Tim bắt đầu nhảy cẫng lên như chú nai con.
Mưa ở phía ngoài tí tách rơi, hai người đứng bên trong dù lại vô cùng im lặng.
Vai Phó Tư Điềm vẫn duy trì khoảng cách cỡ một nắm tay với Thời Ý, đi theo nhịp bước của cô ấy, vừa cẩn thận lại vừa khẩn trương.
Không nói chuyện như vậy có sao không? Thời Ý có cảm thấy ngại không? Mình có nên chủ động tìm đề tài để nói với cậu ấy không? Mình nên nói gì với cậu ấy bây giờ?
Trong khi Phó Tư Điềm đang vắt óc suy nghĩ, Thời Ý lại mở lời trước: “Ban nãy cậu giới thiệu, cậu là người Nịnh Thành đúng không?”
Phó Tư Điềm thuận miệng xác nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy đây là lần đầu tiên cậu đến Thân Thành à?”
Thời Ý giống như chỉ hỏi cho có, dây thần kinh của Phó Tư Điềm lại căng lên ngay lập tức.
“À… Không phải lần đầu tiên.” Phó Tư Điềm không giỏi nói dối.
Thấy cô không có ý định giải thích tiếp, Thời Ý thuận thế hỏi cô: “Là hồi trước đến đây chơi hay sao?” Thân Thành cũng coi như là thành phố du lịch.
“Ừa.” Móng tay Phó Tư Điềm đâm vào lòng bàn tay, trả lời rất lí nhí, rất mập mờ: “Mình rất thích nơi này.”
Cô có chút bối rối, nếu Thời Ý tiếp tục hỏi tới, liệu cô có nên nói thẳng luôn hay không?
Cũng may, Thời Ý chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Không khí giữa hai người lại trầm lắng lần nữa.
“Cậu phải đi ra để lấy bưu phẩm à?” Phó Tư Điềm cố lấy can đảm, không biết nói gì nhưng vẫn tìm chuyện để nói.
“Ừ, cần dùng cho ngày mai.” Thời Ý lời ít ý nhiều, cũng không có ý muốn tiếp tục chủ đề.
Phó Tư Điềm sợ nếu hỏi bưu phẩm là cái gì thì thật bất lịch sự, lại tịt đề tài rồi. Cô dùng khóe mắt trộm nhìn Thời Ý, Thời Ý nhìn thẳng phía trước, môi mỏng nhếch lên, dường như đang nghiêm túc nhìn đường đi, cũng dường như đang mất tập trung.
Dáng vẻ hình như không muốn tám chuyện cho lắm.
Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần thở phào ra một hơi.
Tiếng mưa rơi trên tán dù có vẻ như càng rõ ràng hơn, tiếng bước chân của hai người chồng lên nhau, cứ như thể dùng máy khuếch đại âm thanh tua chậm đặt bên lỗ tai Phó Tư Điềm. Đoạn đường không dài, Phó Tư Điềm quý trọng… lại dày vò. Thời Ý im lặng không nói chuyện, khiến cho đáy lòng cô không ngừng nghĩ lại ba câu mà Thời Ý vừa mới chủ động hỏi mình ban nãy. Có phải cô dè dặt quá không? Thời Ý vốn muốn nói gì đó với cô về chủ đề này? Có phải cô trả lời quá nhạt nhẽo, quá thất lễ, làm cho Thời Ý mất sạch hứng thú trò chuyện với cô không?
Đến ký túc xá, hai người trốn dưới ban công, một tay Thời Ý cầm bưu phẩm, nhanh chóng cất dù, Phó Tư Điềm thấy vậy liền vội vàng chạy đi quẹt thẻ sinh viên, mở cửa ký túc xá, đứng một bên chờ Thời Ý vào trước.
Thời Ý nói cám ơn với cô, hai người một trước một sau đi vào.
Trên đường từ thang máy đi ra, ngang qua phòng tự học, Trình Giai Lạc ngồi bên cửa sổ tinh mắt, gọi Phó Tư Điềm: “Ủa?! Tư Điềm.”
Phó Tư Điềm nghe thấy, Thời Ý cũng nghe. Phó Tư Điềm nhìn theo hướng giọng nói phát ra, còn chưa kịp trả lời, Thời Ý đã nói tạm biệt: “Mình đi trước.”
Phó Tư Điềm quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ấy —— Giống như là gấp gáp rời đi.
