Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn.
Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu.
Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết.
Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, “Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?”
Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: “Tôi gửi nhé?”
Tạ Tây Hoa thấy người nhận thư là ông nội mình, lập tức khuyên can: “Này này, ông ấy già rồi, chuyện lớn nhỏ gì cũng đừng kinh động đến ông ấy chứ.”
Người trợ lý trẻ tuổi chỉnh lại cặp kính cổ lỗ sĩ: “Tôi là trợ lý được chủ tịch thuê để phụ trợ anh.”
Tạ Tây Hoa cười gằng. Bộ dáng này mà đòi làm trợ lý tôi? Ba ngày sau tôi sẽ chống mắt nhìn cậu dâng lên đơn từ chức.