong không gian rộng mênh mông này không đáng là bao, nhưng tiếng chìa khóa trong túi xách của cô va vào nhau lại vô cùng chói tai, khiến Trần Hi Trúc đang thất thần bỗng bừng tỉnh.
“Điềm Điềm? Sao cậu lại đến đây?” Cô ấy đứng lên nhảy xuống.
Phó Tư Điềm đứng ngoài lan can thở hồng hộc: “Điện thoại của cậu… sao lại bị tắt rồi?”
Vẻ mặt lo lắng của cô khiến Trần Hi Trúc có cảm giác lúng túng vì làm sai: “Mình trả lời tin nhắn của cậu, tự nhiên bị nhảy điện tắt luôn.”
“…” Lo sợ chuyện không đâu, Phó Tư Điềm vừa mừng vừa giận.
“Cậu lo cho mình hả?” Trần Hi Trúc chui ra từ lan can.
Phó Tư Điềm mềm giọng, “Có chuyện gì vậy?”
Trần Hi Trúc cay mũi, đột nhiên ôm lấy vai cô nghẹn ngào: “Điềm Điềm, cậu tốt quá đi, huhuhu, huhuhu…”
Tay chân Phó Tư Điềm không biết phải đặt chỗ nào, “Sao vậy, đừng khóc, mình đây.”
Trần Hi Trúc khóc thút thít, rất nhanh đã nín, đôi mắt ửng đỏ nói: “Thật ra cũng không có gì, xe đạp của mình bị trộm rồi.”
Trần Hi Trúc không phải người yếu đuối như vậy, Phó Tư Điềm linh cảm chuyện không chỉ có thế.
Quả nhiên, Trần Hi Trúc cúi đầu, hai giây sau lại nói: “Đàn chị có người yêu rồi.”
“Thế nhưng chị ấy lại cho rằng mình thường xuyên xuất hiện bên cạnh chị ấy, là vì mình muốn dụ dỗ bạn trai của chị ấy. Nhiệm kỳ mới loại mình ra khỏi danh sách ứng cử thì thôi đi, sau lưng còn mắng với người khác mình lẳng lơ.” Nghẹn ngào tủi thân khiến Phó Tư Điềm đau lòng.
Cô vỗ vai Trần Hi Trúc, yên lặng khích lệ cô ấy, định ngồi cùng an ủi cô ấy một lát, lại nhớ đến Thời Ý.
Thời Ý không đứng gần, chỉ lặng lẽ đứng chờ bên cạnh cửa sắt, chừa ra không gian cho hai người. Rõ ràng khí chất lạnh lùng như vậy, nhưng lại là sự tồn tại khiến người khác ấm áp cả cõi lòng.
Trần Hi Trúc cũng chú ý đến cô gái cao ráo xinh đẹp phía xa, “Đằng kia là bạn học đến cùng cậu hả?”
“Ừ.”
“Ồ? Vậy… tụi mình về mau thôi.” Trần Hi Trúc tìm lại lý trí, nhận lỗi: “Ngại quá, làm các cậu đêm hôm phải chạy qua đây, mình không sao, chỉ là mất ngủ, muốn ra ngoài hít thở không khí cho khuây khỏa.” Ký túc xá không có chỗ nào thích hợp để cô ấy khóc.
Phó Tư Điềm không nóng không lạnh nói: “Hi Trúc, là cậu ấy.”
Trần Hi Trúc ngây ngẩn, không có phản ứng.
Vẻ mặt Phó Tư Điềm lộ ra ngượng ngùng, bỗng nhiên Trần Hi Trúc sáng tỏ, tỉnh ngộ ra, vội vã nhìn ngó bóng dáng kia thêm vài lần.
“Mình không yên tâm để cậu ấy quay về ký túc xá một mình, chúng ta đưa cậu ấy về trước rồi lại qua đây được không?”
Trần Hi Trúc khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, không còn một chút dấu vết vừa khóc xong ban nãy nữa, “Không qua nữa, đi thôi đi thôi, tụi mình về ngủ.” Cô ấy kéo tay Phó Tư Điềm chạy về phía Thời Ý, đứng trước mặt thoải mái cười với Thời Ý: “Bạn học, nửa đêm làm phiền cậu rồi.”
Thời Ý lắc đầu, khẽ cười.
“Mình là Trần Hi Trúc của khoa Luật, bạn thân của Tư Điềm.”
“Khoa Quản trị kinh doanh, Thời Ý, bạn học của Tư Điềm.”
Trần Hi Trúc nhướng mày: “Chỉ là bạn học?”
Phó Tư Điềm đỏ mặt, vội kéo tay áo Trần Hi Trúc.
