Trần Phong không hề biết những tính toán trong lòng Dương Thái, nhưng anh cũng không ngốc, đương nhiên anh hiểu bánh sẽ không rớt từ trên trời xuống, 30% cổ phần này chắc chắn có điều mờ ám!
Nhưng Dương Thái đã dâng thịt tới tận miệng anh rồi, nếu anh không ăn thì anh không phải là Trần Phong nữa.
“Dương tổng, chuyện giữa tôi và em trai anh chẳng có gì to tát cả, Dương tổng lấy 30% cổ phần ra để xin lỗi cũng quá nghiêm trọng rồi. Những cổ phần này, Dương tổng hãy giữ lại đi.” Trần Phong cười gượng rồi nói. Thật ra anh nói lời này là có ý thăm dò Dương Thái, nếu Dương Thái thật sự có tính toán gì với số cổ phần đó thì tất nhiên sẽ không dễ dàng giữ lại chúng, ngược lại sẽ nghĩ cách nhét số cổ phần đó vào tay anh.
“Cậu Trần, sao thế được? Hay là cậu Trần chê 30% ít quá? Thế này đi, cậu Trần, tôi thêm 10% nữa…” Dương Thái vờ như thành khẩn nài nỉ.
Trần Phong xua tay, thản nhiên nói: “Dương tổng nói đùa rồi, vấn đề không phải là nhiều ít mà là không có công không nhận thưởng. Tôi chẳng làm gì cả mà lại lấy trắng 30% cổ phần, thế thì ngại lắm.”
Thấy Trần Phong có thái độ từ chối rất rõ ràng, Dương Thái không kìm được sự nôn nóng. Trong tưởng tượng của hắn, lúc hắn lấy ra 30% cổ phần thì Trần Phong sẽ vội vàng nhận lấy, dù sao đây cũng là năm tỉ mà, ai lại đi chê tiền chứ.
Không ngờ, Trần Phong lại là kẻ chê tiền, cho không năm tỉ mà không thèm nhận.
Sau khi quan sát sắc mặt của Dương Thái, Trần Phong chắc chắn suy đoán của mình, quả nhiên, số cổ phần này có mờ ám, nếu anh nhận không số cổ phần này chắc chắn sẽ bị kéo vào ổ giặc.
“Thế này đi, Dương tổng, giá trị thị trường của 30% cổ phần Trang viên quốc tế Cửu Long là bao nhiêu? Dương tổng có thể nói cho tôi biết không? Nếu không tiện thì thôi vậy.” Trần Phong vừa cười vừa hỏi.
“Tiện, tiện chứ, có gì bí mật đâu mà. Cậu Trần, 30% cổ phần của Trang viên quốc tế Cửu Long trên thị trường ước tính rơi vào khoảng năm tỉ. Nếu thị trường chứng khoán phát triển ổn định thì còn có thể tăng thêm 10%.” Tuy Dương Thái không biết vì sao Trần Phong lại hỏi điều này nhưng vẫn nói sự thật.
Trần Phong hơi ngẩng đầu rồi đề nghị: “Vậy thế này đi Dương tổng, tôi mua 30% cổ phần của anh với giá sáu tỉ được không?”
“Mua?!” Dương Thái nghẹn họng nhìn trân trân, rõ ràng không ngờ Trần Phong sẽ đề xuất như vậy.
Trần Phong gật đầu trả lời: “Đúng vậy, mua.”
Dương Thái ngơ ngác, hành động của Trần Phong… là sao vậy? Tặng không thì không lấy lại tự bỏ tiền túi ra mua, hơn nữa còn mua với giá cao hơn giá thị trường, tiền nhiều quá không có chỗ tiêu à?
“Cậu Trần, cậu đừng đùa nữa. Số cổ phần này tôi tặng cho cậu, cậu không cần phải mua.” Dương Thái cười khan nói. Nhìn Trần Phong cũng đâu giống thằng ngốc, sao lại nói ra những lời như vậy chứ.
Trần Phong lắc đầu nói: “Dương tổng, tôi không đùa. Tôi rất xem trọng sự phát triển trong tương lai của Trang viên quốc tế Cửu Long, thế nên tôi thật lòng muốn mua số cổ phần này.”
“Nhưng cậu Trần…” Dương Thái định nói hắn có thể tặng cho anh số cổ phần này nhưng không ngờ Trần Phong lại chặn họng hắn: “Dương tổng, tôi biết ý của anh nhưng tôi vẫn nói câu đó, không có công không nhận thưởng, tôi không thể lấy thứ cho không. Nếu Dương tổng thật sự muốn tôi lấy 30% cổ phần này thì bán cho tôi với giá sáu tỉ.”
Thái độ của Trần Phong kiên quyết như vậy chợt khiến Dương Thái đơ ra, hoàn toàn không hiểu mục đích thật sự của Trần Phong là gì.
Đương nhiên Trần Phong nhìn thấy hết phản ứng của Dương Thái. Anh cảm thấy khá buồn cười, sở dĩ anh mua 30% cổ phần với giá sáu tỉ không phải là vì anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu mà đúng là vì anh rất xem trọng tương lai phát triển của Trang viên quốc tế Cửu Long. Anh muốn xây dựng căn cứ ở Kim Lăng sau này.
