Hạ Uý mang một chai rượu vang đỏ từ nhà đến, bảo Hứa Tắc nhất định phải uống thử. Lục Hách Dương cân nhắc đến việc ngày mai Hứa Tắc còn phải đi làm nên bảo cậu đừng uống, nhưng Hứa Tắc vẫn nói không sao.
Bởi vì cậu nói không sao nên Hạ Uý đã kể hết những chuyện nhàm chán ở trại hè hằng năm cho cậu, đến cả chuyện nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Trì Gia Hàn thật sự vô cùng đáng yêu, còn có ý đồ moi móc vài bí mật về Trì Gia Hàn từ Hứa Tắc.
Lúc trở về, Cố Quân Trì lái xe, Lục Hách Dương và Hứa Tắc ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, Hạ Uý vẫn nói những việc vô nghĩa vớ vẩn, Cố Quân Trì thấy phiền nên bật nhạc, chỉnh âm lượng lên rất to. Hứa Tắc và Lục Hách Dương ngồi cách nhau không gần lắm, nhưng tay hai người đặt ở bên chân, cách nhau chỉ vài centimét.
Trong bóng tối tròng trành và tiếng nhạc hơi hỗn loạn, lá gan của Hứa Tắc được rượu củng cố, cậu chậm rãi duỗi tay, chạm vào đầu ngón tay của Lục Hách Dương. Lục Hách Dương trông có vẻ như không có phản ứng, Hứa Tắc tự rút tay về, sau đó giống như đã ổn định lại suy nghĩ, lại di chuyển tới, từng chút một từ ngón tay của Lục Hách Dương chạm vào mu bàn tay, cuối cùng nhẹ nhàng phủ lên.
Cậu rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu sợ Cố Quân Trì phát hiện, nhưng trong kính chiếu hậu chỉ có vẻ mặt mất kiên nhẫn của Cố Quân Trì bởi vì bạn bè quá ồn ào.
Lòng bàn tay đột nhiên trở nên trống rỗng, Lục Hách Dương rút tay ra.
Hứa Tắc sững sờ, dần cảm thấy lúng túng nên định rút tay mình về.
Nhưng Lục Hách Dương lại đảo ngược nắm lấy cổ tay cậu, vuốt ve bên trên, sau đó đầu ngón tay chậm rãi trượt vào lòng bàn tay của Hứa Tắc, cùng cậu mười ngón đan xen.
Đến dưới lầu, tay hai người tách nhau ra. Hứa Tắc đẩy cửa xe, Lục Hách Dương cũng xuống xe, nói: “Cậu ấy uống nhiều quá, tôi đưa cậu ấy lên.”
Cố Quân Trì dứt khoát tắt máy xe, hoàn toàn bỏ rơi Hạ Uý, một mình đi xuống hút thuốc.
Hành lang vẫn tối om, Lục Hách Dương nắm cánh tay Hứa Tắc đỡ cậu đi lên. Đi đến tầng 2, Hứa Tắc đột nhiên hỏi: “Cậu… thích omega như thế nào?”
2
Từ những gì Hạ Uý nói vài lần trước, cậu có thể nghe ra được Lục Hách Dương dường như chưa từng thích bất kỳ ai, vì vậy cậu thật sự muốn biết, không có mục đích nào khác, chỉ vỏn vẹn là muốn biết một chút xem kiểu người nào sẽ khiến Lục Hách Dương rung động.
6
“Thông minh lanh lợi, da mặt dày.” Lục Hách Dương trả lời: “Sẽ nói với tôi muốn cái này muốn cái kia, yên tâm thoải mái bảo tôi cho cậu ấy thật nhiều tiền.”
12
Hứa Tắc suy nghĩ một chút, nói: “Cậu nói dối.”
1
Ở trước mặt Lục Hách Dương cậu có thể hơi chậm chạp, tin tưởng tất cả những gì anh nói không nghi ngờ gì nhưng cũng không có nghĩa là thật sự mất đi khả năng phán đoán, không phân biệt được đâu là lời thật lòng, đâu là qua loa lấy lệ.
“Cũng là lừa cậu thôi.” Lục Hách Dương thản nhiên thừa nhận, trong giọng nói mang theo một chút ý cười.
Đến cửa nhà, Hứa Tắc lấy chìa khóa ra mở cửa, Lục Hách Dương không theo cậu đi vào. Anh nói “tạm biệt” với Hứa Tắc, sau đó chuẩn bị đóng cửa lại. Hứa Tắc đứng ở trong phòng hơi nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn anh xuyên qua khe cửa, giống như thú cưng lẳng lặng nhìn chủ nhân rời đi, bạn sẽ không biết được sau khi đóng cửa lại, bọn chúng sẽ tiếp tục ở sau cánh cửa đợi thế này bao lâu nữa.
