(Bốn mươi bốn)Khi Trần Diệp mở mắt ra, trời đã hửng sáng. Y từ khi còn bé đã hình thành thói quen dậy sớm, cho dù đêm qua có kiệt quệ đến mức nào thì y vẫn có thể tỉnh giấc trước 7 giờ sáng.
Tạ Tây Hoa còn đang ngủ say, ngực để trần. Bên cạnh hắn, laptop đang mở, xung quanh rải rác tài liệu. Trần Diệp nhặt lên xem thử, đều là văn kiện trong công ty.
Thì ra đêm qua sau khi y ngủ quên, Tạ Tây Hoa đã ngồi nghiên cứu văn kiện.
Tạ Tây Hoa vòng tay qua eo y, giọng dày đặc cơn ngái ngủ: “Dậy sớm thế? Ngủ thêm một lát đi.”
Trần Diệp nép mình vào lồng ngực hắn. Những ngày gần đây tựa như mật trộn với đường, mộng tưởng tựa như xa vời nay trở thành sự thật, khiến y không khỏi cảm thấy khó tin, ân ẩn trong lòng là cảm giác bất an.
Tạ Tây Hoa kì thực không biết y thích hắn đến nhường nào, cũng bởi vì quá thích nên mới không có gì lo sợ, bất luận là lỗi lầm gì y đều không ngần ngại chỉ ra.
Tạ Tây Hoa ấn môi vào hõm cổ của y, tay ghì thắt lưng y: “Tối qua được người hầu hạ rất tốt, cảm giác rất sung sướng, rất mãn nguyện.”
“…”
Tạ Tây Hoa khóe môi nhếch lên: “Lần đầu gặp nhau, em đã là con hồ ly tinh thích dụ người rồi.”
Trần Diệp không biết hình tượng mình đã trở nên bết bát như thế từ lúc nào, y ngồi dậy nói: “Đã đến giờ đi làm, tổng giám đốc phải dậy thôi.”
Tạ Tây Hoa đặt một nụ hôn lên vai y: “Hôm nay anh chở em đi làm tóc, đừng quên tháo kính ra, tối nay ta đi dự tiệc.”