Mặt khác thì một khi anh bỏ tiền ra mua 30% cổ phần này thì đây chính là một khoản đầu tư. Sau này nếu Trang viên quốc tế Cửu Long gặp phải phiền phức gì lớn thì anh hoàn toàn có thể bán số cổ phần này. Dù sao thì cũng là đầu tư, bản thân anh vốn chẳng có quan hệ mật thiết gì với Trang viên quốc tế Cửu Long.
Nhưng nếu anh nhận không 30% cổ phần này thì xem như anh đã tự gắn mác lên mình, anh có ràng buộc không thể nào tháo gỡ được với Trang viên quốc tế Cửu Long, nếu chỗ này gặp phải phiền phức gì thì buộc anh phải dốc toàn lực để giải quyết, thậm chí còn phải đứng ra đầu tiên.
Vì thế theo nghĩa nào đó mà nói, Trần Phong bỏ ra sáu tỉ để mua về sự an tâm, nếu tương lai Trang viên quốc tế Cửu Long gặp phải phiền phức gì anh hoàn toàn có thể thoát thân, không bị dìm chết ở đây.
Đạo lý ẩn sâu bên trong đương nhiên Dương Thái không thể hiểu ra ngay được, cũng không thể nào suy nghĩ sâu xa đến vậy được. Hắn chỉ muốn lợi dụng Trần Phong nhưng không ngờ Trần Phong lại chơi chiêu này khiến tính toán của hắn hoàn toàn sụp đổ.
“Dương tổng, anh suy nghĩ thế nào rồi? Nếu Dương tổng đồng ý thì tôi kí tên nhé. Chút nữa tôi sẽ bảo chị Tiêu Nguyệt chuyển cho anh sáu tỉ.” Trần Phong cười hỏi.
Trần Phong đã nói vậy rồi, đương nhiên Dương Thái không dám chối từ, thế nên hắn vội đáp: “Cậu Trần, có thể bán cổ phần cho cậu nhưng tuyệt đối không thể bán với giá sáu tỉ được. Năm tỉ, cứ bán theo giá thị trường, chuyện này cậu Trần nhất định phải đồng ý với tôi đấy nhé.”
Trần Phong vừa cười vừa lắc đầu, anh cũng không từ chối, lật hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra kí tên.
Từ giây phút này, anh chính là cổ đông lớn nhất của Trang viên quốc tế Cửu Long, cũng có thể nói là ông chủ đứng sau Trang viên quốc tế Cửu Long rồi!
“Chị Tiêu Nguyệt, chuyển cho Dương tổng sáu tỉ.” Kí tên xong, Trần Phong nhìn Kiều Tiêu Nguyệt ngồi bên rồi nói.
“Dạ, cậu Trần.” Kiều Tiêu Nguyệt không dám từ chối, dù sao Trần Phong là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, đừng nói sáu tỉ, Trần Phong có bảo cô ấy giao cả cái Bất động sản Đại Long cho Dương Thái, cô ấy cũng không dám ý kiến gì.
“Đúng rồi, cậu Trần, đây là thẻ hội viên chí tôn của Trang viên quốc tế Cửu Long, cậu cất kĩ nhé.” Dương Thái lấy ra một chiếc thẻ chạm hoa văn màu vàng đen đưa tới trước mặt Trần Phong.
“Thẻ hội viên chí tôn?” Trần Phong hơi giật mình, chẳng phải Bạch Quảng Nghĩa nói thẻ kim cương là cấp cao nhất của Trang viên Cửu Long rồi sao? Sao lại lòi ra một thẻ hội viên chí tôn thế này?
“Cậu Trần, cả Trang viên Cửu Long chỉ có ba chiếc thẻ hội viên chí tôn. Chỉ có người sở hữu trên mười lăm phần trăm cổ phần của Trang viên mới có thẻ này. Thẻ này cũng được xem như là một bằng chứng, có thẻ này trong tay, sau này cậu Trần đến Trang viên sẽ có thể hưởng thụ dịch vụ xa hoa nhất, hơn nữa cho dù tiêu bao nhiêu cũng đều do Trang viên chi trả.” Dương Thái cung kính giải thích.
Trần Phong gật đầu, xem như hiểu ra rồi, có thẻ này thì có thể ăn chùa uống chùa ở Trang viên Cửu Long.
“Thế nếu không có gì thì tôi về trước nhé cậu Trần. Nếu sau này cậu Trần có chuyện cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi…”
“Rầm!”
Dương Thái còn chưa nói xong thì đã có người thô bạo đá văng cửa phòng ra.
Một người đàn ông vừa lùn vừa vạm vỡ dẫn theo mười mấy tên tay chân mặc vest đen xông vào.
Sau khi người đàn ông lùn vào cửa thì nhìn quanh tất cả mọi người trong phòng một lượt rồi lạnh lùng hỏi: “Thằng nào là Trần Phong?! Lăn ra đây cho ông!”
“Ai cho các người tới đấy?!” Sắc mặt Dương Thái nhăn nhó đứng dậy. May là lúc này hắn ở cùng với Trần Phong, nếu hắn đi rồi đám người này mới đến, khiến Trần Phong hiểu nhầm đám người này là do hắn phái tới gây rối thì gay to.