Sau khi đuổi nhóm Trương Thiên Dụ đi, Trần Phong lại về phòng ngủ tu luyện, giữa chừng, Sở Dật Phi muốn tìm mấy bác sĩ xử lý vết thương cho Trần Phong, Trần Phong đương nhiên là từ chối.
Anh là võ sĩ Hóa Kình, kình khí trong cơ thể võ khí Hóa Kình đã hoàn toàn có thể tự chữa lành vết thương.
Những bác sĩ này căn bản không giúp được gì cho anh hết.
Hơn nữa, anh còn uống thuốc giải độc của Quản Nam Thiên, công hiệu của thuốc giải độc đó còn mạnh hơn bác sĩ cả trăm, nghìn lần.
Ở chỗ khác, Trần Phong về khu biệt thự không lâu, thì Miyamoto Yuichi và nhiều lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã đồng thời xuất hiện trong một căn phòng tiếp khách.
Ánh đèn trong phòng tiếp khách hơi tối, nên không nhìn rõ biểu cảm của mọi người, nhưng mọi người ở trong phòng lại cảm nhận được rõ rệt sự áp lực của không khí trong phòng tiếp khách.
Két.
Lúc này, cửa phòng tiếp khách bị người ta đẩy mở.
Miyamoto Yuichi sầm mặt bước vào.
Sau khi đi đến trước mặt Miyamoto Hanzo ngồi ở chỗ đầu tiên, Miyamoto Yuichi lễ phép khom người: “Bố”.
“Tình hình thế nào rồi?”, giọng Miyamoto Hanzo rất lạnh nhạt, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được giọng nói lạnh nhạt của ông ta ẩn giấu sự lo lắng.
“Chết rồi”, Miyamoto Yuichi dè dặt nhìn Miyamoto Hanzo một cái.
“Ai chết rồi?”.
“Người chúng ta cử đi chết rồi”, Miyamoto Yuichi cố gắng nói.
“Người chúng ta cử đi chết rồi?”, Miyamoto Hanzo đột nhiên nổi giận.
“Sao lại thế? Sáu giai đoạn giữa Ám Kình, đến cả một giai đoạn cuối Ám Kình bị trúng độc cũng không đối phó được?”.
“Bố, con cũng không biết có chuyện gì, lúc con định cử người điều tra thì Quản Nam Thiên đến. Con nghi ngờ, sáu người bọn họ là sau đó khi Quản Nam Thiên đến giết chết…”, Miyamoto Yuichi hơi bất lực nói.
Miyamoto Hanzo cứng họng, Quản Nam Thiên, phó minh chủ của Liên minh võ sĩ Trung Hải, đại sư võ học hàng đầu của Hoa Hạ, là người cực kì giỏi xếp hạng 18 trên Bảng Thần.
Mặc dù cảnh giới của ông ta là giai đoạn cuối thượng nhẫn, đổi ra hệ thống võ học của Hoa Hạ thì cùng một cảnh giới với Quản Nam Thiên, nhưng thực lực chân chính thì ông ta lại kém Quản Nam Thiên không chỉ mười tám vạn dặm.
Chỉ nói xếp hạng Bảng Thần thôi thì ông ta đã xếp sau Quản Nam Thiên hơn ba mươi bậc, Quản Nam Thiên xếp thứ 18 toàn cầu, còn ông ta xếp thứ 56 toàn cầu.
Đây chính là khoảng cách.
“Tình hình hiện tại của Trần Phong kia thế nào?”, sau khi hít sâu một hơi, Miyamoto Hanzo trầm giọng hỏi.
“Nghe người ta nói là bị thương rất nặng”.
Bị thương rất nặng?
Miyamoto Hanzo thở phào, bị thương rất nặng thì tốt, nếu trả giá đắt như vậy mà không làm đối phương bị thương một sợi tóc nào thì không thể nào nói nổi.
“Có tra được ra chúng ta không?”, Miyamoto Hanzo lại hỏi một câu.
“Sẽ không, con đã dọn sạch dấu vết rồi, dù Vương Hoằng Nghị chỉ điểm chúng ta, chúng ta cũng có thể nói là họ vu khống”, Miyamoto Yuichi nói.
“Hội trưởng, người này là con cháu nhà họ Trần, quan hệ của cậu ta và nhà họ Trần không rõ ràng, lần này nếu chúng ta giết được cậu ta còn đỡ, nhưng không giết được cậu ta thì nhà họ Trần có gây sự với chúng ta không?”.
Có người nhìn Miyamoto Yuichi một cái lo lắng hỏi, lúc trước sau khi Matsushima Kaede báo tin tức của Trần Phong, Miyamoto Hanzo đã lập kế hoạch ám sát Trần Phong, lúc đó Miyamoto Hanzo nói, Trần Phong là đòn sát thủ mạnh nhất của Hiệp hội thương nhân Trung Hải, muốn thắng trận đấu này thì Trần Phong phải chết.
Mặc dù cảm thấy giết Trần Phong – con cháu nhà họ Trần rất mạo hiểm, nhưng để giành thắng lợi của trận đấu cược, họ cũng không còn lựa chọn khác.
