Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 25



Hệ thống phục Ngự Hàn sát đất.

Nhớ lại mỗi một ký chủ trước đó của nó, có ai lại không tỉnh táo nhạy bén, đối xử cẩn thận săn sóc cho mục tiêu, dù cảm hóa nhân vật phản diện thất bại cũng có thể ung dung khẳng khái chịu chết.

Chỉ có Ngự Hàn là một cục bug khổng lồ!!

Từ lúc xuyên tới đến hiện tại, không có ngày nào y chịu yên ổn đi theo kịch bản!

Hệ thống suy nhĩ một lát, nếu Ngự Hàn làm nhiệm vụ thất bại, có lẽ y cũng sẽ đẩy ván quan tài nhảy lên, chỉ vào trời xanh nói mình muốn mượn trời thêm năm trăm năm, không phá thương khung không chịu thua.

Hệ thống càng nghĩ càng thấy có thể lắm.

Chỉ cần là Ngự Hàn thì không gì không thể.

Mà Ngự Hàn làm trái với luân thường đạo lý trong mắt hệ thống vì nhìn lén nên lại bị Tạ Tư Hành bắt quả tang.

Tạ Tư Hành nhướng mày hỏi: “Nhìn lén cũng là kiêu của em?”

Ngự Hàn: “…”

Tạ Tư Hành vẫn còn nhớ lời thoại ngoan độc y nói trước đây không lâu, tìm thời cơ khịa lại?

Hừ, thù dai thế.

Ngự Hàn vừa thu lại ánh mắt nhìn lén vừa lưu luyến liếc nhìn lần cuối cùng trước khi hoàn toàn quay đi, hừ tiếng mũi, khinh bỉ nói: “Chẳng qua cũng chỉ tới thế!”

Toàn bộ quá trình có thể nói là nước chảy mây trôi.

Tạ Tư Hành nở nụ cười không rõ hàm ý.

Tên nhóc mạnh miệng, chỉ sợ nơi cứng nhất trên người chính là miệng.

Tạ Tư Hành không tranh luận với y nữa, đôi mắt đen như mực khẽ liếc, không ở lại mà quay về phòng.

Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành rời đi, đôi mắt mở lớn chớp một cái.

Đi rồi hả? Không giao lưu đọ cảm xúc với y nữa à?

Ngự Hàn đứng đó suy nghĩ một lát, cho rằng chắc Tạ Tư Hành nhìn thấy khí thế áp bách uy vũ hùng tráng của y nên mới không dám đối đầu trực diện.

Trong trận cờ im lặng này, cuối cùng vẫn là y thắng.

Không hổ là y, Long Ngạo king.

Đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã đi, Ngự Hàn cũng lười đứng tiếp, quay trở về phòng.

Hôm nay y quá buồn ngủ, không bao lâu đã thiếp đi, mà Tạ Tư Hành cách y một bức tường lại không dễ ngủ như vậy.

Vì chuyện nhiều năm về trước nên Tạ Tư Hành rất khó ngủ nổi ở nơi lạ.

Ban đầu hắn định không đồng ý ngủ lại nhà họ Trần, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hắn vẫn ở lại.

Có lẽ vì thấy cơn buồn ngủ chợt lóe trên mặt Ngự Hàn, có lẽ hắn cũng đang cần ổn định lại tâm trạng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, điều này không hề hợp với tác phong làm việc của hắn.

Nằm trên giường, Tạ Tư Hành thầm nghĩ về sau không thể như vậy tiếp được.

***

Sang ngày hôm sau, dưới sự chiêu đãi hiếu khách của Trần Lập Quỳnh, Ngự Hàn lại ăn bữa sáng vô cùng phong phú ở nhà họ Trần.

“Có phải giám đốc Tạ nghỉ ngơi không được tốt không?”

Để ý quầng thâm nhạt màu dưới mắt Tạ Tư Hành, Trần Lập Quỳnh lo lắng hỏi thăm.

“Không phải.” Đương nhiên Tạ Tư Hành sẽ không nói tối qua đã quá nửa đêm còn chưa ngủ mà ra ban công hít thở, cách một cánh cửa thủy tinh thấy dáng vẻ ngủ chổng vó của Ngự Hàn, giận không chịu được.

