Hứa Tắc muốn mở mắt ra nhưng không có sức lực, cũng không muốn nhìn thấy người trước mặt mình, vậy nên thôi đi. Cậu không cảm nhận được đau đớn đến đâu, chỉ cảm thấy trên cánh tay hơi bỏng nên co rúm người lại theo bản năng.
Ý thức mơ hồ, Hứa Tắc chỉ cảm thấy may mắn vì hôm nay nhóm Lục Hách Dương không đến xem cậu thi đấu, nếu không sẽ đụng phải Đường Phi Dịch, sẽ gây ra rắc rối cho Lục Hách Dương.
Hơn nữa mình còn bị hành ra cái dạng này, thật sự quá khó coi.
Đường Phi Dịch ném điếu thuốc đã tắt trên cánh tay Hứa Tắc xuống đất, lại châm một điếu khác. Gã rít một ngụm, nhàn nhạt nói: “Vẫn là câu đó, tốt nhất đừng để tôi tra ra được cậu thông đồng với người khác chia phần. Ngày đầu tiên cậu tới tôi đã nói cho cậu biết quy tắc ở đây, võ sĩ gần đây nhất làm thế này đã sớm bị tàn phế rồi, cậu có muốn làm người thứ hai không?”
“…” Hứa Tắc khó khăn mở miệng nói: “Tôi không đánh nữa.”
“Cái gì?” Đường Phi Dịch giễu cợt.
“Tôi không đánh nữa.” Giọng nói của Hứa Tắc khàn khàn, lặp lại lần nữa.
“Sao vậy, cảm thấy leo lên được nhóm của Cố Quân Trì, cánh cứng rồi à?” Đường Phi Dịch đến gần Hứa Tắc thêm một bước, cúi người nắm lấy cằm cậu, “Hứa Tắc, từ khi nào mà cậu lại thích nằm mơ giữa ban ngày như vậy hả?”
“Con người phải có tự giác, ở lại nơi mà mình phải ở.” Đường Phi Dịch nói, rít một ngụm thuốc, ngọn lửa trên đầu điếu thuốc đột nhiên bùng cháy rực rỡ, gã lại đưa đầu mẩu thuốc về phía Hứa Tắc, nhắc nhở cậu, “Con chuột dưới cống ngầm, chưa bò lên đến bờ mà đã muốn bay lên rồi, điều này không được đâu…”
Tàn thuốc sắp làm bỏng đến cánh tay của Hứa Tắc, cọt kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, Đường Phi Dịch đột nhiên quay đầu lại: “Ai—”
6
Âm cuối còn chưa dứt đã có người dùng một chân đá vào vai gã, ngay vị trí gần cổ. Đường Phi Dịch ngã vào tường, ăn đau chửi thề một tiếng, lập tức đứng dậy định đánh trả nhưng trong bóng tối truyền đến một tiếng máy móc giòn giã, giống như công tắc, động tác của gã đột ngột dừng lại.
Lục Hách Dương ngồi xổm xuống, chạm vào mặt Hứa Tắc, sờ được một mảng ẩm ướt và nhớp nháp. Anh quay đầu lại, Đường Phi Dịch đang đứng đó bất động, trên thái dương đặt một khẩu súng lục.
“Lại là mày à?” Đường Phi Dịch nhìn chằm chằm Lục Hách Dương, gã không nhìn rõ mặt Lục Hách Dương nhưng có thể đoán được. Đường Phi Dịch cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy mày ở sau hậu trường tao đã cảm thấy rất quen, nhưng mãi vẫn không nhớ ra.”
Gã rít lên một tiếng phiền não: “Mày rốt cuộc là thằng nào?”
3
Lục Hách Dương nói: “Bắt hắn câm miệng đi.”
Câu này là nói với vệ sĩ, vừa dứt lời, vệ sĩ lấy súng xuống, đồng thời dùng cùi chỏ đánh vào đầu Đường Phi Dịch khiến gã bất tỉnh.
4
“Hứa Tắc.” Lục Hách Dương hạ giọng, “Chỗ nào là đau nhất?”
“Không có…” Hứa Tắc mở mắt ra từng chút một, cậu thật sự không cảm thấy đau, chỉ là rất mệt. Hứa Tắc hỏi, “Đã muộn như vậy rồi, tại sao cậu… lại đến đây?”
Lục Hách Dương đi đến đỡ cậu, lúc đụng vào bắp đùi không được che đậy của Hứa Tắc mới phát hiện ra cậu vẫn đang mặc váy. Lục Hách Dương cởi áo sơ mi trên người ra đắp lên cho Hứa Tắc, nhấc đầu gối cậu bế lên.
