Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 18: Nếm thử món ăn



Giang Ảnh nhắn lại, nói ngày mai có thể cùng đi ăn cơm.

Cả hai hẹn thời gian trong tin nhắn về thời gian và địa điểm gặp nhau vào ngày mai.

Giang Ảnh vốn là nhờ Trác Thành trực tiếp gửi định vị, sau đó cô sẽ đến thẳng đó.

Nhưng Trác Thành lại nói vị trí của nhà hàng không dễ tìm, anh hỏi Giang Ảnh bây giờ sống ở đâu, sau đó lại nói rằng chiều mai đi bàn chuyện ở phía nam thành phố, vừa hay anh có thể tiện đường đón Giang Ảnh, nói rằng như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Giang Ảnh nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, vào cuối tuần cũng không dễ gọi xe, vì vậy cô gửi cho Trác Thành định vị của siêu thị ngay góc đường trong khu chung cư.

Chiều hôm sau, Giang Ảnh mở tủ vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chọn quần áo mặc khi đi ra ngoài.

Sau khi đến thành phố B, ngoài việc viết kế hoạch trong phòng, cô chạy đi chạy lại để xem nhà, vì để thoải mái và tiện lợi, cô hầu như luôn mặc áo phông và quần thể thao. Đây là lần đầu tiên cô chính thức đi ăn tối ở nhà hàng kể từ khi đến thành phố B, ăn mặc quá tùy tiện cũng không phù hợp.

Cô nghĩ rồi vươn tay ra chọn quần áo đang treo trong tủ, như thường lấy một chiếc ra ngắm. Cô không có nhiều loại quần áo, ngoài mấy bộ đồ công sở ra thì chủ yếu là áo phông và quần tây thường, màu sắc cũng là đen, trắng, xám là nhiều.

Giang Ảnh suy nghĩ tìm tòi một lúc, cầm lên một chiếc váy liền thân màu xanh lá sẫm ở dưới góc tủ quần áo, chiếc váy này khi trước lúc mua cô rất thích nó, mặc dù số lần mặc nó không nhiều nhưng kiểu mẫu của chiếc váy vẫn rất đẹp.

Hình dáng cắt xén đơn giản, cổ tròn thắt eo, cổ tay áo ngắn có chút bồng nhẹ, tổng thể chất liệu vải rũ rất đẹp, viền váy có một lớp xếp ly dài đến dưới đầu gối.

Cô càng nhìn càng thấy thích, lấy chiếc váy từ trên giá quần áo xuống, sau khi thay xong thì đi đến trước gương.

Xem ra hai năm qua vóc dáng cô vẫn không hề thay đổi, chiếc váy mặc vẫn vừa vặn như lúc mới mua.

Làn da của cô vốn đã khá trắng, nhưng chiếc váy màu xanh lá cây sẫm trong gương lại khiến cho làn da của cô càng thêm sáng hơn, đường nét chữ A được thiết kế chiết eo kéo dài đến hai bên mép váy, khiến cho thân hình cô càng thêm cao ráo mảnh khảnh.

Giang Ảnh soi gương một lát, cảm thấy chiếc váy mặc hôm nay quả thực là rất hợp.

So với cách ăn mặc thường ngày thì hôm nay trang trọng hơn một chút, nhưng cũng không quá trịnh trọng, dù sao bữa cơm này có thể nói là bữa cơm cảm ơn, cô cũng không muốn thật sự biến nó thành bữa tiệc cảm ơn.

Chọn xong quần áo, nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, Giang Ảnh thu dọn sơ qua một chút, phối chiếc khuyên tai ngọc trai, cầm lấy túi rồi đi ra cửa chuẩn bị đi đến siêu thị ở góc phố như đã hẹn.

Hôm qua sau khi Trác Thành gửi tin nhắn về thời gian đã hẹn, Trác Thành hỏi cô xin số điện thoại, nói sau khi đến đó thì sẽ gọi điện cho cô. Lúc sắp đến góc phố cô lấy điện thoại ra xem.

Sắp đến thời gian đã hẹn rồi mà Trác Thành vẫn chưa gọi, cô bèn đợi thêm một lát nữa.

Cô cất điện thoại chuẩn bị bước tiếp đến phía trước, đứng ở chỗ gần với siêu thị ở góc phố.