Thời Ý nhếch môi, sửa lại: “Bạn thân.”
Trần Hi Trúc cười nhạo Phó Tư Điềm, lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, nhẹ giọng đáp: “Đi thôi, chúng ta đi về.”
Trần Hi Trúc dẻo miệng, dọc đường thỉnh thoảng tán gẫu cùng Thời Ý dăm ba câu, trước khi đi vào ký túc xá còn thêm được Wechat của Thời Ý.
Chỉ còn hai người Phó Tư Điềm và Thời Ý đi về từ ký túc xá khoa Luật, Thời Ý điềm đạm nói: “Bạn của cậu rất dễ thương.”
Phó Tư Điềm không biết nên vui hay nên ghen tị. Do dự một lúc lâu, cô nhỏ giọng nói: “Mình còn chưa có Wechat của cậu.”
Thời Ý như có như không cười, “Cậu có dùng không?”
Phó Tư Điềm ngẩn người, không lên tiếng. Đúng là cô không dùng thường.
Bốn giờ sáng, hai người cuối cùng đã về tới ký túc xá, chúc nhau ngủ ngon, mạnh ai nấy đi vào.
Mất đi cơ hội được ngủ chung một lần, Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý đóng cửa ký túc xá, âm thầm tiếc nuối.
Cô rón rén leo lên giường, lấy điện thoại ra, phát hiện Trần Hi Trúc gửi một đống tin nhắn cho mình: “Aaaa, cậu ấy xinh quá! Lần này mình thừa nhận cậu ấy xinh hơn đàn chị!”
“Cậu ấy cũng đối xử với cậu quá tốt rồi! Tư Điềm, mình không tin cậu ấy đối xử với người bạn nào cũng tốt như vậy!”
“Nửa đêm nửa hôm, chạy tới chạy lui cùng cậu như vậy, không phải tình yêu đích thực thì là gì!”
Sóng mắt Phó Tư Điềm bập bềnh, cười không phát ra tiếng. Còn nói nữa cô cũng sắp cho là thật.
Cô hồi phục lại tâm tình, quan tâm Trần Hi Trúc, “Lần sau đừng làm người khác lo lắng như vậy nữa nha.”
Quả nhiên Trần Hi Trúc chưa ngủ. Hai người hàn huyên hơn nửa tiếng về chuyện của đàn chị, Trần Hi Trúc quyết định lật sang trang mới, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, tội gì phải yêu đơn phương gái thẳng. Không đáng, bà tám về chuyện của Thời Ý và Phó Tư Điềm thú vị hơn.
Cô ấy nói một cách chính xác có căn cứ: “Thời Ý thật sự đối xử với cậu rất khác biệt! Điềm Điềm, cậu có muốn theo đuổi thử không.”
Phó Tư Điềm từ chối: “Hi Trúc, đừng có xúi dại mình.”
Thời Ý cũng là gái thẳng.
“Mình không muốn ngay cả bạn bè cũng không làm được.” Cô nhớ lại từng li từng tí những lúc mình cùng Thời Ý suốt nửa năm qua, trong lòng vừa mềm mại vừa đắng chát.
Nên biết thỏa mãn. Người ngông cuồng muốn hái sao trên trời cao, thì đến cả tư cách ngẩng đầu ngắm nhìn ánh sao cũng không còn.
Ngã xuống vách núi cheo leo, thịt nát xương tan.
Ánh mặt trời mơ hồ ló dạng, Phó Tư Điềm đã kết thúc buổi trò chuyện đêm khuya cùng Trần Hi Trúc. Kiểm tra đồng hồ báo thức, thiu thiu tiến vào giấc ngủ, trong đầu cô chợt hiện lên gì đó.
Ma xui quỷ khiến, cô mở khóa điện thoại, đăng nhập vào Wechat đã lâu không dùng đến.
Ở mục bạn mới, có một dấu chấm đỏ nằm yên lặng –
Không biết từ lúc nào, Thời Ý đã sớm thêm bạn với cô.
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Phó thỏ con chút chít: Thời Ý, tụi mình ngủ chung được không, mình ngủ ngoan lắm.
Thời Ý để thỏ con chút chít lên giường.
Nửa đêm, Thời Ý nhìn thỏ con chút chít cuộn thành một cục trong lòng và bàn chân nhỏ càn rỡ của nó: Ngủ ngoan lắm?
Lỗ tai nhỏ xù lông của thỏ con chút chít cọ vào Thời Ý, không biết mơ thấy gì, càng ngủ càng đỏ.
Thời Ý: ???
Có phải nên đổi chăn mỏng hơn không?