Cửa sắp đóng lại nhưng đột nhiên lại bị đẩy ra.
Hứa Tắc hiếm khi bị doạ một trận, hai mắt mở to hơn một chút theo cánh cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.
Lục Hách Dương bước vào, vòng tay ra sau đóng cửa lại, nói: “Cậu nhìn tôi như vậy làm sao tôi đi được.”
“…” Hứa Tắc nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó giơ tay lên che mắt, “Không nhìn thấy nữa rồi.”
25
Có người sau khi uống say cực kỳ phiền người, chẳng hạn như Hạ Uý. Có người uống say lại trở nên thú vị hơn, chẳng hạn như Hứa Tắc.
“Được, vậy tôi đi đây.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, cậu im lặng chịu đựng một lúc, sau đó có hơi thất vọng bỏ tay xuống.
Ánh đèn vàng dịu, Lục Hách Dương vẫn đứng trước mặt, mỉm cười nhìn cậu.
1
Không thể tưởng tượng được Lục Hách Dương lại chơi trò trẻ con như vậy, Hứa Tắc không chắc chắn sờ sờ mặt anh —— là thật. Sự lên xuống trập trùng khiến Hứa Tắc cảm thấy tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, cuối cùng như bị mê hoặc mà hôn lên.
Cậu đã quen với việc được Lục Hách Dương dẫn dắt, kỹ năng hôn vẫn mãi không tiến bộ chút nào, chỉ biết hôn hôn chạm chạm. Cuối cùng Lục Hách Dương vẫn phải vỗ mặt cậu, nhắc cậu mở miệng ra.
Hôn được vài phút, tay Hứa Tắc vô thức vòng qua eo Lục Hách Dương, Lục Hách Dương xoa bóp sau gáy Hứa Tắc, tách cậu ra một lát, mím môi cười nói: “Tôi thích người chủ động.”
Đáp án này nghe có vẻ đáng tin hơn nhiều, Hứa Tắc nhìn chằm chằm Lục Hách Dương, mí mắt rủ xuống giống như sắp ngủ, tựa trán lên vai anh.
“Mấy ngày trước tôi đến sàn đấu lấy đồ thì nhìn thấy Hạ Dư ở đó.” Hứa Tắc mơ hồ nói.
1
“Cậu đang nói anh họ của Hạ Uý sao?”
“Ừm, anh ta có vẻ rất thân với những người trong câu lạc bộ.”
“Được, để tôi nói với Hạ Uý.” Lục Hách Dương lại cười, hỏi cậu: “Sao không nói thẳng với Hạ Uý, muốn nói trước với tôi sao?”
Hứa Tắc cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Thân với cậu hơn một chút.”
“Chỉ thân hơn một chút thôi sao?”
Hứa Tắc đứng thẳng dậy, bắt đầu dụi mắt không ngừng, đầu óc càng lúc càng nặng, cậu không biết nên trả lời thế nào, sợ sẽ trả lời sai.
“Tôi phải đi rồi, các cậu ấy còn đang ở dưới lầu đợi tôi.” Lục Hách Dương cầm cái tay đang dụi mặt của Hứa Tắc xuống, “Còn nửa tháng nữa là khai giảng rồi, đừng vất vả quá.”
“Ừm.” Hứa Tắc gật đầu.
Lục Hách Dương nói: “Tôi ở đây nhìn cậu về phòng rồi mới đi.”
Hứa Tắc nhìn anh vài giây, xoay người đi về phía phòng. Trước khi đóng cửa lại, cậu vẫy tay tạm biệt Lục Hách Dương, Lục Hách Dương đứng ở cửa nhà nhìn cậu. Đợi Hứa Tắc đóng cửa lại, Lục Hách Dương mới rời đi.
“Hứa Tắc, làm xong chưa? Qua bên kia phụ rửa xe đi.”
“Vâng.” Hứa Tắc chui ra từ gầm xe, thu dọn hộp dụng cụ, đi đến gian rửa xe ở bên cạnh.
Sau khi đổ dung dịch tẩy rửa, rửa sạch rồi lau khô thân xe, Hứa Tắc đang định lấy súng hơi thì có người gọi cậu: “Hứa Tắc, tìm cậu kìa.”
Hứa Tắc quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thương mại màu đen đậu ở cửa, cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống một nửa, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Hứa Tắc lau tay bước qua.
Hai vệ sĩ xuống xe, một trước một sau đứng ở đầu và đuôi xe. Cửa sau bị đẩy ra, Hứa Tắc đứng yên tại chỗ, mặt không biểu cảm nhìn Đường Phi Dịch xuống xe.
