(Bốn mươi sáu)
Đây là một bữa tiệc sinh nhật vô cùng sang trọng.
Tạ Tây Hoa và chủ nhân bữa tiệc vốn là bạn học cấp ba, vì vậy khách đến dự đa phần là bạn cùng lớp với hắn, hầu hết đều là thành phần tinh anh trong xã hội. Tạ Tây Hoa có vòng bạn bè rộng rãi, gần như quen biết tất cả mọi người ở đây, vừa thấy hắn bước vào, mọi người liền vây quanh, chèo kéo hỏi han hắn, tạo thành đám đông sôi nổi.Trần Diệp tìm một chỗ ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước lọc.
Công việc của y vẫn như cũ, ở trong góc chờ Tạ Tây Hoa xong việc, chỉ là không ngờ tối nay y phải mặc bộ đồ này, thu hút vài ánh mắt khó hiểu.
Y vốn không xấu, nhưng khi mặc bộ vest trị giá 15,000 tệ, khí chất của y thực sự đạt đến tầm cao mới.
Đột nhiên phía sau có người cất giọng: “Ơ kìa? Đây không phải là đàn em sao?
Y lập tức quay người lại: “Chào anh, học trưởng.”
Vị kia là một thanh niên khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, từng là đàn anh năm cuối sống chung ký túc xá với y thời đại học. Đối phương xuất thân từ gia đình khá giả, mà còn là người địa phương, anh ta vốn dĩ không cần phải ở ký túc xá, giữ một phòng cũng chỉ để trải nghiệm cuộc sống mà thôi. Trong mắt anh ta, Trần Diệp cũng chỉ là đàn em quen mặt. Từ khi trở thành trợ lý của Tạ Tây Hoa, Trần Diệp đã tình cờ gặp qua người này vài lần, lúc đó y vẫn luôn cúi đầu, cật lực tránh né, đối phương cũng chưa từng nhìn kĩ y, mãi cho đến hôm nay anh ta mới nhận ra y.
“Đã lâu không gặp, sao cậu lại đến đây?”
Có vẻ đối phương còn không nhớ tên y.
Trần Diệp nhanh chóng giới thiệu: “Em hiện tại đang làm trợ lý cho Tạ tổng.”
“Ra là vậy. Với năng lực của cậu, làm trợ lý chẳng phải quá lãng phí sao?” Người đàn ông ngồi xuống nói: “Anh nhớ thành tích trước kia của cậu không tồi.”
Trường đại học của họ không phải ai muốn cũng có thể vào, có rất ít người thành tích kém cỏi, lời này cũng chỉ là lời khách sáo lấy lệ. Ngược lại, người trước mặt y vừa có gia thế tốt, vừa luôn giữ vững thành tích xuất sắc mới được xem là hiếm có.
Trần Diệp không ngờ chỉ một bộ trang phục cũng có thể thu hút người đến bắt chuyện cùng mình. Vị học trưởng ngồi xuống bên cạnh y, cười nói: “Hồi đó thấy em lúc nào cũng chăm chỉ vùi đầu vào sách vở, ít nói chuyện với em lắm. Không ngờ bộ dáng thật sự của em là thế này…”
Trần Diệp mỉm cười: “Sau khi đi làm cũng đã biết chăm chút bản thân hơn.”
Đối phương cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy, sửa sang lại một tí là ổn ngay thôi.”
Trần Diệp thản nhiên lia mắt về phía Tạ Tây Hoa, phát hiện hắn đang ngồi cùng đám bạn, bên cạnh hắn là nhân vật nữ chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay. Ánh mắt Tạ Tây Hoa hướng đến y, mang theo vẻ lạnh lẽo u ám, Trần Diệp thầm nghĩ: Anh nhìn cái gì, chẳng phải anh cũng đang thân mật ngồi sát bên cô gái kia sao?
Khi y uống vơi nửa cốc nước, cách đó không xa bỗng dâng lên trận nhốn nháo, Trần Diệp lập tức ngẩng đầu, thấy bên cạnh Tạ Tây Hoa hiện giờ đang rất hỗn loạn. Cuối cùng, từ những tiếng động huyên náo xung quanh, y mới biết rằng cô nàng chủ tiệc sinh nhật kia từ thời trung học đã thầm mến Tạ Tây Hoa, mấy năm gần đây cả hai mới gặp lại nhau, cô nàng đợi đến bữa tiệc ngày hôm nay để thổ lộ tình cảm của mình.
Mọi người ai ai cũng đều đốc thúc Tạ Tây Hoa mời nàng nhảy một điệu, khích lệ hai người hôn môi.
