(Ba mươi)Quần áo của Trần Diệp hỗn độn mở toang. Rèm cửa hiện đóng khít, tuy là ban ngày nhưng bên trong tối om, Tạ Tây Hoa mở ra hai chân y, làn da trắng nhợt trên ga trải giường tối màu tạo nên sắc tương phản rõ rệt, hắn thấy phía dưới mình ngày càng nóng hừng hực.
Tạ Tây Hoa đưa hai ngón tay vào, chọc ngoáy.
Trần Diệp rên rỉ một tiếng, ngón tay Tạ Tây Hoa tiếp tục tiến vào càng sâu, khiến hai chân y khẽ run lên, cảm thấy ngứa ran khôn cùng.
Tạ Tây Hoa rút ngón tay ra, sờ vào huyệt đạo sưng tấy, nuối tiếc bảo: “Tối qua làm hơi quá trớn, hôm nay thôi bỏ đi, đợi cậu nghỉ ngơi cho khỏe một chút–“
Trần Diệp nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, hai tay vuốt ve dương v*t vốn đã cứng như mỏ hàn của Tạ Tây Hoa, dẫn dắt vào hậu huyệt mình, trong giọng nói y có chút làm nũng: “Cho tôi đi, tôi muốn ngài…Làm tôi đi mà….”
Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, không tự chủ mà ấn thứ cương cứng của mình vào cái lỗ nhỏ kia, từ từ tiến vào.
Sau khi đã ở bên trong, hắn vẫn không nhúc nhích, Trần Diệp dường như rất khó chịu, khóc lóc ôm lấy cổ hắn, còn hai chân thì quấn chặt lấy eo hắn: “Chạm vào tôi đi, muốn ngài chịch tôi, xin ngài mà…”
Tạ Tây Hoa thế là quẳng đi toàn bộ lí trí, giơ chân y lên, ** y thật tàn bạo.
Trần Diệp giữa chừng thì ngất đi, nhưng Tạ Tây Hoa đã chẳng thể ngừng lại nữa, tiếp tục thúc vào y cho đến khi xuất tinh.
Sau đó, hắn bấm số gọi cho một người bạn bác sĩ với vẻ mặt khó chịu.