Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 35: Có phải rất không tử tế?



Tôi đã đọc tài liệu mà Hà Nam Tuyền gửi. MC rất nổi tiếng, nội dung phