Edit + Beta: April
Qua ngày hôm sau, Nội Vụ Phủ quả nhiên cử vài người đến đây để Tạ Nguyên Gia lựa chọn, dẫn đầu là nữ quan do Nhiếp Chính Vương tự mình đưa tới, xem ai có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng.
Tạ Nguyên Gia một tay chống cằm, ánh mắt đảo một vòng trên người đám nam nữ đang đứng dưới đại sảnh, người nào trông cũng rất tinh anh, không hổ là gián điệp nằm vùng do nam chính tuyển chọn, cho hắn một like.
Dù sao tất cả đều là gián điệp, Tạ Nguyên Gia liền chọn mấy người mình thuận mắt, “Chọn hai kẻ này đi.”
Nữ quan gật đầu, ghi tên hai người vào danh sách, sau đó mang những kẻ không được chọn rời khỏi đại điện.
Tạ Nguyên Gia nhìn một nam một nữ đứng phía dưới, trong lúc nhất thời chưa biết nên nói gì thế nào, hơn nửa ngày mới hỏi:
“Các ngươi tên là gì?”
Nữ tử thoạt nhìn ổn trọng tiến về trước quỳ xuống, lãnh đạm đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ tên Lam Khấu.”
Tạ Nguyên Gia mới vừa cầm tách trà lên uống một ngụm, thiếu chút nữa sặc phun nước ra, y ho nhẹ vài tiếng che giấu sự thất thố của mình, sau đó lại hỏi một lần nữa: “Ngươi nói ngươi tên gì? Lancôme?”
Trên mặt Lam Khấu có chút mờ mịt, hiển nhiên không cảm thấy tên của mình có vấn đề gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Nguyên Gia bật cười, nhịn không được hỏi: “Vậy xung quanh ngươi có cô nương nào gọi là Estée Lauder không?” [1]
[1] – Lancôme: 兰蔻 /lánkòu/ tên hán việt là Lan Khấu – hãng nước hoa mỹ phẩm nổi tiếng của Pháp.
Estée Lauder: 雅诗兰黛 / Yǎshīlándài / tên hán việt Nhã Thi Lan Đại – hãng mỹ phẫm nổi tiếng của Mỹ.
Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lam Khấu càng thêm mờ mịt, nàng chậm rãi lắc đầu nói: “Nô tỳ chưa từng gặp qua cô nương nào họ Nhã.”
Tạ Nguyên Gia hiếm khi hoạt bát được một lần, vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, y liền thu liễm lại nụ cười của mình, đứng đắn nói: “Không có gì, trẫm chỉ cảm thấy, tên của ngươi rất hay.” Y lại đem ánh mắt dời tới trên người tiểu thái giám còn lại, hỏi: “Nàng tên Lam Khấu, vậy ngươi tên gì?”
Tiểu thái giám trời sinh mi thanh mục tú nhìn rất linh động, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Tạ Nguyên Gia bao nhiêu, hắn nghe thấy Tạ Nguyên Gia hỏi, tròng mắt xoay chuyển lập tức dập đầu nói: “Nô tài ban đầu tên Tiểu Hỉ, nếu đã đi theo Hoàng Thượng, vậy nên để Hoàng Thượng ban cho nô tài một cái tên mới thuận mắt hơn.”
Tạ Nguyên Gia có chút khó xử, lúc trước khi y còn ở khoa phụ sản, đôi lúc sẽ có vài người nhà sản phụ nhờ y giúp đặt tên, có trời mới biết y tệ nhất là cái khoảng đặt tên này, y trái lo phải nghĩ, tầm mắt xoay chuyển dừng lại trên người Lam Khấu, trong lòng đã có chủ ý.
“Nàng tên Lam Khấu, không bằng gọi ngươi là Thiến Bích [2], dù gì cũng đều là người cùng lĩnh vực.” Tạ Nguyên Gia thật lòng cảm thấy bản thân mình đặt cái tên này cũng không quá tệ.
[2] – Clinique: 倩碧 tên hán việt Thiến Bích – một hãng mỹ phẩm ở Mỹ.
Tiểu thái giám có chút nghi hoặc, hắn không biết “Thiến Bích” có nghĩa gì, chắc là khen hắn có dáng người đẹp, vì thế vui mừng dập đầu, “Vậy từ nay về sau, nô tài sẽ gọi là Thiến Bích!”