Trần Lập Quỳnh cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Vợ Trần Lập Quỳnh mất sớm, dưới gối cũng chỉ có đứa con gái có được lúc về già đang đi du học nước ngoài, cũng vì một vài nguyên do nên không thể quay về ngay để dự sinh nhật Trần Lập Quỳnh, cho nên trên bàn cơm chỉ có ba người Trần Lập Quỳnh, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.

Từ sau chuyện đêm qua, Trần Lập Quỳnh cực kỳ hứng thú với Ngự Hàn.

Có thể nhẹ nhàng hóa giải mưu ma chước quỷ như vậy, cách thực hiện cũng đơn giản ngắn gọn, dù Trần Lập Quỳnh từng trải cũng không thể không khen giỏi.

Nhân cơ hội này, Trần Lập Quỳnh trò chuyện vài câu với Ngự Hàn xong lại càng cảm thấy bọn họ hợp tính nhau.

Khi còn trẻ Trần Lập Quỳnh cũng là nhân vật một tay che trời, chẳng qua về sau già đi lại dần dần lười điều hành mới tuyên bố lui về sau màn, nhưng thực chất ông vẫn là một người lớn mạnh trong giới.

Trần Lập Quỳnh nhìn thấy bóng dáng mình trước đây trên người Ngự Hàn, cho nên trong lòng cũng dâng lên ý muốn thân cận.

Đây là hậu bối thứ hai sau Tạ Tư Hành khiến ông thích tới thế.

Ngự Hàn cũng có lòng làm quen với cựu vương giả giới kinh doanh, thế là cả hai trò chuyện rôm rả trên bàn cơm, Tạ Tư Hành biến thành người ngoài.

Nhưng có vẻ Tạ Tư Hành không hề buồn bực, hắn nghe bọn họ trò chuyện, thả bộ đồ ăn xuống, liếc nhìn Ngự Hàn.

Lúc Ngự Hàn nói tới công việc, tia sáng trên người còn chói lọi hơn mặt trời, Tạ Tư Hành rất hiếm khi thấy Ngự Hàn như vậy, đồng thời cảm thấy vô cùng lóa mắt.

Cứ như Ngự Hàn vốn nên như vậy, sẽ không bị bất kỳ thứ gì cản đường, cũng không bao giờ bại dưới bất kỳ ai.

Rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới tạo nên người có tính tình như y. Tạ Tư Hành không khỏi chìm vào im lặng.

Bọn họ nói chuyện cực kỳ vui, đến mức lúc Ngự Hàn sắp rời đi, Trần Lập Quỳnh vẫn còn lưu luyến không thôi.

“Nhất định sau này giám đốc Ngự phải thường xuyên ghé thăm nhà họ Trần đấy, lão già này sẽ tiếp đãi thật tốt.”

Ngự Hàn mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi, tôi cũng cảm thấy nhà họ Trần rất thoải mái.”

Trần Lập Quỳnh cười ha ha, càng cảm thấy quả nhiên mình không nhìn nhầm người.

Ông quay lại, thâm sâu nói với Tạ Tư Hành: “Giám đốc Tạ, cậu kiếm được mánh lớn rồi.”

Cụ thể là gì Trần Lập Quỳnh không nói, nhưng có ai lại không hiểu hàm ý trong đó.

Tạ Tư Hành cười nhạt, không đáp lại ông, nhưng trong mắt Trần Lập Quỳnh lại xem như ngầm công nhận.

Khi Trần Lập Quỳnh tiễn Ngự Hàn lên xe còn lặng lẽ nói với y: “Giám đốc Ngự, tôi thấy giám đốc Tạ đối xử với cậu cũng rất tốt, vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, nhường nhịn nhau chút là qua hết.”

Ngự Hàn chau mày, không nói thẳng ra giữa y và Tạ Tư Hành chỉ là quan hệ hợp tác: “Tôi biết rồi, cảm ơn cụ Trần.”

Ngồi lên xe, Tạ Tư Hành quay đầu, thấy vẻ mặt Ngự Hàn kỳ lạ bèn hỏi: “Cụ Trần nói gì với em?”

