Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 23: 23: Đánh Nhau Rồi



Edit + Beta: April
Dạo xong cửa hàng trang sức, Tạ Nguyên Gia tiếp tục đi về phía trước, theo sau y là mấy anh trai cao lớn tuấn tú, tự nhiên thu hút không ít ánh nhìn chằm chằm trên đường lớn, có rất nhiều người nhận ra Nhiếp Chính Vương, rối rít trốn ra xa, sợ hắn khó ở liền gặp phải tai ương.

Tạ Nguyên Gia đột nhiên cảm thấy mình chính là tiểu ác bá đang dẫn theo một đám tay sai ra khỏi cửa, đi đến đâu là hỗn loạn đến đó.

Lúc đi đến một quán trà ở gần đó, Tạ Nguyên Gia đột nhiên thấy khát, đi dạo lâu như vậy đã ra không ít mồ hôi, cần phải bù nước.
“Chúng ta vào uống trà đi.” Tạ Nguyên Gia chỉ tay vào hai chữ “Quán trà” treo trước tiểu lâu [1], bước chân chuyển hướng đi lên.
[1] – tiểu lâu: quán nhỏ có lầu
Trà lâu này được xây dựng một cách rất độc đáo, bên trong được trang trí theo phong cách thuần tịnh [2] thanh nhã, là nơi thích hợp để thung dung thả lỏng.

Tiểu nhị ca ân cần đưa bọn họ tới lầu hai, Tạ Nguyên Gia không muốn ngồi trong phòng riêng, nên chọn ngồi trong đại sảnh, phía trước còn có sân khấu kịch, bên trên có mấy cô nương đang xướng tiểu khúc, ngô nông nhuyễn ngữ [3] rất êm tai.
[2] – thuần tịnh: Mộc mạc, sạch sẽ
[3] – Ngô nông nhuyễn ngữ: Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của người họ Ngô, thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là nghe mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.
Phó Cảnh Hồng, Quý Thiếu Viêm và Tạ Nguyên Gia ngồi chung một bàn, mấy người còn lại cùng với Thiến Bích thì ngồi ở bàn khác.
Tạ Nguyên Gia gọi đại một ấm trà Long Tỉnh, thêm mấy món điểm tâm, thích ý ngồi hóng gió ở bên cửa sổ.
“Nguyên Gia, nhìn xem ta mua gì cho ngươi nè?” Quý Thiếu Viêm hiến bảo móc ra từ trong ngực một cây hồ lô ngào đường được bọc trong giấy gói, nhét vào trong tay Tạ Nguyên Gia: “Ta lúc nãy đi ngang qua một ông lão, thấy lão bán hồ lô ngào đường vừa lớn lại vừa tròn, rất nhiều trẻ con đều vây quanh lão mua, ta thấy ngươi cũng là con nít, chắc hẳn cũng thích ăn.”
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn hồ lô ngào đường, có chút dở khóc dở cười, Đại tướng quân đây là đang xem y như đứa thiểu năng trí tuệ à, có người lớn nào lại muốn ăn mấy cái này.
Bất quá, nhìn vẻ mặt chờ mong được y khen của Quý Thiếu Viêm, Tạ Nguyên Gia vẫn là phối hợp làm bộ cảm kích gật đầu: “Cảm ơn Quý huynh.”

“Cái gì mà ức gà [4], gọi Thiếu Viêm ca ca!” Quý Thiếu Viêm được một tấc lại muốn tiến một thước, suốt ngày cứ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của y.
[4]: Quý huynh (季兄 – Jì xiōng), ức gà (鸡胸 – jīxiōng) phát âm giống nhau.
Tạ Nguyên Gia không chịu, tuổi của y còn lớn hơn Quý Thiếu Viêm 3 tuổi, đã lớn hơn ai mà đòi gọi là ca ca?
Nhưng mà……!Nếu Quý Thiếu Viêm thật sự làm ca ca của y, hình như cũng khá tốt.
Y cúi đầu cắn một miếng lên quả sơn tra, vừa cắn vào lại ngập tràn vị ngọt, y trước nay không thích ăn chua, nhưng cây hồ lô ngào đường này lại vừa chua vừa ngọt, một chút cũng không chát.
“Ăn rất ngon.” Tạ Nguyên Gia khen nói.
Quý Thiếu Viêm nghe vậy lập tức hào khí nói: “Chỉ cần ngươi thích, muốn cái gì ta cũng sẽ mang tới!”
Bên tai Phó Cảnh Hồng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, ánh mắt lại quan sát chuyển động tới lui ở dưới lầu, thoạt nhìn rất thanh nhàn.
Sau khi bình trà được mang lên, Tạ Nguyên Gia một bên vừa ăn vừa uống một bên lại nhìn lên sân khấu nghe mấy cô nương xinh đẹp xướng khúc, rốt cuộc cũng biết thế nào tinh túy đời sống của cổ nhân, nếu mỗi ngày đều được như vậy thì quá tốt rồi.
Ở trên một cái bàn khác, Thiến Bích cắn hạt dưa cùng Liệt Phong nói chuyện bát quái, còn Lăng Sương thì chống cằm cướp đậu phộng trên cái dĩa trước mặt Mục Chiến ăn.