Vì thế, đại hội nhìn nhận chủ tớ cứ như vậy mà kết thúc hoàn mỹ, bên người Tạ Nguyên Gia từ đây liền có thêm hai kẻ hầu hạ, một người là Lam Khấu người còn lại là Thiến Bích, thật là khiến người khác đặc biệt hâm mộ.
Lam Khấu nhìn ổn trọng, cũng xác thật là thiếu nữ đáng tin cậy, nàng sinh ra da trắng mặt đẹp, nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng, nhìn vào liền thấy xa cách ngàn dặm, cho dù đối mặt với Tạ Nguyên Gia, trên khuôn mặt nàng cũng chưa từng nở nụ cười.
Vừa mới hầu hạ bên người y chưa được ba ngày, đã đuổi hết đám cung nhân thủ đoạn xảo trá ở bên cạnh y, thủ đoạn sấm rền gió cuốn khiến người ta bội phục không thôi.
Mà Thiến Bích……!Thiến Bích chỉ đơn thuần là tới phụ trợ Lam Khấu, hắn suốt ngày chỉ biết ở trước mặt Tạ Nguyên Gia lấy lòng khoe mẽ, thường xuyên nịnh bợ y, nói ngọt lại cơ linh [3], thường xuyên chọc Tạ Nguyên Gia cười lớn đến nỗi không nhớ rõ mình là ai.
[3] – Cơ linh: Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Y tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân mình nên học hỏi Thiến Bích nhiều hơn, loại nịnh bợ vừa phù hoa lại không khiến người ta chán ghét rốt cuộc làm sao mới tu luyện được, y cũng muốn học, trong bốn năm tới cứ nịnh vai chính như thế, nói không chừng y có thể đi đến kết cục HE.
Trong nguyên tác, Tạ Nguyên Gia chỉ có thể sống đến năm mười chín tuổi, bởi vì một ngày trước lễ gia quan [4] hai mươi tuổi, y chết.
Phó Cảnh Hồng tuyệt đối không cho phép y sống đến sau lễ gia quan, dựa theo luật lệ của vương triều Đại Thành, sau khi ấu đế đăng cơ, chỉ cần y đội mũ, mọi sự vụ quyền lực do các quan nhiếp chính sở hữu đều phải trao trả lại, quyền hạn phê duyệt tấu chương cũng trở lại trong tay y, cho nên, Phó Cảnh Hồng trong nguyên tác mới chọn thời điểm lúc y chưa trưởng thành.
[4] – Lễ gia quan hay lễ đội mũ: gọi là lễ cho đứa con trai lớn lên, 20 tuổi sẽ được làm lễ đội mũ, chứng tỏ nó đã trưởng thành, có thể cưới vợ, thay mặt cha mẹ quản lý gia tài, thừa hưởng đất vườn hương hỏa.
Tính khoảng cách đến ngày rơi đầu, thời gian còn chưa đến bốn năm.
Tạ Nguyên Gia vốn dĩ đang ăn điểm tâm, chợt nhớ tới kết cục trong nguyên tác, tâm tình liền tuột mood.
Y nhớ lúc mới vừa xuyên qua, vất vả lắm mới tiếp nhận được thân phận của bản thân, cũng từng nghĩ tới mấy biện pháp tự cứu, tỷ như cuốn đồ trốn ra khỏi cung cấm linh tinh, nhưng mỗi lần y vất vả tránh thoát được lớp lớp trạm kiểm soát, trước lúc ra khỏi cung hai mắt đều tối sầm, sau đó sẽ tỉnh lại một khắc trước khi y thực hiện ý đồ chạy trốn.
Vận mệnh đã định, giống như có một lực lượng thần bí đang thúc đẩy y, bắt buộc phải đi theo con đường trong nguyên tác, nếu không thời gian sẽ tua ngược lại.
Tạ Nguyên Gia chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước, cảm giác đã biết BE mà cứ buộc phải đâm đầu thật là khó chịu, tâm lý mà yếu sợ rằng sẽ điên mất.
Y bỗng nhiên không muốn ăn điểm tâm nữa, Thiến Bích thấy khuôn mặt y đột nhiên lộ ra vẻ khổ sở, sau khi tính toán trong lòng cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, người làm sao vậy? Điểm tâm này không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải.” Tạ Nguyên Gia lắc đầu, sờ bụng mình ngượng ngùng nói: “Trẫm hình như ăn nhiều quá, có chút không tiêu.”