Đang đi về phía trước, cô ngẩng đầu nhìn thấy Trác Thành đứng ở bên đường phía bên phải góc phố đang ngoảnh nhìn về phía cô.

Anh có thân hình cao, thẳng, dáng vẻ rất ưa nhìn, sẽ rất khó có người có thể không chú ý đến khi anh đứng bên lề đường. Có thể là anh đã đứng ở đó một lúc, và có người đi đường trên đường vẫn cứ liếc mắt nhìn.

Anh đứng ở một đoạn cách cô không xa, rõ ràng là anh đã nhìn thấy cô, khẽ nở một nụ cười rồi đi về phía cô.

Giang Ảnh nhìn anh khẽ gật đầu, cũng nâng bước chân đi về phía anh.

Khi khoảng cách đến gần, cô đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác, nhưng cô lại nhớ đến cái ngày đầu tiên mà cô nhìn thấy anh ở thôn Tiên Quả, anh đứng đối diện với cô, gần hơn bây giờ, nhìn cô nghiêm túc và gọi tên cô.

“Giang Ảnh”

Trong nháy mắt Trác Thành đi đến trước mặt cô, cất tiếng gọi cô. Bóng dáng của người trước mặt trùng khớp với với anh của trước đây không lâu, Giang Ảnh quay người lại, chào hỏi với anh: “Anh đến rồi. Anh đến lúc nào đó.”

“Tôi vừa mới đến thôi.”

“Tôi đã đỗ xe ở bên đường rồi.” Anh ngoảnh đầu và chỉ vào hướng anh vừa đi tới, “Chúng ta đi qua đó trước đi.”

Đi đến trước xe, Trác Thành lịch thiệp giúp Giang Ảnh mở cửa ghế lái phụ, một cánh tay khác che ở phía trên đầu cô, đợi cô ngồi vào xong rồi anh giúp cô đóng cửa xe lại, anh mở cửa xe và ngồi vào chỗ ghế lái.

Cả quá trình làm cho Giang Ảnh có chút mất tự nhiên, nhưng may mà bầu không khí của bọn họ bây giờ không còn trịnh trọng như trước, anh sau khi mở miệng gọi tên cô cũng không còn cảm ơn trịnh trọng như trước nữa.

Nhưng cô nghĩ vẫn là quyết định ngăn chặn các vấn đề trước khi chúng xảy ra,

“Mặc dù trước đó anh đã nói mục đích ăn cơm hôm nay là để chính thức cảm ơn tôi, nhưng tôi có thể đưa ra một lời đề nghị được không?” Giang Ảnh quay đầu nhìn Trác Thành.

Trác Thành thấy Giang Ảnh vừa rồi có chút mất tự nhiên, sau khi lên xe định nói gì đó với Giang Ảnh thì nghe được lời của Giang Ảnh, anh có chút kinh ngạc nhìn Giang Ảnh.

“Đương nhiên là được.”

“Anh đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi, vậy hôm nay đừng nhắc đến việc cảm ơn tôi nữa, được không?” Vẻ mặt Giang Ảnh có chút khó xử, “Thật ra, mỗi lần anh nói cảm ơn tôi, tôi không biết phải nói gì, sẽ có chút bối rối.”

Trác Thành nhìn biểu hiện của Giang Ảnh trong mắt mang theo ý cười nhẹ, “Tôi sẽ chú ý và cố gắng không nói tới chuyện này nữa. Trước đây tôi không nghĩ tới việc này sẽ làm em khó xử, thật xin lỗi.”

“Không sao không sao.” Sau khi Giang Ảnh nói ra những suy nghĩ ở trong lòng từ trước đến nay, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn tùy tiện nói thêm, “Chủ yếu là do anh đã nói quá nhiều lần.”

Thấy cô cuối cùng cũng vui lên, lần này Trác Thành không nhịn được nữa, rũ mắt xuống, thấp giọng cười.

Chiều chủ nhật, lại là thời gian cao điểm sát giờ cơm, trên đường đến nhà hàng bọn họ cứ phải dừng xe liên tục, mất một lúc mới đến nơi.

May mắn thay địa điểm ăn cơm không quá xa. Nhà hàng nằm ở trong ngõ, Trác Thành sau khi đỗ xe xong thì cùng Giang Ảnh đi vào trong ngõ.