Phó Tư Điềm chăm chú nhìn theo, dần dần mất tinh thần.
Quả nhiên mình lại làm hỏng cái gì nữa rồi?
Trình Giai Lạc thấy cô ngẩn người, nghi hoặc gọi thêm một tiếng. Phó Tư Điềm thu hồi cảm xúc, đến gần cửa sổ phòng tự học.
Trình Giai Lạc thò đầu ra, kêu cô đóng tiền điện cho ký túc xá trước. Cậu ta bảo La Thiến gửi tin nhắn báo ký túc xá bị cắt điện, tối như hũ nút không tìm thấy thẻ sinh viên, cậu ta vừa chuẩn bị đi lên lấy thẻ, vừa vặn nhìn thấy cô, cuối cùng cũng đỡ mất công đi lên rồi.
Trình Giai Lạc đề nghị: “Đằng nào cũng phải đóng, hay là cậu đóng giúp mọi người đi, mỗi người năm mươi, xíu nữa mình nhắn vào nhóm chat phòng, bảo mọi người trả lại tiền cho cậu.”
Mỗi người năm mươi, sáu người là ba trăm.
Phó Tư Điềm khó xử nói: “Thẻ mình không có đủ tiền.”
Trình Giai Lạc thoải mái nói: “Không sao, kế bên chỗ đóng tiền điện là máy nạp tiền thẻ sinh viên tự động, lúc đăng ký trường đã liên kết thẻ sinh viên của tụi mình với thẻ ngân hàng rồi, bữa trước mình dùng qua một lần, thao tác dễ lắm. Cậu thử đi, năn nỉ đó Tư Điềm.” Cậu ta là trưởng phòng ký túc xá, tiền điện tiền nước cả phòng lần lượt đóng, cậu ta còn phải nhớ xem là ai đóng rồi ai chưa, rất phiền phức.
Phó Tư Điềm thành thật giải thích: “Thẻ ngân hàng của mình cũng không đủ tiền.”
Trình Giai Lạc sửng sốt, ánh mắt vi diệu nhìn Phó Tư Điềm.
Từ nhỏ đến lớn Phó Tư Điềm đã gặp những ánh mắt giống như vậy vô số lần. Cô vờ như không phát hiện ra, giữ nguyên nụ cười, đối diện với Trình Giai Lạc.
Trình Giai Lạc nhanh chóng giấu đi ánh mắt, tùy tiện nói: “Ui, hiểu mà hiểu mà, dù sao cũng gần cuối tháng rồi. Vậy… vậy cậu đóng phần của cậu trước đi, sáng mai bao giờ mình xuống mình tiện thể đóng của mọi người luôn.” Thật ra thì mới giữa tháng thôi.
“Ừ, được.” Phó Tư Điềm nhẹ giọng đáp ứng.
Cô bình tĩnh xoay người đi đến máy đóng tiền điện nước, một bước hai bước ba bước… Ngang qua cửa thang máy, đi vào lối rẽ không có người, sau lưng là bức tường, trước mặt không một ai.
Bước chân của cô đột ngột dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà thâm thấp thô sơ bên trên, chừng hai giây, mũi phát ra tiếng thở dài cực kỳ nhẹ, lại qua thêm hai giây, cô nhắm mắt lại, ý cười cong lên, mở mắt ra nhấc chân đi tiếp về phía trước.
Trở lại tầng 13 đã là chuyện của ba phút sau. Đi ra từ thang máy, cô như thường lệ quay đầu nhìn xem động tĩnh của phòng 1315 trước. Dưới ngày hè oi bức, điều hòa phòng 1315 bật cả ngày, cho nên mỗi ngày đi xuống thang máy Phó Tư Điềm đều sẽ ngó nghiêng một lần, mười lần thì hết chín lần đều chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa màu trắng kia đóng chặt.
Nhưng mà lần này ngoài dự liệu, cửa phòng 1315 không chỉ mở ra, hơn nữa Phó Tư Điềm liếc sơ một cái đã nhìn thấy bóng hình mà cô mong mỏi kia.
Thời Ý đang cầm kindle dựa vào chiếc ghế sát bên ngoài. Ghế đặt ở khá xa so với bàn học, không bị vách tường phòng vệ sinh ngăn trở, vì vậy sườn mặt của Thời Ý vừa hay có thể hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt Phó Tư Điềm.