Đã lâu không gặp, Đường Phi Dịch đã gầy đi một chút, trên mặt không có chút hồng hào nào, có một loại cảm giác u ám và bệnh tật. Nghĩ đến chuyện võ sĩ nói Đường Phi Dịch bị người ta chặt đứt gân tay, Hứa Tắc nhìn thoáng qua cổ tay đã bị cổ tay áo che lại của gã, không nhìn ra dấu vết gì.
“Có chuyện gì?” Hứa Tắc hỏi. Cậu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây với Đường Phi Dịch.
“Không có chuyện gì, chỉ là tò mò.” Đường Phi Dịch nở nụ cười kỳ dị, “Tò mò võ sĩ nhỏ của chúng ta đã leo lên người con trai chủ tịch rồi sao vẫn còn ở đây rửa xe.”
Hứa Tắc cau mày, cậu cảm thấy vô cùng xa lạ với xưng hô “con trai chủ tịch” này.
“Không phải là cậu vẫn chưa biết đấy chứ, Lục Hách Dương, con trai của chủ tịch liên minh.” Sắc mặt Đường Phi Dịch trào phúng, “Quyến rũ người ta lâu như vậy mà đến chuyện này cũng không biết, còn không bằng một con chó cậu ta nuôi. Chỉ thế này thôi mà còn nghĩ đến chuyện rời khỏi câu lạc bộ, ai cho cậu sự tự tin đấy thế?”
“Vậy nên?” Hứa Tắc bình tĩnh hỏi lại.
Một trong những hiểu lầm của Đường Phi Dịch về Hứa Tắc là gã luôn cho rằng từ ngữ mang tính xúc phạm sẽ chèn ép được Hứa Tắc, nhưng Hứa Tắc chưa bao giờ quan tâm đến những thứ đó.
Về quan hệ giữa cậu và Lục Hách Dương, bất kể lời nói có nặng nề hay cay nghiệt như thế nào, chỉ cần không phải Lục Hách Dương tự mình nói ra thì đối với Hứa Tắc mà nói đều không quan trọng.
Chuyện muốn rời khỏi câu lạc bộ về bản chất không liên quan gì đến Lục Hách Dương, từ lâu Hứa Tắc đã định như vậy rồi. Nếu không phải ban đầu vì Diệp Vân Hoa cần tiền gấp cho ca phẫu thuật, Hứa Tắc sẽ không bao giờ ký hợp đồng với Đường Phi Dịch.
“Vậy nên đến nhắc nhở cậu, cậu và Lục Hách Dương không giống nhau, cậu ta muốn chơi đùa với cậu thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng.”
Gã vừa nói vừa vỗ mặt Hứa Tắc, bị Hứa Tắc quay đầu lạnh lùng tránh đi. Đường Phi Dịch không bỏ qua mà vẫn giữ cằm của Hứa Tắc, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình: “Cứ xem như cậu không sợ chết, tốt xấu gì vẫn nên nghĩ về bà ngoại đang nằm trên giường bệnh đi chứ, Hứa Tắc?”
Lời còn chưa nói xong, Đường Phi Dịch còn chưa kịp nhìn thấy động tác giơ tay của Hứa Tắc, trên cổ tay đã truyền đến cảm giác đau nhói, gã bị Hứa Tắc kẹp chặt tay phải, siết cổ dùng lực mạnh ấn lên xe.
Vệ sĩ bên cạnh xe lập tức vây lại, Đường Phi Dịch ho khan một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Hứa Tắc không đeo vòng tay, pheromome của alpha cấp S toả ra áp đảo đến mức có hơi đứng không vững. Cổ và cổ tay Đường Phi Dịch đều đau đến tê dại, mặt bị đè vào nóc xe, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: “Xem ra cậu cũng biết mình có nhiều điểm yếu bao nhiêu.”
1
Gã cười nhạo một tiếng: “Dựa vào cậu thì có thể làm gì được tôi?”
“Sẽ giết được anh đấy.” Giọng nói của Hứa Tắc lạnh lùng.
Hứa Tắc không làm được những việc vô nghĩa như nói năng thô lỗ, điều này Đường Phi Dịch biết rõ, cậu nói là sẽ giết gã thì có thể sẽ bất chấp mọi thứ mà làm được.
“Được thôi, để rồi xem.”
“Có nhìn thấy gì không?” Xe rời khỏi tiệm sửa chữa, Đường Phi Dịch vuốt ve cổ tay bị đau, lạnh giọng hỏi.
“Tạm thời phát hiện được hai người, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.”
1
“Xác định không phải là người khác từ tiệm sửa xe?”
“Chắc chắn, khứu giác của hai người kia rất linh, chúng ta vừa tới bọn họ đã ngửi được có gì đó không đúng.”