Ngự Hàn mỉm cười: “Ông ấy bảo tôi quật ngã anh, mai mốt thu mua công ty anh.”

“Tôi rất mong chờ ngày ấy.”

Tạ Tư Hành mỉm cười, tiếp tục đọc báo tài chính trong tay.

Rời khỏi nhà họ Trần, Ngự Hàn định tới nhà họ Lâm một chuyến.

Dù sao thưởng thức cảnh gà bay chó sủa nhà họ Lâm cũng có thể khiến tâm trạng y vui cả ngày.

Đúng như Ngự Hàn đoán, cả đêm qua nhà họ Lâm không được an ổn lắm.

Đầu tiên là biết Lâm Vũ Thành gây chuyện gì ở nhà họ Trần bị cảnh sát dẫn đi, mà Lâm Tình Hi từ sau khi quay về từ tiệc mừng cụ Trần cũng như bị dọa sợ, kín miệng im lặng.

Bà Lâm sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cả đêm mất ngủ, sáng hôm sau bà lập tức hối ông Lâm đi hỏi dò xem rốt cuộc là chuyện gì.

Không tra không biết, tra cái hết hồn, đến cả ông Lâm cũng bị thói cả gan làm loạn của Lâm Vũ Thành làm cho chấn động.

Đêm qua Lâm Vũ Thành dẫn người ngoài vào tiệc sinh nhật cụ Trần, sai bọn chúng làm loạn lên, muốn gây chuyện với vị khách nào đó dự tiệc.

Cụ thể là khách quý nào thì ông không rõ, chỉ biết cụ Trần vì vậy mà nổi trận lôi đình, thẳng tay tống Lâm Vũ Thành vào đồn cảnh sát, tới tận giờ còn chưa được thả.

Cụ Lâm nghe thấy tin này, đôi mắt tối sầm, suýt nữa ngất tại chỗ.

Cụ Trần là ai, trước khi Tạ Tư Hành chưa nổi lên, Trần Lập Quỳnh chính là cây cao bóng cả trong giới kinh doanh, giậm chân một cái công ty tầng chót không có cơm ăn, Lâm Vũ Thành lại dám chọc vào ông? Còn suýt nữa phá hủy bữa tiệc sinh nhật của ông ta?!

Ông Lâm giận dữ không thôi, gần như đã có thể nhìn thấy tương lai u ám nhà họ Lâm bọn họ.

Dù bây giờ Trần Lập Quỳnh đã rút lui ra sau màn nhưng vẫn không phải người ăn chay, Lâm Vũ Thành chọc giận ông ta chẳng khác nào đặt dấu chấm hết cho nhà họ Lâm.

Cho dù trước kia nhà họ Lâm và nhà họ Trần có qua lại, nhưng đó đã là chuyện mười mấy năm trước, chưa chắc Trần Lập Quỳnh đã bỏ qua cho họ.

Ông Lâm run rẩy uống một viên trợ tim, một giây sau lại thấy Ngự Hàn nện bước đi tới.

Tim ông Lâm đập mạnh, run rẩy nói: “Mau… mau cho tôi thêm một viên.”

Nếu không ăn thêm một viên trợ tim cấp tốc, ông ta sẽ ngất luôn.

Ngự Hàn nhướng mày: “Xem ra tôi đến nhầm lúc rồi?”

Thấy dáng vẻ chao đảo của ông bà Lâm, Ngự Hàn đoán bọn họ hẳn đã biết Lâm Vũ Thành tội lớn ngập trời, đang định dập đầu tạ tội với y.

Ngự Hàn thấy hơi tiếc, đáng lẽ tối hôm qua phải chạy tới, đích thân báo tin tốt cho bọn họ luôn.

Cuối cùng vẫn tới chậm.

Y lấy thuốc trợ tim của ông Lâm từ tay bà Lâm, mỉm cười đưa tới: “Thấy ông gấp gáp như thế, vừa thấy tôi đã vui không chịu nổi. Nào, uống thuốc đi.”

Tình hình này rất khó để không nghĩ nhiều.