Đi đến một cửa ngõ không thu hút lắm, có cửa gỗ màu đỏ thẫm đang mở, trên cửa có một chiếc đèn nhỏ nền trắng chữ đỏ, bên trên viết một chữ “Thực”.

Lúc này Giang Ảnh mới hiểu vì sao hôm qua Trác Thành nói địa điểm ăn cơm không dễ tìm, một nơi khuất như vậy nếu như chưa từng đến đây trước, cho dù gửi định vị cho cô thì cô cũng chưa chắc tìm được.

Bước vào cửa, sau khi đi qua một đoạn đường đá là một cảnh vật ngoạn mục.

Mấy cái sân nhỏ cổ kính thông với nhau, bàn ghế trưng bày tinh tế và trang nhã, không gian mặc dù không lớn nhưng càng thêm tinh xảo tao nhã.

Trác Thành đã đặt chỗ trước, phục vụ dẫn bọn họ đi vòng qua hành lang gấp khúc đến trước cái bàn trong góc treo rèm vải dày đặc, đợi bọn họ ngồi xuống và đưa trà lên, bảo bọn họ chờ một lát rồi biến mất ở phía hành lang gấp khúc bên kia.

“Chủ nhà hàng này không để khách gọi món, bọn họ đưa món lên rồi chúng ta ăn là được.” Trác Thành thấy được sự nghi hoặc của Giang Ảnh, giải thích.

“Hóa ra là như vậy.” Giang Ảnh gật đầu, “Vậy nếu vẫn còn có thể mở cửa, chứng tỏ đồ ăn của nhà hàng bọn họ chắc chắn là rất ngon.”

“Quả thực là rất ngon, có thể nói khẩu vị khá đặc trưng của thành phố B.” Trác Thành mỉm cười, “Tôm sốt ngọt và chân giò hầm mận của nhà hàng họ rất ngon, bình thường đều sẽ có món đó, em đợi một lát nếm thử xem.”

“Anh thường đến nhà hàng này ăn sao?” Giang Ảnh nhìn dáng vẻ quen thuộc của Trác Thành và hỏi.

“Đúng vậy, ngày trước tôi hay đến ăn, mùi vị luôn rất ổn nên tôi hay đến.”

Khi phục vụ bưng món lên, quả thực có hai món này, cùng với nấm rừng hấp, cà tím lưu ly, một đĩa rau trộn đặc biệt, ngoài ra còn có thêm hai đĩa phô mai bơ nhân rượu độc đáo của Thực ký.

Giang Ảnh trước tiên nếm thử hai món ăn mà Trác Thành đề nghị vừa rồi, mùi vị quả thực rất ngon, chua ngọt hợp khẩu vị, khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng. Giang Ảnh cắn hai miếng, hài lòng thở dài, trong lòng lại khẳng định lần nữa, nhà hàng họ có cách phục vụ độc đoán như vậy mà vẫn chưa bị đóng cửa, thực sự là bởi vì mùi vị rất ngon.

Sau khi hai người ăn được một lúc, mỗi món ăn Giang Ảnh đều ăn đến, đặt đũa xuống rồi uống một ngụm trà, “Món ăn của nhà hàng này thật ngon, chỉ có điều là vị trí hơi khuất. Nếu không phải anh dẫn tôi đi ăn, một mình tôi chắc chắn tìm không thấy. Cảm ơn anh nha.”

Trác Thành cầm bình trà lên đổ vào chén của Giang Ảnh, “Không phải là bảo tôi đừng nói cảm ơn nữa sao, sao em lại tự nói vậy.”

“Tôi có thể nói mà.” Giang Ảnh chớp chớp mắt, nhếch nhẹ miệng cười.

Lông mi cô không rậm nhưng rất dài và cong, khi chớp mắt vuốt lên vuốt xuống hai lần, Trác Thành ngồi đối diện nhìn vào, cảm giác như có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua tim anh.

Hai má lúm đồng tiên trên má cô ấy cũng xuất hiện khi cô mím môi và mỉm cười.

Trác Thành sau khi rót trà thì cứ nhìn cô như thế, cảm thấy không gặp một thời gian, cô còn đẹp hơn so với dáng vẻ trong trí nhớ anh.