Giờ kế hoạch thất bại rồi, thì tất nhiên phải nghĩ đến hậu quả của việc thất bại.
“Nhà họ Trần sẽ không gây rắc rối cho các ông, nếu họ thực sự gây sự với các ông, thì Thần Ẩn của chúng tôi sẽ không làm ngơ”, lúc này, Tohen Taichi vẫn luôn im lặng hờ hững nói.
Nghe thấy Tohen Taichi nói vậy, hòn đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng buông xuống.
Thần Ẩn sẽ không làm ngơ…
Việc này chứng tỏ Tohen Taichi đại diện cho Thần Ẩn.
Có Thần Ẩn chống lưng, dù nhà họ Trần gây sự với họ thì họ cũng không sợ.
“Trận đấu ngày mai, người này có lên không?”, Miyamoto Hanzo hỏi một câu, giờ thứ ông ta quan tâm nhất chính là vấn đề trận đấu cược, bốn tuyển thủ còn lại của Hiệp hội thương nhân Trung Hải ngoài Trần Phong ra thì thông tin ba tuyển thủ còn lại, ông ta đều đã nghe ngóng rõ ràng, ba người đó không tạo thành uy hiếp gì với Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy hết, nhưng chỉ riêng Trần Phong là một biến số.
“Chắc là… sẽ không”.
Miyamoto Yuichi do dự một lúc rồi nói.
“Hừ, chắc là sẽ không cái gì? Bố muốn một đáp án khẳng định”, Miyamoto Hanzo không vui nói.
“Bố…”, Miyamoto Yuichi cười gượng một tiếng, hơi bất đắc dĩ, mặc dù Trần Phong bị thương rất nặng, nhưng ai cũng không thể đảm bảo, Trần Phong ngày mai sẽ không lên sàn.
Muốn chắc chắn khiến Trần Phong không lên sàn ngày mai, vậy chỉ có thể ám sát Trần Phong lần nữa.
“Được rồi, dù cậu ta lên hay không thì cũng bảo bốn người còn lại ngày mai phải mang âm dương đan lên sàn”, Miyamoto Hanzo phẩy tay, ngắt lời Miyamoto Yuichi.
Việc đến nước này, ông ta cũng không còn đường lui nữa, nếu không thể giành thắng lợi của trận đấu cược lần này, vậy sau khi về nước R ông ta chắc chắn sẽ bị lão hội trưởng chất vấn.
“Vâng, bố”.
Miyamoto Yuichi lễ phép khom người, để bốn người còn lại uống âm dương đan…
Phải nói là, cái giá này thực sự quá đắt, bốn mạng người cộng thêm tám viên âm dương đan, đổi sang tiền Hoa Hạ thì giá trị phải hơn ba mươi tỉ.
Hơn ba mươi tỉ, nếu còn không xử được Trần Phong…
Miyamoto Yuichi rùng mình, việc sau đó ông ta đã không dám nghĩ nữa.
Chớp mắt, thời gian đã đến ngày hôm sau.
Có lẽ là vì là ngày cuối cùng của trận đấu cược, nên khán giả ở khán đài rõ ràng là nhiều hơn hai hôm trước.
Vẻ mặt mọi người đều rất nặng nề, hôm nay, kết quả trận đấu sẽ được hé lộ.
Một khi quyết định được thắng thua thì hai tiền cược giá trên trời mà hai hiệp hội thương nhân đặt sẽ có chủ.
Mọi người có mặt đều hiểu, hai trăm tỉ tiền mặt trong khoản tiền cược vô giá mà hai thương hội đặt chẳng qua chỉ là bề ngoài.
Thứ quý giá thực sự trong tiền cược vẫn là hai món đồ quý vốn là một thể.
Hai món đồ quý đó mới là thứ khiến tất cả mọi người thèm muốn.
Mấy phút sau, người của hai hiệp hội thương nhân xuất hiện.
Mặc dù Trần Phong đi ở giữa mọi người Hiệp hội thương nhân Trung Hải, ở vị trí không bắt mắt nhất, nhưng vẫn có nhiều người đổ dồn mắt vào anh.
Trần Phong không có biểu cảm gì, bình tĩnh thong dong, nhìn ánh mắt những người này thì hiển nhiên đã biết việc ám sát tối qua.
Lúc này, họ tò mò về anh cũng rất bình thường.
Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cũng có nhiều người nhìn chằm chằm Trần Phong, sau khi thấy Trần Phong mặt trắng như giấy, những người này đều không hẹn mà cùng thở phào.
Sắc mặt tái nhợt, chứng tỏ vết thương tối qua Trần Phong bị vẫn chưa hồi phục.
Chỉ cần vết thương chưa khỏi vậy vẫn đánh được.
“Mọi người chuẩn bị đi, năm phút nữa trận đấu hôm nay sẽ bắt đầu”.
Trọng tài trung niên dõng dạc nói.
Ông ta vừa dứt lời thì phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải, Vũ Văn Thiến đã xoa tay đi ra.
Trận đấu hôm nay, cô là người đầu tiên ra trận.