Thiến Bích nhẹ nhàng thở ra, làm bộ lơ đãng nói: “Vậy là tốt rồi, người nếu có bất kì chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho Vương gia biết, Vương gia là chú của người, nhất định sẽ che chở cho người.”
Tạ Nguyên Gia mỉm cười, coi như cam chịu.
Tuy rằng gọi một tiếng chú cũng không tệ, nhưng Phó Cảnh Hồng cùng Tạ Nguyên Gia lại không có quan hệ huyết thống.
Từ tên họ là nhìn ra, Phó Cảnh Hồng là Vương khác họ.
Lẽ ra, phần lớn Vương khác họ đều không có thực quyền, nhưng Phó Cảnh Hồng không chỉ có thực quyền, còn có một vùng đất phong rất lớn, dồi dào nhất vùng Giang Nam.
Tình huống này rất ít khi thấy, các triều đại trước đây chỉ cần là quân chủ thông minh đều sẽ không cho phép trong giang sơn của mình có gia tộc không cùng huyết thống nắm giữ thực quyền, nhưng vương triều Đại Thành lại là ngoại lệ.
Thời điểm bọn họ mở mang bờ cõi đã cùng tổ tiên Phó gia kết bái huynh đệ, ước định trong tương lai giang sơn chiếm được sẽ chia làm hai, cùng nhau thống trị.
Nhưng khi đã thành công thì có một số việc sẽ không như hứa hẹn ban đầu nữa, tất nhiên cũng không nghĩ tới việc thủ ước, âm thầm muốn diệt trừ thế lực Phó gia.
Nhưng tổ tiên Phó gia cũng không phải hạng tầm thường, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị từ trước, đầu tiên là xuất binh, bao vây hoàng thành trong suốt mười lăm ngày, đạn tận lương tuyệt thiếu chút nữa chết đói trong đó, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp ký hiệp định bất bình đẳng, thừa nhận địa vị của Phó gia ở vương triều Đại Thành.
Bất quá, mấy trăm năm trôi qua, Phó gia đã sớm không còn sự quyết đoán như lúc trước, mắt thấy thế hệ này sắp phải chôn vùi trong tay Hoàn Đế, lại đột nhiên xuất hiện một Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng ban đầu ở Phó gia chỉ là con vợ lẽ không được xem trọng, được đưa đến kinh thành làm con tin, nói dễ nghe là tới giao lưu học tập, khó nghe chính là quân cờ trong tay Hoàn Đế, chỉ cần Phó gia ở Giang Nam có động tĩnh liền bóp ch3t hắn.
Nhưng Phó Cảnh Hồng là người lòng dạ thâm sâu biết nhẫn nhịn, lúc trẻ ở kinh thành không có căn cơ bị người khi dễ, chịu đựng suốt 5 năm, dựa vào năng lực của chính mình, toàn bộ tình báo đều nằm trong tay.
Hoàn Đế phát hiện vây cánh của hắn, đáng tiếc còn chưa kịp diệt trừ, nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, Thái Tử bệnh chết, năm đứa con còn lại tranh nhau chém giết, thậm chí còn bức vua thoái vị, theo sau đó là cơ thể hắn ngày càng lụn bại, chỉ có thể bất lực nhìn Phó Cảnh Hồng khuếch trương thế lực, cuối cùng bệnh liệt giường rời khỏi thế gian.
Đến tận bây giờ, trong triều không còn ai có thể kiềm chế hắn, Phó Cảnh Hồng trên triều dưới triều đều không có ai dám đối nghịch, Tạ Nguyên Gia bất quá chỉ là quân cờ giúp hắn xưng đế mà thôi, chờ đến lúc thời cơ chín muồi lập tức vút bỏ.
Tạ Nguyên Gia yên lặng mà thắp cho mình nén nhang, xuyên thành ai không xuyên, sao một hai cứ phải xuyên thành pháo hôi, đây không phải là tự mình tìm đường chết sao?
Y cảm thấy hơi buồn ngủ, dụi hai mắt, Thiến Bích tay mắt lanh lẹ, vội phân phó mấy tiểu cung nữ đi trải giường gấp chăn, dìu Tạ Nguyên Gia đi đến bên giường, cẩn thận mà nói: “Hoàng Thượng mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm thôi.”