Trần Diệp tựa lưng vào ghế sofa, nhìn tình huống náo nhiệt trước mắt, sau đó lại cầm cốc nước lên uống. Trước đây Tạ Tây Hoa muốn chơi đùa bừa bãi, y có thể can thiệp, nhưng hiện tại, việc hắn tìm được bạn đời cố định lại không mâu thuẫn với ý muốn của ông nội.
Người đàn anh ở bên cạnh cảm thán: “Tạ tổng đi đến đâu cũng không thiếu người mến mộ.”
Đúng vậy, tuy thành tích học tập chẳng ra làm sao, thái độ làm việc không đủ nghiêm túc, tính cách cũng không đủ dịu dàng, nhưng đi đến đâu cũng đều trở thành tâm điểm của mọi người.
Hồi lớp sáu đã như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Sắc mặt Tạ Tây Hoa càng ngày càng khó coi, hắn lạnh lùng liếc xéo Trần Diệp. Người đàn ông của em sắp bị người ta ủn đi rồi đó, bộ em không lo lắng tí nào hả?
Trần Diệp trong lòng hiểu rõ. Tạ Tây Hoa cũng không phải là kẻ ngốc, với bối cảnh khổng lồ của gia đình cô gái kia, hoặc là hắn quyết định kết giao cùng nàng, hoặc là không nên rớ tới. Nhưng khả năng Tạ Tây Hoa có thể toàn tâm toàn ý sống cùng một người đến hết đời là việc không tưởng. Ít nhất thì đối với cô gái này, đây là điều bất khả thi.
Cô gái kia cũng thông minh, lựa dịp sinh nhật mình mà tỏ tình, biết rõ Tạ Tây Hoa không thể khiến nàng mất mặt trước nhiều người mà thẳng thừng từ chối. Sau này họ ở cùng nhau, việc chia tay cũng sẽ gian nan hơn khi có sự can thiệp của bố mẹ nàng.
Cưỡi hổ khó xuống, Tạ Tây Hoa sẽ làm gì đây?
Ánh mắt Tạ Tây Hoa lại hướng về phía Trần Diệp, lần này ánh lên vẻ ấm ức.
Trần Diệp im lặng nhìn hắn, y không có tư cách gì can ngăn chuyện tình cảm của hắn cả.
Có người thấy hắn sắc mặt không vui, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, huých lấy vai hắn nói: “Là bạn học lâu năm, giờ người ta đã bày tỏ tâm ý với ông rồi, sao lại đứng đực ra thế? Mau cùng nhau nhảy một bài rồi tặng người ta một nụ hôn đi chứ?”
Cái lí lẽ quái đản gì đây? Hắn cũng chả phải thằng ngu, nếu giới tính đảo ngược, liệu đứa con gái nào cũng phải hôn rồi khiêu vũ với mọi thằng đã tỏ tình mình chắc?
Tạ Tây Hoa cười nói: “Kẻ như tôi mà cũng được vị tiểu thư đây để mắt đến, quả thật là vinh hạnh. Nhưng thú thật thì, dạo gần đây tôi bị một người mê hoặc, đến mức mỗi đêm đều tâm loạn, ăn ngủ không yên, đã không còn tâm trí nghĩ đến ai khác nữa rồi.”
Bầu không khí ngay lập tức tụt xuống độ âm.
Nghe xong lời này, tất cả mọi người có mặt đều không biết nên nói gì, cô gái kia ôm mặt rời đi, khắp nơi vang lên tiếng xì xào chỉ trích Tạ Tây Hoa.
Tên tuyệt tình. Thằng đàn ông vô tâm.
Có người thấp giọng thở dài: “Biết là cậu thật lòng, nhưng đâu cần ăn ngay nói thẳng như thế.”
Tạ Tây Hoa nhấp một ngụm rượu đáp: “Từ hồi trung học danh tiếng tôi vốn đã chẳng tốt lành, giờ nát thêm chút có là gì.”
Một người trong nhóm bạn lẩm bẩm, “Nghe nói hôm nay cô ấy định tỏ tình, tớ đã cố khuyên ngăn rồi mà cô ấy không chịu nghe. Tớ biết trong lòng cậu đã sớm có người khác nhưng chịu không nói ra đấy thôi. Rõ ràng là từ bốn năm trước cậu tự dưng bắt đầu thủ thân như ngọc…”
Tạ Tây Hoa đột nhiên cắt lời: “Không có chuyện đó.”
Người bạn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Tây Hoa tuy đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt lại tập trung vào người trợ lý vừa đi tới.
Trần Diệp cúi đầu đi đến bên cạnh hắn: “Tổng giám đốc, máy móc trong xưởng bị hỏng rồi, ta cần tìm người sửa chữa ngay trong đêm nay.”
Tạ Tây Hoa nhận lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Nãy giờ em đã nghe được bao nhiêu?”
“Không nghe thấy gì hết.”