Nụ cười trên khóe môi Phó Tư Điềm trong chớp mắt nhuộm lên sự vui vẻ rất rõ ràng. Ngay sau đó cô nhớ lại đoạn đường xấu hổ ban nãy, niềm vui lại chìm xuống. Cô ép buộc bản thân mình nhìn đi chỗ khác, dự định cứ im lặng đi qua như bình thường.
“Này? Cậu đợi chút.” Thanh âm của Thời Ý đột nhiên vang lên.
Thân thể Phó Tư Điềm phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, cô dừng bước ngay giữa cửa phòng 1315. Ngay sau đó đầu óc cô nổ tung, nhỡ đâu không phải kêu mình giống lúc nãy ở sân thể dục thì sao?!
Đang chuẩn bị vờ như chưa có gì xảy ra mà chạy trốn, Thời Ý nhìn cô, hơi giương môi, nói lại lần nữa: “Cậu chờ mình một chút.”
Thật sự là đang nói với mình. Hơn nữa có phải cậu ấy vừa cười hay không?!
Phó Tư Điềm đứng nghiêm trước cửa, thấy cô ấy xoay người đi đến trước bàn học trông có vẻ như là lấy gì đó, tim bắt đầu nhảy cẫng lên như chú nai con.
“Ăn bánh trung thu chưa?” Thời Ý cầm một chiếc hộp thiếc tinh xảo đi đến trước cửa.
Hương thơm như có như không truyền vào trong mũi.
Gần quá, cô ấy hiện tại chỉ đứng cách cô một cánh tay, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên vành tai của Thời Ý. Phó Tư Điềm mặt không chút biến sắc dùng ngón tay cái véo lên đầu ngón tay khác, đoán chừng nai con trong tim mình có thể là đã phát điên rồi.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh trả lời Thời Ý: “Mình chưa.”
Thời Ý “Ừm” một tiếng, đưa hộp thiếc cho Phó Tư Điềm, giọng điệu bình thản: “Vừa hay người nhà mình đưa mình nhiều hộp lắm, chia cho cậu một hộp.”
Phó Tư Điềm được yêu mến mà hoảng sợ, vội vàng khách sáo nói: “Ah không cần đâu, cậu giữ ăn đi.”
“Nhiều lắm, ăn không hết.”
“Vậy thì chia cho mấy bạn cùng phòng của cậu ăn chung.”
“Nhiều lắm, đủ ăn.” Thời Ý có vẻ không thích kiểu đưa qua đẩy lại như thế này, dứt khoát nói: “Nếu cậu muốn ăn thì không cần khách sáo với mình, còn nếu thật sự không muốn ăn thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm đôi mày nhíu lại của cô ấy, lựa chọn nghe lời. Cô đưa tay nhận chiếc hộp, mềm mại nói: “Vậy… cám ơn cậu nhé.”
Lông mày Thời Ý giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đừng khách sáo.”
Phó Tư Điềm nhìn thấy nụ cười thoáng qua của cô ấy, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không có gì để nói. Cuối cùng đành phải lúng ta lúng túng: “Vậy… Mình về ký túc xá trước nhe?”
“Ừa.” Thời Ý rất dứt khoát lùi về sau một bước, thuận tay khép cửa lại.
Phó Tư Điềm đứng ngẩn ngơ hai giây, quay người bình tĩnh đi được hai bước, bỗng nhiên ngừng lại ôm chặt hộp thiếc trong lòng, hai tay siết chặt, nụ cười trên mặt cũng không cách nào ngừng lại được.
Cô không dám hét lên, nhưng trong lòng như có người tí hon gào rống điên cuồng —— Thời Ý không những không mất hứng mà còn tặng bánh Trung thu cho mình!
Vui mừng xong xuôi, cô đặt hộp bánh Trung thu vào túi giấy đựng đèn bàn, sau đó giống như không có gì xảy ra bước vào phòng ký túc xá, chào La Thiến một tiếng rồi nhanh chóng leo lên giường, buông rèm giường xuống, cầm hộp bánh trung thu nhẹ tay nhẹ chân mở ra.
Cô không phải là người keo kiệt, nhưng đây là bánh trung thu mà Thời Ý tặng cho cô, cô rất quý trọng.