Ông Lâm: “…”

Ông Lâm hoảng sợ lui lại mấy bước, bây giờ ông chỉ cần vừa thấy Ngự Hàn sẽ lập tức nhớ lại lời nói ngày trước của y.

—— Sông có lúc người có khúc, đừng bao giờ khinh con nhà nghèo!

Câu nói kia của Ngự Hàn thỉnh thoảng sẽ hiện lên trong đầu ông tới tận giờ, như sấm đánh bên tai, váng động tận trời, mãi không thể quên.

Ông Lâm nhịn không được muốn chửi mẹ nó, rốt cuộc ngày đó Ngự Hàn xông vào nhà họ Lâm là ai đang đè đầu ai?!

Rõ ràng chính Ngự Hàn không mời mà tới, cuối cùng lại còn bảo bọn họ ăn hiếp y? Còn phép tắc gì không!?

Ông Lâm run tay chỉ vào Ngự Hàn, khổ sở nói: “Mày, mày đừng có mà ngông cuồng, ở đây là nhà họ Lâm!”

“Ngông cuồng?” Ngự Hàn cười ha ha: “Sao lại không thể ngông? Tôi còn trẻ, phải ngông cuồng chứ!”

Ông Lâm: “…?”

Ngự Hàn ung dung đút một tay vào túi: “Nhìn tôi vậy là sợ tôi lật nóc nhà các người à?”

“Mày… rốt cuộc mày muốn làm gì!” Ông Lâm trợn mắt trừng Ngự Hàn, cứ như y là tai tinh gì đó.

Ngự Hàn nhún vai: “Vốn định báo tin tốt Lâm Vũ Thành bị bắt cho các người biết, nhưng xem ra các người đã biết rồi, tiếc quá.”

“Đây mà là tin tốt?!” Ông Lâm suýt nữa bị Ngự Hàn chọc tức đến đau tim.

“Sao không phải tin tốt? Thậm chí các người phải vui mới đúng, có chuyện này trong nhà mới bớt được mầm họa như Lâm Vũ Thành.” Ngự Hàn cười không chút thành ý: “Từ nay về sau thiên hạ thái bình, chẳng phải cả nhà đều vui à?”

“Chẳng qua tôi thấy các người còn chưa nhìn rõ hiện thực, cho nên đặc biệt tới nhắc nhở các người.” Ngự Hàn khẽ nhướng mày, mặt đầy ý cười, thế nhưng lời nói lại không hề khách sáo, thậm chí có thể nói là sắc bén: “Kết cục của Lâm Vũ Thành là do anh ta tự mình chuốc lấy cực khổ, các người đừng mơ giải vây thay anh ta, có tôi ở đây, anh ta sẽ không bao giờ được như nguyện.”

Y nhấn mạnh: “Trong mắt Ngự Hàn này không chứa nổi hạt cát.”

Lần này ông Lâm đã nghe rõ.

Tối qua Lâm Vũ Thành gây chuyện ở nhà họ Trần vậy mà có liên quan tới Ngự Hàn.

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng đích thân Ngự Hàn nói ra khiến ông được cảm nhận theo cách khác.

Từ sau lần Ngự Hàn cắt đứt quan hệ với bọn họ, ông đã nhận ra bọn họ không thể tùy ý khống chế Ngự Hàn được nữa.

Ngự Hàn như thay da đổi thịt, không còn hiền lành nhát gan như trước, y giống ngọn lửa cháy hừng hực, nóng đến mức người ngoài không dám tới gần, phải sinh lòng e ngại.

Y chỉ đứng ở đó đã có thể khiến người khác cảm nhận khí thế to lớn phát ra từ bản thân.

Ông Lâm rõ ràng hơn bất kỳ ai chỗ cao tay của Ngự Hàn, đó là dù không cần dựa vào bất cứ ai, y cũng sẽ trăm phương ngàn kế đạt được mục tiêu.

Lâm Vũ Thành chính là một ví dụ sống.

“Thay vì nghĩ xem nên cứu Lâm Vũ Thành như thế nào, chi bằng nghĩ lại nên tự cứu mình ra sao đi.”