Mục Chiến vốn ít nói, hơn nữa Lăng Sương cũng không phải người ngoài, dứt khoát mặc kệ hắn.
Liệt Phong ăn xong đồ nhắm của mình, mắt nhìn sang phần của Mục Chiến, vươn tay chuẩn bị bốc một nắm, bị Lăng Sương không chút khách khí tát cái bụp lên móng vuốt.
“Mọi người đều là huynh đệ, dựa vào đâu mà ngươi có thể còn ta thì không?” Liệt Phong bất mãn, tuy rằng ai vì chủ nấy, nhưng khi xưa không phải mọi người đã từng bên nhau luận bàn hay sao, sao vừa quay mặt đi liền không nhận người nữa.
Lăng Sương khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi mà cũng dám so sánh với ta? A Chiến và ta mới là của nhau.”
Liệt Phong trợn lớn đôi mắt, “Đệt mẹ! Đợi say này Mục Chiến cưới vợ, lúc đó con xú hồ lý gian xảo ngươi tự ngồi khóc một mình đi! Suốt ngày không làm được tích sự gì, chỉ biết khi dễ người thành thật, lòng dạ hiểm độc y như Vương gia nhà các ngươi!”
Thiến Bích rất có hứng thú nhìn hai người họ, dùng khuỷu tay huých huých Mục Chiến: “Mục tiểu ca, ngươi thích ai?”
Mục Chiến cảm thấy mấy người này ai cũng có bệnh, hắn tại sao phải chọn một trong hai người đàn ông bọn họ, ai cũng không thích.

Hơn nũa, hắn chỉ muốn đi theo Vương gia giúp người hoàn thành nghiệp lớn, sao có thể tùy tiện cùng người khác nói chuyện nhi nữ tình trường.
Bầu không khí vốn dĩ rất hòa hợp, nhưng sự xuất hiện của đoàn người mới đến khiến mọi thứ đột nhiên im bặt.
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu, thấy ở phía cầu thang có mấy người đi lên, dẫn đầu là một người đặc biệt chói mắt, một khuôn mặt dị vực tràn ngập phong tình hoàn toàn khác biệt với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là đôi mắt màu lam, chỉ cần nhìn qua là khó quên.
Người nọ một thân y phục theo phong cách Tây Vực, khuôn mặt âm nhu tú lệ, giữa trán đeo trang sức bạc, bên ngoài cánh tay trần đeo mấy cái vòng tay làm bằng vàng ròng, tai trái xỏ một hàng khuyên tai, thân hình cao lớn, đậm chất dị vực.
Tạ Nguyên Gia trong lòng lộp bộp, dựa theo miêu tả vẻ ngoài ở trong sách, người này chắc chắn chính là Boss số 2 —— Tứ vương tử của Ngọc Hồ quốc Ấn Gia, cũng là một tay chuyên gây rối.
Vốn dĩ phải diện kiến trong đại điện, không ngờ tới lại gặp gỡ tại đây trong quán trà, Tạ Nguyên Gia cúi đầu làm bộ uống trà, hy vọng gã không chú ý tới bọn họ.
Ấn Gia khoanh tay trước ngực đưa mắt nhìn lên lầu hai, bình tĩnh nhìn lướt qua bàn của Tạ Nguyên Gia, giống như không phát hiện gì hết.
Nhưng sau đó gã lại chọn cái bàn gần với chỗ của Tạ Nguyên Gia nhất, dẫn theo đám thuộc hạ bên người ngồi xuống.
Tạ Nguyên Gia có chút khẩn trương, vội nhìn sắc mặt của Phó Cảnh Hồng, thấy hắn không quan tâm, giống như không nhận ra Ấn Gia, y trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Quý Thiếu Viêm thì ngược lại, hắn ở trên chiến trường đã không ít lần chạm mặt Ấn Gia, cũng coi như đối thủ một mất một còn, kẻ thù gặp mặt liền đỏ con mắt, nếu không phải cố kỵ Hoàng Thượng còn đang ở đây, sợ làm y bị thương, thì hắn đã sớm nhào qua đập đám người đó một trận rồi.
“Không cần phải sợ.”
Tạ Nguyên Gia còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được giọng nói của Phó Cảnh Hồng, y ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt trấn an của Phó Cảnh Hồng, vốn dĩ trong lòng đang bất an chớp mắt liền lắng xuống.
Có vai chính ở đây, còn sợ cái quái gì nữa.
Ấn Gia cộng thêm vài người nữa đều đến từ Tây Vực, cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn uống trà trong quán, trừ bỏ Ấn Gia, mấy người khác đều vạm vỡ, nhìn rất hung tợn, dọa các cô nương trên đài sợ tới mức run rẫy.