Hộp giấy đựng bánh trung thu có thiết kế tương tự như hộp thiếc bên ngoài, mở hộp giấy ra có thể thấy được bánh trung thu bên trong không hề giống với những loại bánh trung thu bình thường ngàn cái như một, thay vì gọi là bánh trung thu, thì chi bằng gọi là món bánh ngọt tinh xảo độc đáo đi.
“Tư Điềm…” Đột nhiên La Thiến gọi cô.
Phó Tư Điềm luống cuống kéo hộp bánh trung thu về phía điều hòa, cả người giống như con thỏ đang hoảng sợ.
“Lạc Lạc nhờ mình hỏi cậu có gội đầu không? Nếu có thì đi tắm sớm chút, không thì lát nữa cậu ấy cũng đi tắm sẽ bị kẹt phòng tắm.” Giường không có cảm giác lắc lư, La Thiến không định đứng lên vén rèm của cô.
Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm, sinh ra chút cảm giác tội lỗi: “Gội gội, mình đi liền.”
Nhưng mà… thật sự không nỡ. Cô lén lút bỏ bánh trung thu vào hộp giấy cất vào hộp thiếc, sau đó che lại giấu vào trong hộc đựng đồ chỗ tủ quần áo đầu giường.
Cô cầm quần áo đi tắm, trong đầu vẫn hồi tưởng lại niềm vui sướng khi được tương tác với Thời Ý cả một buổi tối. Một tia tham lam quyến luyến quẩn quanh trong đầu.
Cùng che chung dù, cho mình bánh trung thu, tất cả đều là Thời Ý chủ động, mấy cái này có thể chứng minh cậu ấy xem mình là bạn hay không? Nếu cậu ấy muốn làm bạn với mình, mình tiến vào cuộc sống của cậu ấy có phải cũng không tính là làm phiền hay không?
Cô cầm lòng không đặng cầm di động lên, nhanh chóng nhập một dãy số vào mục kết bạn của QQ, bấm tìm kiếm.
Dãy số này cô đã sớm thuộc làu làu. Giống như biếи ŧɦái vậy, sau khi tìm được QQ của Thời Ý từ trong nhóm chat của lớp, mỗi ngày cô đều len lén xem QQ của cô ấy. Sợ bị lưu lại lịch sử khách thăm nên không dám bấm vào trang cá nhân, chỉ có thể xem xem trang đầu có đổi chữ ký mới hay không mà thôi.
Nhưng Thời Ý thật sự không phải là một người thích chia sẻ tâm trạng, dòng chữ ký trên trang đầu đến tận bây giờ cũng chưa hề thay đổi lần nào.
Cuối cùng , Phó Tư Điềm nhìn hàng chữ ký trắng bóc quen thuộc kia, nhìn nút “Kết bạn” phía dưới cùng, ngập ngừng không bấm xuống.
Có phải hiện tại mình hơi quá khích rồi không, vượt quá giới hạn đoán già đoán non suy nghĩ của Thời Ý?
Phó Tư Điềm hít một hơi thật sâu, khóa màn hình điện thoại lại, ôm quần áo đi xuống giường.
Tắm cái đã, tắm xong tính sau. Cô cảnh cáo bản thân.
Khi leo xuống đến bậc thang cuối cùng, tìm dép mang vào, cô lơ đãng quét mắt nhìn thấy đôi giày vải tróc keo bị mưa làm ướt hơn phân nửa của mình, đầu óc chợt tỉnh táo trở lại.
Cô không tìm dép nữa, bước chân trần giẫm lên sàn gạch, cảm giác mát lạnh truyền từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu. Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên đôi Converse mới toanh dưới chân Thời Ý lúc đi bên cạnh mình ban nãy.
Mày đang nghĩ gì vậy. Phó Tư Điềm cười nhạo chính mình.
Cô lại ép buộc bản thân đừng nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không nên có nào, lòng dạ bồn chồn tắm rửa giặt quần áo, sấy tóc rồi lên giường ngủ.
Trằn trọc hồi lâu, vất vả lắm mới buồn ngủ được một chút, điện thoại bỗng nhiên rung lên hai cái.
Phó Tư Điềm giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ tiêu tán phân nửa. Cô sợ có tin tức gì quan trọng, mò tìm di động mở lên xem.
Đến khi nhìn thấy rõ thông báo là cái gì, cô suýt chút nữa nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ bay sạch không còn chút nào.
Thời Ý gửi yêu cầu kết bạn với mình!