Câu nói này của Ngự Hàn như một cây chùy nặng nề gõ mạnh xuống, làm ông ta đầu váng mắt hoa.

Ông Lâm như già thêm mười tuổi, bởi vì ông ta biết Ngự Hàn nói không sai, chuyện tới nước này, đúng là phải nghĩ xem nên cứu chính bọn họ như thế nào mới chính xác.

Với tính của Ngự Hàn bây giờ, Lâm Vũ Thành gây chuyện lọt vào tay y cũng không thể trách được người ngoài.

Khuôn mặt ông Lâm không khỏi sa sút, ông đã nhìn rõ thực tế.

Lâm Vũ Thành mình coi như con ruột vì ý đồ riêng của bản thân mà không tiếc kéo toàn bộ nhà họ Lâm vào, mà con trai ruột thật sự không còn đứng về phía bọn họ.

Rốt cuộc sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Ông Lâm nghĩ mãi mà không rõ.

Nhưng ông không còn nói được bất kỳ lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngự Hàn rời đi.

Hôm nay Ngự Hàn đến vốn để kích động người nhà họ Lâm, bây giờ thấy mục đích đã thành công, y không có hứng tiếp tục ở lại.

Y không phải nguyên chủ, mặc dù không thể thấu hiểu hoàn cảnh của nguyên chủ nhưng cũng ghét kiểu người chỉ biết tư lợi, bây giờ rơi vào thế cục này, chỉ có thể nói đúng là quả báo.

Ngự Hàn không hề nghi ngờ bọn họ sẽ vì tự bảo vệ mình mà bỏ rơi Lâm Vũ Thành, cũng giống như cách chúng đối xử với Lâm Hàn trước đây.

Về phần bỏ qua một con cờ có tác dụng hay không để khi khác nói, nhưng có thể suy ra bản thân nhà họ Lâm từ nay sẽ xuống dốc trong tay gã.

Thấy Ngự Hàn ra khỏi nhà họ Lâm, tâm trạng có vẻ không tệ, Tạ Tư Hành biết y rất hài lòng về chuyến này.

Y luôn có đủ cách để trả đũa người bắt nạt mình bằng phương pháp không tưởng.

Nụ cười Tạ Tư Hành chợt lóe lên, đến lúc Ngự Hàn lên xe, ánh mắt hắn đã trở lại như cũ, nói với lái xe ngồi ghế trước: “Tới Thịnh Cảnh.”

Tâm trạng của Ngự Hàn quả thật không tệ, nhưng tâm trạng tốt suốt một ngày vẫn phải xuất phát từ công việc.

Tình trạng bây giờ của Thịnh Cảnh đã khá hơn rất nhiều so với lúc Ngự Hàn vừa tới, ít nhất từ tinh thần đến tình hình đều có sự thay đổi lớn.

Khi Ngự Hàn vừa tới, toàn bộ công ty ngập tràn tử khí âm u, ai cũng chết lặng làm việc của mình, làm đến đâu cầm tiền lương nửa vời đến đấy, cuộc sống không nhìn thấy chút hi vọng.

Mãi tới khi Ngự Hàn từ trên trời rơi xuống, không chỉ kéo một nguồn vốn đầu tư mà còn muốn dẫn bọn họ cùng đi lên.

Trước đây không lâu, Ngự Hàn đã mở một cuộc họp cho bọn họ, tỉ mỉ giảng giải tầm quan trọng của cải cách công ty.

Chỉ dựa vào mình trang trại rượu đã không thể sản sinh giá trị lớn hơn nữa, chỉ có tái quy hoạch lộ trình sau này mới có thể cứu vãn công ty đang đà xuống dốc của bọn họ.

Sự xuất hiện của Ngự Hàn như tảng thiên thạch khổng lồ nện vào bãi nước đọng, k1ch thích sự phấn đấu của cả đám.

Vì thế mấy ngày nay Ngự Hàn bận rộn hạng mục mới, cả công ty cũng lu bù làm việc chung với y.

Tổng kết phong cách của Ngự Hàn chỉ có bốn chữ —— Mạnh mẽ vang dội.