Hôm nay ở góc phố, anh nhìn cô đang tiến lại gần, chiếc váy màu xanh lá cây sẫm càng làm cho cô trắng trẻo hơn, mái tóc dài ngang lưng buông xõa vén sau tai, trên tai có một viên ngọc trai nhỏ, anh nhìn hai lần mà lại không biết cái nào mượt mà hơn, đôi tai nhỏ của cô hay chiếc bông tai ngọc trai trên tai cô.

Bọn họ sau khi gặp mặt nói vài câu thì cùng nhau đến đây ăn cơm, cho đến khi ngồi xuống ăn uống nhẹ nhàng thì anh mới có cơ hội nhìn kỹ cô.

Khi người đối diện nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc thì anh mới nhận ra mình thật quá thô lỗ khi cứ nhìn người khác chằm chằm như vậy.

Anh uống một ngụm trà để che đậy rồi giải thích: “Thật xin lỗi tôi vừa mất tập trung, có thể là do gần đây tôi khá bận.”

“Không sao.” Giang Ảnh nhìn anh trở lại bình thường rồi nên nói không có gì, “Có thể là công việc của anh quá mệt. Tôi có thể hiểu, tôi đến thành phố B mới được vài ngày nhưng tôi cũng cảm thấy rõ nhịp sống ở đây nhanh hơn nhiều.”

“Em có thể thích ứng được không?” Trác Thành thuận theo lời của cô mà nói, cũng là muốn hỏi tình hình của cô sau đến thành phố B: “Ngày trước hỏi em, em nói đều ổn.”

“Có thể coi là tôi đang cố gắng thích ứng đi.” Giang Ảnh gắp thức ăn vào trong bát, “Dù sao công việc và cuộc sống của tôi mấy năm trước không phải ở bên này, đột nhiên đến đây, cảm thấy áp lực rồi công việc, vân vân… vẫn luôn cần phải có một quá trình để thích ứng với nó.”

“Nhưng mà vẫn rất tốt, ít ra tôi được làm việc mà tôi muốn làm. Có cơ hội này tôi cảm thấy đã rất tốt rồi.” Giang Ảnh ăn hết đồ ăn trong bát, ngẩng đầu nghiêm túc nói.

“Vậy thì tốt rồi, mặc dù gần đây tôi làm việc khá mệt nhưng tôi cũng giống em vậy, có cơ hội ở lại với nghề mà mình thích, làm việc mà mình muốn làm, cảm thấy quả thực vẫn khá tốt.” Trác Thành gật đầu đồng tình, cầm chén trà lên nói với Giang Ảnh: “Vậy chúng ta cạn ly đi, vì công việc mà mình thích.”

Đôi mắt của Giang Ảnh sáng lên, mỉm cười nâng ly với Trác Thành, rồi đặt ly xuống sau khi uống cạn, “Thật tốt. Mà tôi nghĩ lúc bình thường có bận một chút, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn những món ăn như vậy, cả hai đều là những trải nghiệm rất tốt.”

“Mấy món ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn anh nhé.”

Giang Ảnh nghiêm túc cảm ơn Trác Thành, Trác Thành xua tay, “Đề nghị của em hôm nay tôi ghi nhớ rồi. Tôi không nói cám ơn, mà chính em cũng không nhận.”

Nói xong, anh đẩy đồ tráng miệng trên bàn đến trước mặt Giang Ảnh, “Món này em vẫn chưa nếm thử, đây là món tráng miệng do chính họ nghiên cứu đấy, ngon lắm.”

Bánh phô mai bơ nhân rượu trong nhà hàng này nằm trên một cái đĩa nhỏ, sáng lấp lánh, toát ra một chút hương rượu ngọt ngào, rất cảm động.

Giang Ảnh đồng ý, xúc một thìa rồi cho vào miệng.

Bánh bơ vừa giòn vừa xốp, vị phô mai ngọt dịu nhưng không hề béo ngậy, điểm thêm chút rượu ngọt, thật thích thú.

Cô thở dài mãn nguyện,

“Vừa thơm vừa ngọt, ngon quá đi.”

Trác Thành nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, cầm lấy một đĩa bánh phô mai bơ và ăn một miếng

“Ừm, quả thật là rất ngọt.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.