2
Vệ sĩ gài xong súng nói: “Để tôi đi.”
“Không cần, xe tới chưa?”
“Ở cửa hông.”
Lục Hách Dương bế Hứa Tắc ra khỏi cầu thang, đi vào con hẻm bên ngoài cửa hông. Vệ sĩ mở cửa xe, Lục Hách Dương đặt Hứa Tắc lên ghế sau, hạ lưng ghế để cậu nửa nằm xuống.
Anh nhìn thấy tay Hứa Tắc đang sờ lên đệm ghế, Lục Hách Dương hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Tắc định ngồi dậy nhìn: “Tôi làm bẩn xe rồi sao?”
1
“Đừng nhúc nhích.” Lục Hách Dương ấn bả vai cậu, “Không bẩn.”
Một vệ sĩ ở lại lái xe, những người khác lên chiếc xe mà Lục Hách Dương sử dụng lúc đến. Vệ sĩ lái xe trước khi khởi động thì vặn kính chiếu hậu sang một bên, ngăn gương chiếu đến hàng ghế sau. Lục Hách Dương lấy một chiếc khăn ướt ra, ngón tay đặt nhẹ lên quai hàm của Hứa Tắc, lau đi thuốc màu và vết máu từng chút một, để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ lúc ban đầu.
Hứa Tắc mở hờ mắt, ánh mắt không ngừng rơi vào khuôn mặt của Lục Hách Dương, rất nhiều khoảnh khắc nhếch nhác của cậu đều bị Lục Hách Dương bắt gặp nhưng vẫn không thể quen được với kiểu lúng túng này. Chỉ là có lẽ bọn họ đang gặp nhau ít đi rồi nên phải tranh thủ những thời khắc còn có thể để nhìn thêm một chút.
“Sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không?” Hứa Tắc hỏi một câu hoàn toàn không liên quan. Khóe miệng cậu sưng lên, nói năng có hơi hàm hồ.
Lục Hách Dương cầm tay phải của cậu lên, trên cổ tay có vết bỏng do tàn thuốc, bốn năm vết máu thịt mơ hồ đan xen. Trên mặt Lục Hách Dương không có biểu cảm gì nhìn nơi đó một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, cười với Hứa Tắc: “Ừm, thứ sáu tuần sau, cậu định tặng quà cho tôi sao?”
Hứa Tắc không trả lời, trước đây cậu mơ hồ nghe thấy Hạ Uý đề cập đến sinh nhật của Lục Hách Dương là ngày nào đó trong tháng, nhưng không ngờ lại là đầu tháng. Hứa Tắc bắt đầu cân nhắc xem mình có thể tặng gì nhưng chắc là Lục Hách Dương cũng không thiếu gì cả.
“Nếu như muốn tiêu tiền mua quà cho tôi, vậy thì không phải là thứ sáu tuần sau.” Lục Hách Dương nói.
“Hả?” Hứa Tắc khó hiểu nhìn anh.
“Có mua không?”
Bởi vì muốn biết sinh nhật Lục Hách Dương rốt cuộc là ngày nào, vậy nên Hứa Tắc nói dối, cậu lắc đầu: “Không mua nữa.”
“Ừm.” Lục Hách Dương lại cười nói: “Thứ sáu tuần sau sinh nhật tôi.”
Hứa Tắc bị anh làm cho sững sờ, ngây người nhìn anh. Lục Hách Dương chọc chọc mặt cậu nói: “Cậu ngủ đi, đến nơi tôi gọi cậu.”
Không hỏi sẽ đi đâu, cũng không hỏi định làm gì, Hứa Tắc gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đây chỉ là một buổi tối bình thường đến không thể bình thường hơn, đều là học sinh trường dự bị, có người an tâm đọc sách giải đề, có người tham gia yến tiệc cao cấp, có người ngập trong cảnh xa hoa đồi truỵ… cũng có người đánh một trận quyền anh đẫm máu trong một câu lạc bộ ngầm tối tăm hỗn loạn. Nhiều cuộc sống khác nhau đang diễn ra cùng một lúc, tóm gọn lại cũng chỉ là sự khác biệt giữa ăn sung mặc sướng và tay không tấc sắt.
Trước đây Lục Hách Dương không hề cảm nhận một cách sâu sắc và rõ ràng sự khác biệt này đến vậy.
Mãi đến khi đến bệnh viện Hứa Tắc mới tỉnh lại, bác sĩ chuyển cậu lên giường cấp cứu, Trác Nghiễn đã sắp xếp xong quá trình kiểm tra. Lúc Hứa Tắc được đẩy đi chụp CT, Lục Hách Dương đứng ở hành lang gọi cho Lâm Ngung Miên.
