“Anh chắc chứ?” Trần Phong cười thích thú.
“Chắc chắn! Trần Phong, nếu anh là đàn ông thì đừng có lề mề nữa, hai chúng ta tu luôn đi.” Từ Đông Lương nói đầy khí phách.
“Được, thế thì tu cả chai đi.” Trần Phong thở dài rồi nói, nếu anh đã muốn tự tìm đường chết thì đừng có trách tôi đấy.
“Phục vụ, mang mấy thùng bia đến đây.” Từ Đông Lương hét lớn.
“Tu bia thì có gì hay đâu, ở đây có rượu trắng, chúng ta tu rượu trắng luôn đi.” Trần Phong thản nhiên nói.
Mặt Từ Đông Lương cứng lại, tu rượu trắng? Anh ngốc à? Tu xong một chai rượu trắng khéo đốt thủng luôn dạ dày.
Những người khác cũng nhìn Trần Phong như nhìn thằng ngốc, cảm thấy Trần Phong đúng là đang đùa, người từng uống rượu trắng đều biết loại rượu trắng nồng độ cồn cao như Mao Đài, uống từng ly nhỏ còn đỡ, nhưng nếu cầm lên tu thì dạ dày có lẽ sẽ bị đốt thủng luôn.
“Sao, anh không dám à?” Trần Phong nhếch mày rồi nói.
Mặt Từ Đông Lương tối sầm, mẹ kiếp đây là vấn đề dám hay không à? Nếu tu rượu trắng thật thì mất mạng như chơi.
“Sao mà tôi không dám, tôi sợ tửu lượng của anh không được, nốc xong một chai rượu trắng dạ dày thủng luôn, đến lúc đó nếu anh chết trên bàn rượu, người nhà anh gây rắc rối với tôi thì sao?” Từ Đông Lương cứng đầu cứng cổ nói, lời này của anh ta nghe có vẻ như nghĩ cho Trần Phong, thực ra vẫn là sợ rồi, anh ta muốn làm Trần Phong mất mặt, nhưng không cần thiết phải lấy mạng mình ra cược.
“Nói trắng ra vẫn là không dám.” Trần Phong cười khinh thường.
Mặt Từ Đông Lương đỏ bừng, nhưng không nói gì nữa.
“Nếu đã thế, thì anh cứ uống từng ly một đi.” Trần Phong lại nói.
“Thế còn anh?” Từ Đông Lương bất giác hỏi.
“Tôi một chai, tu luôn.” Trần Phong hững hờ nói.
“Anh coi thường tôi à?” Từ Đông Lương hơi bực mình, thằng vô dụng này có ý gì, bảo mình uống một ly, hắn uống một chai, thế chẳng phải là tỏ ý khinh thường mình sao?
Trần Phong gật đầu, thẳng thắn nói: “Đúng đó, tôi khinh thường anh.”
Từ Đông Lương cứng họng, giỏi, giỏi lắm!
“Được, vậy chúng ta bắt đầu uống đi, nhưng tôi nói trước nhé, nếu anh có bị làm sao thì đừng có đổ vạ cho tôi.” Từ Đông Lương lạnh lùng nói.
“Yên tâm, nếu uống vào bị sao thật thì tôi tự chịu trách nhiệm.” Trần Phong bình thản nói.
“Hừ, ở đây nhiều người xem lắm đấy, họ đều có thể làm chứng, cả vợ anh nữa, đều ở đây cả, hi vọng anh nói rồi sẽ giữ lời!” Từ Đông Lương hừ một tiếng rồi nói.
“Sẽ.” Trần Phong nói.
“Trần Phong…” Hạ Mộng Dao ngập ngừng muốn nói lại thôi, thực ra cô ấy cũng cảm giác được Trần Phong hơi quá rồi, nhưng những lời này cô ấy không thể nói ra, nói ra rồi e là sẽ khiến Trần Phong mất mặt.
“Yên tâm, anh sẽ không làm việc gì không chắc chắn.” Trần Phong chớp mắt nói.
“Ừm.” Hạ Mộng Dao gật khẽ đầu, đúng vậy, cô ấy phải tin tưởng Trần Phong, Trần Phong không phải kiểu người làm việc không có mục đích.
“Hi vọng lát nữa anh uống say như con chó chết thì vẫn tự tin được thế này!” Từ Đông Lương cười khẩy, nhìn Trần Phong một cái, nói: “Mang rượu lên!”
Không lâu sau, rượu trong phòng đều tập trung trên bàn Từ Đông Lương.
Trước mặt Từ Đông Lương, mười mấy ly rượu được xếp thẳng hàng ngay ngắn, không phải là loại ly nhỏ, mà là ly vừa, có thể thấy Từ Đông Lương cũng rất tự tin.
Còn trước mặt Trần Phong thì bày mười mấy chai rượu trắng, nhìn một cái là khiến người ta đau đầu.