Bây giờ là sau ngọ (11 -13h), mấy ngày nay tuyết lớn rơi không ngừng, mặt trời xuất hiện giữa không trung, sự âm u khiến con người lười biếng buồn ngủ cũng bình thường, Tạ Nguyên Gia chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng nặng nề, mới vừa gối đầu lên gối liền ngủ.
Thiến Bích liền thả rèm lụa mỏng xuống, quay đầu không dấu vết nhìn thoáng qua dĩa kẹo đậu phộng trên bàn, nhẹ nhàng gật đầu với Lam Khấu.
Tạ Nguyên Gia nhắm mắt ngủ say trong sự ấm áp trên giường, cánh mũi tràn ngập mùi đàn hương, làm bản thân càng thêm an tâm.
Không hiểu sao, y hoảng hồn nhận ra mình đã trở về căn phòng quen thuộc trong khoa sản.
“Tiểu Tạ, Tiểu Tạ! Anh đi xem sản phụ giường số 18 một chút đi, sao vẫn còn chưa có động tĩnh?” Y tá trưởng Vương đang gọi.
Tạ Nguyên Gia từ trên bàn mơ hồ dụi mắt đồng ý, mơ hồ đi đến giường phụ sản số 18, bác sĩ Tô nói nàng đêm nay nhất định sẽ sinh, nhưng nếu đến rạng sáng mai còn chưa có động tĩnh, như vậy phải sinh mổ, nhưng bản thân sản phụ vẫn hi vọng mình sẽ sinh thường.
Y đi đến nhìn sản phụ một chút, nàng vừa thấy y biểu tình như được cứu, hô to mình sắp sinh, dưới người toàn là máu, đã vỡ nước ối.
Y cơ linh, vội vàng một bên đỡ nàng, một bên chạy nhanh gọi người tới hỗ trợ, “Sao không thấy người nhà của cô? Chồng của cô đâu?”
Sắc mặt sản phụ xám trắng lắc đầu, “Mặc kệ anh ta.”
Tiểu Tạ cùng các đồng nghiệp di chuyển nàng từ phòng chờ sinh sang phòng sinh, thuần thục chạy đi gọi bác sĩ Tô về, truyền dịch cho sản phụ, tận lực an ủi nàng, y thân là đàn ông, ở khoa phụ sản chính là sự tồn tại làm người ta phải xấu hổ, rất nhiều sản phụ sống chết cũng không chịu cho nam hộ sản tiến hành đỡ đẻ, nhưng Tạ Nguyên Gia lại không như vậy.
Tuy rằng y cũng là đàn ông, nhưng mạc danh lại là người được tín nhiệm, một chút tính công kích cũng không có, rất nhiều sản phụ thấy y trong lòng sẽ có chút an tâm.
Tạ Nguyên Gia thấy nàng không còn sức lực, cho nàng ăn một khối chocolate, cổ vũ nàng cố gắng trong giai đoạn cuối.
Lại qua nửa giờ, sản phụ kia gào thét một tiếng, trong phòng sinh cuối cùng vang lên tiếng khóc nỉ non dễ nghe của trẻ con, Tạ Nguyên Gia vui vẻ kêu lên.
Vào ban đêm, có thân ảnh chợt lóe vụt qua, chạy vào trong cung nơi Nhiếp Chính Vương đang ở, lén vào thư phòng của hắn
Phó Cảnh Hồng đang xem tấu chương, Tạ Nguyên Gia còn chưa thành niên, tất nhiên những việc này đều do Nhiếp Chính Vương làm, hắn liếc mắt nhìn nữ tử đang đứng ở trước mặt, mở miệng nói: “Hắn lúc trưa đã quậy cái gì, kêu la cái gì?”
Vẻ mặt Lam Khấu có chút kỳ quái, nhưng nàng là thủ hạ lão làng của Phó Cảnh Hồng, cực lực áp chế sự do dự của chính mình, lời lẽ đoan chính đáp:
“Hoàng Thượng nói –“
chúc mừng đã sinh! Là một thằng nhóc mập mạp! Ước chừng tám cân!.
[5]
[5] – Một cân ở Trung Quốc bằng 600g.
8 cân bằng 4,8 kg.
Em bé hơi to.
Bút trong tay Nhiếp Chính Vương lập tức dừng lại, ngay tại giây phút này, hắn cảm thấy lỗ tai mình hình như có vấn đề..