Nhưng phàm là nhiệm vụ y giao đi đều yêu cầu cấp dưới hoàn thành nhanh chóng, đồng thời còn phải cực kỳ hoàn hảo, vì vậy những nhân viên lười biếng trước đây không thể không gấp gáp đi theo bầu không khí.

Có mặt Ngự Hàn, những nhân viên cũ trong Thịnh Cảnh đều cảm giác được tỏa sáng thêm lần nữa, trong đó lấy Triệu Trung Tiền làm điển hình.

Thân là lão tướng được Ngự Hàn “ủy thác trách nhiệm”, ngày nào Triệu Trung Tiền cũng chiêm ngưỡng dòng chữ Ngự Hàn tự tay viết, thỉnh thoảng còn được Ngự Hàn gọi vào tra hỏi trực diện, áp lực chất chồng như núi.

Gã cho rằng sự quan tâm của giám đốc Ngự đối với mình thậm chí đã vượt qua nhân viên bình thường.

Thi thoảng Ngự Hàn sẽ lượn qua phòng làm việc của gã, muốn đi vào nói chuyện tâm sự với gã, nếu không phải biết tuổi tác không hợp lẽ, gã còn tưởng rằng mình là con trai ruột thất lạc nhiều năm của Ngự Hàn.

Về phần vì sao Triệu Trung Tiền lại cảm thấy như vậy, có lẽ là vì Ngự Hàn luôn dùng giọng điệu của người từng trải để nói chuyện với gã.

“Trưởng phòng Triệu, ông biết không, chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được những gì mình muốn, ông không còn trẻ, nếu muốn trở thành kẻ mạnh thì từ giờ trở đi phải cố gắng gấp đôi.”

Triệu Trung Tiền tỏ ra hoang mang: “Thế nào mới được xem là kẻ mạnh?”

Ngự Hàn: “Kẻ mạnh không bao giờ cúi đầu trước kẻ yếu.”

Triệu Trung Tiền bỗng tỉnh ngộ, cũng giống như lúc giám đốc Ngự vừa tới: “Thì ra là thế! Thế thì phải làm sao mới có thể trở thành kẻ mạnh?”

“Tất nhiên phải tự mình mạnh lên, phụ thuộc vào người khác sẽ mãi chỉ là vai phụ.”

Lúc nói lời này, hai tay Ngự Hàn chắp sau lưng, đứng trước cửa sổ sát đất sáng rọi, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn về nơi xa, trầm ngâm như tìm kiếm điểm cuối của thế giới.

Sau đó y quay qua, trịnh trọng vỗ vai Triệu Trung Tiền, sâu xa nói: “Chẳng lẽ ông bằng lòng dùng cả cuộc đời mình chỉ để làm vai phụ râu ria thôi ư? Trưởng phòng Triệu?”

Câu “Trưởng phòng Triệu” dứt khoát khiến trái tim Triệu Trung Tiền không khỏi run rẩy.

Có lẽ là vì Ngự Hàn quá cuốn hút, có lẽ bản thân Ngự Hàn đã có khí chất vượt trội của kẻ mạnh khiến Triệu Trung Tiền vô cùng ngưỡng mộ, gã lại không hiểu ra sao hôm một đống nhiệm vụ về từ chỗ Ngự Hàn.

Lúc đi ra khỏi văn phòng của Ngự Hàn, Triệu Trung Tiền thậm chí còn chưa kịp nhận ra vì sao mình lại bị Ngự Hàn gọi vào.

Mà gã còn thấy như vậy cũng không xấu.

Mỗi ngày đều bù đầu mà không phải làm đi làm lại một việc, bởi vì gã biết những gì gã làm không phải vô nghĩa, có thể khiến cho gã trở nên tốt hơn, cũng vì vậy nên vợ gã nói dạo này trông tinh thần của gã có vẻ khác đi.

Có Ngự Hàn đặc biệt “chiếu cố”, ngày nào Triệu Trung Tiền cũng bận đến mức chân không chạm đất.

Ngự Hàn niệm tình gã vất vả, đau lòng nhìn đầu gã càng ngày càng ít tóc, khoát tay: “Dạo này trưởng phòng Triệu vất vả quá, chờ hạng mục mới hoàn thành sẽ tăng lương cho ông.”