“Dám đọ tửu lượng với anh Lương, lại còn chơi lớn thế này, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!”
“Nếu anh ta biết năm ba đại học anh Lương từng uống một mình mà khiến năm anh giai Dự Đông gục thì có biểu cảm gì nhỉ?”
“Không biết, chắc là hối hận chết mất.”
“Các cậu cảm thấy anh ta có thể uống được mấy chai?”
“Mấy chai á? Cậu đề cao anh ta quá rồi, mình cược nhiều nhất anh ta uống được một chai là bất tỉnh nhân sự rồi.”
“Mình cũng cảm thấy là một chai, nếu anh ta uống xong một chai không gục, thì mình ăn luôn chai rượu này.”
Những người khác trong phòng cũng lần lượt tụ lại, bắt đầu hóng chuyện, đương nhiên, không ai coi trọng Trần Phong.
“Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì uống đi.” Từ Đông Lương lạnh lùng nhìn Trần Phong rồi nói.
“Khoan đã.” Trần Phong đột nhiên lên tiếng.
“Khoan cái gì? Mẹ kiếp anh sợ rồi à?” Từ Đông Lương dựng ngược lông mày, nói.
Trần Phong lắc đầu nói: “Tôi không phải sợ rồi, mà là tôi có một lời khuyên.”
“Lời khuyên gì?”
“Anh nên gọi điện kêu xe cấp cứu đến đi.” Trần Phong nói.
“Gọi xe cấp cứu?” Từ Đông Lương cười khẩy: “Còn nói anh không sợ, anh không sợ sao còn gọi xe cấp cứu?”
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi nói xe cấp cứu là gọi cho anh, tôi sợ anh ngộ độc cồn.” Trần Phong thản nhiên nói.
Từ Đông Lương suýt nữa ói ra máu, thằng ngu này sao lại ngông vậy?
Những người khác cũng suýt nữa bị câu của Trần Phong làm cho tức đến bật cười, vẫn chưa bắt đầu uống đã nghĩ đến việc gọi xe cấp cứu cho đối thủ, đúng là ngông không chịu được!
“Không cần! Ông đây dù có chết cũng không gọi xe cấp cứu!” Từ Đông Lương nói một cách dữ dằn, anh ta một lần uống một ly, Trần Phong một lần uống một chai, dù thế nào anh ta cũng không tin, người cần gọi xe cấp cứu là mình.
“Được thôi, thế anh đừng có hối hận đấy.” Trần Phong thở dài rồi nói.
“Chết cũng không hối hận!” Từ Đông Lương cắn chặt răng, nói rồi nhấc rượu trắng trước mặt mình lên, ngẩng cổ, một hơi cạn sạch.
“Cộp.”
Ly rượu bị đặt mạnh xuống bàn, Từ Đông Lương chuyển ánh mắt sang Trần Phong: “Đến anh rồi!”
Trần Phong mỉm cười, cũng không nói gì, cầm rượu trắng ở trước mặt lên, đặt vào miệng bắt đầu tu luôn.
“Ừng ực, ừng ực.”
Trần Phong uống như uống nước, dùng chưa tới mười mấy giây, không lâu sau đã tu cạn một chai Mao Đài nặng khoảng nửa cân.
Sau khi uống xong, Trần Phong chỉ ợ một cái, sắc mặt lại không có thay đổi gì.
Cảnh này bỗng chốc khiến mọi người mắt A mồm chữ O, miệng há to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà, đây là Mao Đài đấy, không phải nước lọc đâu, anh uống thế á? Dạ dày anh làm bằng sắt à?
Sắc mặt Từ Đông Lương cũng thay đổi liên tục, thằng vô dụng này uống giỏi thế thật sao?
“Tiếp tục.” Trần Phong đặt chai rượu rỗng xuống bàn, bình tĩnh nói.
Từ Đông Lương nghiến răng, nâng ly rượu trước mặt mình lên, lại uống một hơi cạn sạch, sau khi đặt ly rượu xuống bàn, Từ Đông Lương nhìn Trần Phong với vẻ không phục, nói: “Đến anh rồi!” Anh ta không tin Trần Phong có thể uống chai thứ hai mà sắc mặt không đổi.
Trần Phong mỉm cười, lại cầm chai Mao Đài thứ hai lên, mở nắp, đặt luôn lên miệng tu.
“Ừng ực, ừng ực.”
Tiếng rượu trăng vào cổ họng, như tiếng trống trận đánh lên tim mọi người, khiến trái tim mọi người run rẩy, họ sợ giây tiếp theo, Trần Phong sẽ sùi bọt mép, chết ở đây luôn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chai rượu trắng thứ hai cũng bị Trần Phong uống xong, cảnh tượng Trần Phong sùi bọt mép như trong dự đoán không xuất hiện, thay đổi duy nhất của Trần Phong đó là sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng so với một cân rượu trắng thì chút ửng hồng này chẳng là gì cả.