“Mẹ kiếp, tên cẩu Hoàng đế Trung Nguyên! Dám bỏ chúng ta tại dịch quán mặc kệ không hỏi!” Một đại hán trẻ tuổi ở trong đó đột nhiên lên tiếng mắng, chửi một câu bằng tiếng Hán phát âm nghe rất quái dị.

Tạ Nguyên Gia vừa quay đầu liền bị chửi “Cẩu Hoàng đế”, kỳ thật trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, thì ra cẩu Hoàng đế lại là câu bêu danh thông dụng trên toàn thế giới.
Y còn chưa có nổi giận, sắc mặt của Quý Thiếu Viêm đã trầm xuống, vừa muốn mở miệng dạy dỗ, liền bị Phó Cảnh Hồng dùng chén trà chặn tay hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đừng có xúc động.”
Quý Thiếu Viêm trừng hắn, Hoàng Thượng nhà mình bị người ta mắng, cái tên lòng dạ thâm đen nhà ngươi vẫn còn ngồi tại đây mặt không đổi sắc!
Tạ Nguyên Gia cũng vội vàng kéo tay hắn khuyên nhủ: “Quý huynh, ngươi không nên xằng bậy, đây là bên ngoài.”
Quý Thiếu Viêm nhịn rồi lại nhịn buông lỏng nắm tay, không cao hứng nói: “Không được gọi ta là ức gà, kêu Thiếu Viêm ca ca.”
Đại hán kia mắng xong vẫn chưa hết giận, tiếp tục khẩu xuất cuồng ngôn: “Cẩu Hoàng đế là cái thá gì, cũng dám thất lễ với Tứ vương tử của chúng ta! Để ta lập tức viết phong thư gửi cho Đại vương, để đại quân chúng ta lập tức tiến quân thần tốc, một lần xông thẳng vào tàn phá kinh thành của hắn!”
Gã vừa dứt lời, một chiếc đũa trúc liền sượt qua tai gã, cắm ở bên cửa sổ.
Lầu hai trà thính vốn còn chút huyên náo đột nhiên yên tĩnh, Phó Cảnh Hồng bình tĩnh thu hồi chiếc đũa còn lại, từ ống đũa lần nữa rút ra một đôi đũa khác, tiếp tục uống trà, tựa như người vừa rồi động thủ không phải là hắn.
Ánh mắt Ấn Gia híp lại, bất động thanh sắc đưa mắt ra chỉ thị cho người hầu đi theo, có hai tên đại hán đứng dậy, xách theo đại đao bổ nhào về phía Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia vẻ mặt kinh hoảng, sao tự nhiên lại đánh y? Vừa rồi rõ ràng có phải y động tay đâu!
Mắt thấy đao muốn bổ xuống, Phó Cảnh Hồng vươn tay kéo người ôm vào trong lòng, Quý Thiếu Viêm ngay sau đó giơ chân đạp bàn ra chắn khiến cái bàn bị xẻ làm hai, mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm đám người này.
“Ở địa bàn của lão tử mà còn dám giương oai, nhìn dáng vẻ này, chắc chê ở biên cảnh ăn khổ chưa đủ nhiều.”
Ấn Gia chính là muốn tới gây chuyện, bị ném ở dịch quán nhiều ngày như vậy trong lòng sớm đã căm giận ngút trời, vừa hay mượn cơ hội này để sinh sự.
Đúng lúc này, Mục Chiến vỗ bàn đứng lên, đoản tiễn trong tay áo bay ra, bắn thẳng đến mặt của Ấn Gia, thừa dịp gã nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng phi cước đạp bay hai tên thủ hạ ở trước mặt gã, gác thẳng thanh trường kiếm lên cổ Ấn Gia.
Toàn bộ quá trình không vượt quá năm giây.
Trên mặt Tạ Nguyên Gia đầy vẻ sùng bái, không hổ là người đàn ông mà y nhìn trúng, Mục Chiến ca ca quả thực oai đến ngây người! Cho ngươi một like!
Phó Cảnh Hồng ấn cái đầu của Tạ Nguyên Gia trở về trong ngực, nhìn Ấn Gia lạnh lùng nói: “Tứ vương tử, Bổn vương cứ tưởng rằng Ngọc Hồ các ngươi là thật tâm muốn đình chiến.”.