“Ba.”
“Đã muộn như vậy rồi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Làm phiền ba nghỉ ngơi rồi sao?”
“Không có.” Lâm Ngung Miên cười nói: “Ba vừa mới ra khỏi phòng vẽ.”
“Con muốn hỏi một chút, chú Văn có đang ở thành phố này không?”
Lâm Ngung Miên không hỏi nhiều, một giây sau đã trả lời: “Cho dù có ở đây hay không, nếu con cần thì lúc nào cũng có thể tìm ông ấy, ba từng nói rồi, người như chú Văn sẽ làm mọi việc cho con và Thanh Mặc vô điều kiện.”
“Được, con biết rồi.” Lục Hách Dương dừng lại một lát, “Không hỏi con định làm gì sao?”
“Nếu như nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên con muốn dùng đến chú Văn, nhưng vẫn nên không hỏi thì hơn, con cũng không phải người bồng bột.”
“Vâng, ba ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Lục Hách Dương gửi một tin nhắn đến số trong danh bạ mà anh chưa từng liên lạc trước đây, chưa qua vài phút đã nhận được cuộc gọi.
Là một giọng nói trung niên trầm ổn: “Cậu chủ.”
“Gọi con là Hách Dương là được rồi.” Lục Hách Dương giơ tay lên, liếc nhìn cánh tay của mình, nhẵn nhụi sạch sẽ, không có một vết sẹo nào.
“Chú Văn, con muốn làm phiền chú một chuyện.”
“Con nói đi.”
Lúc Hứa Tắc tỉnh lại đã là hơn mười hai giờ, trong toàn bộ phòng bệnh chỉ có đúng một ngọn đèn tường đang sáng.
“Mới ngủ có hơn một tiếng.”
Hứa Tắc quay đầu lại theo âm thanh phát ra, nhìn thấy Lục Hách Dương đang ngồi ở bên giường.
“Muốn uống nước không?” Lục Hách Dương hỏi cậu.
“Không…” Cổ họng rất khàn, Hứa Tắc lắc đầu.
“Thấy cậu lúc ngủ vẫn luôn cau mày, gặp ác mộng sao?”
Hứa Tắc nhìn anh chăm chú, ánh sáng yếu ớt bao phủ lên nửa khuôn mặt Lục Hách Dương, khiến anh trông có vẻ dịu dàng và trầm tĩnh, đồng thời cũng cho Hứa Tắc sinh ra một loại ảo giác giống như Lục Hách Dương là người sẵn sàng lắng nghe cậu kể về giấc mơ của mình.
“Không có gặp ác mộng.” Hứa Tắc nói, “Tôi mơ thấy ba mẹ.”
Đó là hai khuôn mặt đã trở nên rất mơ hồ, Hứa Tắc thỉnh thoảng sẽ mơ thấy họ, lúc tỉnh dậy sẽ có mong muốn được tâm sự không thể kiềm chế trong thời gian ngắn, chỉ là cậu chưa bao giờ đề cập đến với bất kỳ ai, Diệp Vân Hoa hay Trì Gia Hàn cũng vậy. Hứa Tắc vẫn luôn cho rằng mình có thể chịu đựng như vậy mãi mãi.
Lục Hách Dương lặng lẽ nhìn Hứa Tắc, anh có thể cảm nhận được Hứa Tắc hiện đang ở trong một trạng thái rời rạc và yếu ớt, cũng có thể cảm nhận được alpha luôn im lặng kiệm lời này có lời muốn nói, có lẽ là điều chưa bao giờ nói với ai.
Hứa Tắc vùi mặt vào trong chăn, nhìn chằm chằm vào chai truyền dịch, nhỏ giọng nói: “Ba tôi trước đây từng là cảnh sát hình sự, năm tôi bảy tuổi, ông ấy đi làm nhiệm vụ thì ngã xuống núi.”
“Không lâu sau khi ba qua đời, mẹ tôi đổ bệnh, không muốn nói chuyện, cũng không muốn ra ngoài.”
“Bà ngoại đến chăm sóc tôi, bà ngoại trước đây từng là đầu bếp bánh ngọt, có một bà chủ thường hay mời bà ngoại đến nhà làm đồ ăn nhẹ cho khách. Sau khi mẹ tôi ngã bệnh, mỗi lần bà ngoại ra ngoài đều mang theo tôi.”
Hứa Tắc đã gặp Lục Hách Dương vào thời điểm đó.
1
– —