“Bắt đầu từ trên người Hứa Tắc chưa bao giờ là sai.” Đường Phi Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Sẽ có lúc bọn nó không nhịn được ló đầu ra, bắt được một đứa thì đứa còn lại rất dễ phát hiện.”
Gã cử động cổ tay phải chưa kịp hồi phục đã bị Hứa Tắc vặn lấy, cái tay không những không cầm được súng mà bây giờ ngay cả điếu thuốc cũng không cầm được vững vàng.
“Tôi vẫn luôn là người rất công bằng.” Đường Phi Dịch chậm rãi dựa lên ghế, không biết là đang nói với ai, “Chỉ là muốn đối phương trả lại cho tôi một cánh tay phải mà thôi.”
1
Cho dù không lấy được cánh tay phải của Lục Hách Dương thì cũng phải tìm ra được người gánh thay cánh tay đó của anh.
1
Đứng tại chỗ nhìn chiếc xe chạy đi, Hứa Tắc quay lại tiệm sửa xe, rửa tay bên bồn rửa ở lối vào. Nhìn chằm chằm vào dòng nước một lúc, Hứa Tắc lại vốc nước lên để rửa mặt.
Đường Phi Dịch xuất hiện quá phô trương, không ít người đã thấy được. Có người đi tới hỏi Hứa Tắc: “Hứa Tắc, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không sao.” Hứa Tắc lau đi nước trên mặt, “Sẽ không ảnh hưởng đến cửa hàng đâu.”
Cậu trở lại gian rửa xe, đang chuẩn bị hoàn thành công việc thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, Hứa Tắc lập tức lấy ra xem, không phải của bệnh viện, vẻ mặt của Hứa Tắc thả lỏng một chút.
Là tin nhắn của Lục Hách Dương, một bức ảnh và một dòng tin nhắn.
Bức ảnh là góc nghiêng của Lục Hách Dương đang lướt sóng trên biển, đang cong lưng, những đường nét trên cơ thể tràn đầy sức sống, ánh nắng và những giọt nước giống như cách một màn hình rơi xuống mặt Hứa Tắc.
Nội dung tin nhắn là một câu rất ngắn: Bé ngoan Tiểu Tắc, nhớ cậu rồi ^o^
1
(nhìn là biết tác phẩm của ai luôn =)))))
Hứa Tắc nhìn mất một lúc, cuối cùng lưu bức ảnh về, tắt điện thoại và tiếp tục rửa xe.
Mười phút sau, Hứa Tắc thu dọn đồ đạc trong và ngoài xe rồi đóng cửa lại. Đang treo khăn lên thì điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại của Lục Hách Dương gọi tới.
“Alo?”
“Chờ một chút.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói ồn ào của Hạ Uý, Lục Hách Dương hình như đã đi vài bước đến một nơi yên tĩnh hơn mới tiếp tục nói, “Hứa Tắc.”
“Ừm.”
“Đang bận à?”
“Không, có chuyện gì vậy?”
“Nhận được tin nhắn chưa?”
Hứa Tắc trả lời: “Nhận được rồi.”
“Vậy sao không trả lời?” Lục Hách Dương hình như đang cười hỏi.
Chiếc khăn không được treo cẩn thận nên rơi xuống đất, Hứa Tắc cúi xuống nhặt lên nói: “Bởi vì không phải là cậu gửi.”
“Ừm, Hạ Uý dùng điện thoại tôi gửi.”
Hứa Tắc gật đầu, gật xong mới phát hiện rằng Lục Hách Dương không nhìn thấy cậu gật đầu. Cậu đang định mở miệng thì Lục Hách Dương tiếp tục nói: “Hứa Tắc, đừng lo lắng.”
1
Một câu nói rất đột ngột, Hứa Tắc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì hiện tại cậu thật sự có chuyện cần lo lắng.
“Bất kể là chuyện gì cũng đừng lo lắng, không sao đâu, tôi sẽ giải quyết.” Lục Hách Dương nói.
14
Nếu không phải xung quanh không có người thì Hứa Tắc sẽ nghi ngờ rằng Lục Hách Dương đang đứng bên cạnh cậu, nếu không tại sao lại nói ra những lời này đúng lúc đến vậy.
Mặc dù có rất nhiều điểm nghĩ không thông nhưng Hứa Tắc vẫn tìm thấy sự an ủi kỳ lạ từ những lời của Lục Hách Dương. Cậu vẫn luôn quen với việc tự mình giải quyết vấn đề, đây là lần đầu tiên trải qua cái gọi là “cảm giác an toàn”, đó là khi cảm xúc nôn nóng và căng thẳng được xoa dịu, có chút xa lạ, cũng có chút mới lạ.