ngôn tình hay
Ấn Gia bị người ta dùng một chiêu chế phục, trong lòng âm thầm kinh hãi Trung Nguyên quả nhiên ngọa hổ tàng long, nhưng vẫn cứng miệng: “Nhiếp Chính Vương cũng biết Ngọc Hồ chúng ta có tâm muốn đàm phán, nhưng tại sao vẫn chậm trễ không triệu kiến bọn ta, việc này có khác gì đang nhục nhã chúng ta?”
“Hoàng Thượng chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu rõ đại sự triều chính, Bổn vương cũng là suy xét cho Tứ vương tử, chờ hoãn một chút mới triệu kiến các ngươi, tránh để y bị các ngươi dọa sợ.” Phó Cảnh Hồng trợn mắt nói dối.

Ấn Gia hừ lạnh: “Người Trung Nguyên các ngươi, chỉ toàn là gian xảo dối trá, không có thứ gì tốt!”
Quý Thiếu Viêm khinh thường bĩu môi: “Đừng có ở đó mà ăn nói bậy bạ, ngươi nói như vậy cứ như người Trung Nguyên chúng ta đang khi dễ các ngươi ấy.”
“Tứ vương tử nên biết, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu , tính mạng của ngươi hiện giờ đang nằm ở trong tay ta, nên làm thế nào, trong lòng ngươi tự hiểu rõ.”
Kiếm của Mục Chiến kề sát lại gần thêm một tấc, khứa một đường lên cái cổ tuyết trắng của Ấn Gia, tơ máu đỏ tươi lập tức rỉ ra.
Ấn Gia không dám phách lối nữa, hừ lạnh một tiếng không nói tiếp.
“Tứ vương tử đừng vội, ngày mai lâm triều, Hoàng Thượng của chúng ta nhất định sẽ triệu kiến.” Phó Cảnh Hồng bắt nạt người ta xong rồi lại đưa cho trái táo, xem như trấn an.
Vừa dứt lời, Mục Chiến lập tức liền thu hồi trường kiếm trong tay, một cước đạp Ấn Gia bay ra ngoài, trầm mặc trở lại phía sau Phó Cảnh Hồng.
Ấn Gia không phục, âm ngoan nhìn lướt qua Phó Cảnh Hồng, không nói lời nào dẫn người rời đi.
Tạ Nguyên Gia lúc này mới được Phó Cảnh Hồng thả ra, y nhìn bóng dáng Ấn Gia đi xa, trong lòng phát rầu, đây chính là Boss số 2 đó, hơn nữa bản lĩnh thù dai so với vai chính chỉ nhiều chứ không ít, sợ là gặp phải phiền phức rồi.

“Nguyên Gia còn muốn ăn nữa không?” Phó Cảnh Hồng sợ y còn muốn ngồi thêm một lát, nên muốn tìm người tới thu dọn một chút.
Tạ Nguyên Gia lắc đầu, y cúi đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Ấn Gia quá giảo hoạt, bản thân gây họa xong rồi lặng lẽ chuồn đi, lưu lại cục diện rối rắm này cho y thu dọn.
“Mấy thứ này…!Có phải bồi thường rất nhiều tiền không?” Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia đầy vẻ u sầu, y chỉ có chút tiền để dành, cái bàn này nghe nói làm từ gỗ hoa lê gì đó, rất đáng giá.
Phó Cảnh Hồng thấy y mặt ủ mày chau, nhịn không được vươn tay sờ đầu y: “Không sao đâu, không cần bồi thường.”
“Như vậy sao được? Chưởng quầy sẽ không để chúng ta rời đi đâu?”
Phó Cảnh Hồng chỉ cười không nói, Quý Thiếu Viêm bĩu môi nói: “Quán này là do hắn mở, để hắn mất chút bạc cũng chẳng to tát gì.”
Tạ Nguyên Gia trừng lớn mắt, Phó Cảnh Hồng vân đạm phong khinh [5], thể hiện dáng vẻ đại gia.

[5] – Vân đạm phong kinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Thì ra đây là tài sản của nam thần nha!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.