“Giám đốc Ngự, đây đều là việc tôi nên làm thôi.” Triệu Trung Tiền ở công ty biết bao nhiêu năm, lâu rồi chưa được tăng lương, vừa nghe thấy có chuyện tốt như thế thì càng thêm nhiệt tình.

Gã vỗ ngực cam đoan chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Cho nên khi bạn cũ Quý Ôn Phong của gã lấy cớ uống rượu mời đi, thực chất là để tìm hiểu tình hình công ty, gã lập tức chối biến.

“Mai còn phải đi làm, không thể làm hỏng việc được, không uống, lần sau đi.”

Quý Ôn Phong: “???”

Triệu Trung Tiền cuồng làm việc từ khi nào vậy? Trước kia lúc lão quản lý công ty đâu thấy gã chăm chỉ như thế?

Quý Ôn Phong nhìn điện thoại bị cúp, không thể hiểu nổi.

Lão biết chuyện Thịnh Cảnh muốn thay đổi con đường kinh doanh, cho nên mới tìm Triệu Trung Tiền tìm hiểu tình hình cụ thể, ai ngờ Triệu Trung Tiền lại từ chối lão??

Mà Triệu Trung Tiền vừa từ chối Quý Ôn Phong xong, giây sau đã gửi tin vào nhóm chat ẩn danh nào đó: [Hôm nay ông bạn cũ mời tôi đi uống rượu, tôi chối rồi, làm trễ nải công việc của tôi, các đồng chí, tôi làm đúng không?]

Sau khi gã gửi tin đi, trong nhóm lập tức ùa lên một đống người ẩn danh.

[Đúng vậy, phải thế chứ, có gì quan trọng hơn công việc không?]

[Về sau nếu không phải tiệc tùng do giám đốc Ngự tổ chức, tôi đây sẽ không tham gia bất cứ bữa tiệc rượu nào]

[Nói đúng lắm, không gì có thể ngăn cản quyết tâm làm việc của chúng ta!]

[Trước khi hoàn thành hạng mục mới, tôi tự nguyên tăng ca cho công ty, đồng chí nào đồng ý hãy chat kiên trì]

[Kiên trì!]

[Kiên trì!]

Vào thời gian nghỉ ngơi, Phó Nhàn mở nhóm chat ẩn danh đọc lướt, lập tức nở nụ cười thần bí.

Anh ta đang định gõ chữ kiên trì vào, Ngự Hàn vừa hay đi lướt qua người anh ta.

Phó Nhàn giật nảy mình, theo phản xạ che màn hình máy tính đi.

Ban đầu Ngự Hàn không định nhìn anh ta, kết quả Phó Nhàn cản lại đã thu hút sự chú ý của Ngự Hàn.

“Anh đang làm gì thế?”

Ngự Hàn chau mày nhìn qua, Phó Nhàn muốn cản, nhưng toàn bộ màn hình máy tính quá lớn, sớm đã bị Ngự Hàn nhìn không sót thứ gì.

Chỉ thấy nhóm chat ẩn danh tên là —— “Làm việc vì sự quật khởi của Thịnh Cảnh: Group fan chính thức của giám đốc Ngự”.

“À.”

Ngự Hàn nhìn chằm chằm tên nhóm, để lộ biểu cảm khó lường.

Trong lòng Phó Nhàn căng thẳng, đang muốn giải thích nhóm chat này chỉ để tạo thú vui: “Giám đốc Ngự, bọn tôi…”

Ngự Hàn: “Cái tên này không được.”

Phó Nhàn: “Hả?”

Ngự Hàn: “Để tôi.”

Y xích lại gần màn hình vi tính, sau một hồi thao tác đã sửa lại tên nhóm.

Đợi đến lúc Phó Nhàn nhìn vào lần nữa —— “Ngự Đế xuất chinh, không sót ngọn cỏ.”

Ngự Hàn càng nhìn càng hài lòng: “Được rồi, anh cứ tự nhiên.”

Phó Nhàn: “Ừm… Được.”

Giám đốc Ngự, cậu vui là được.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.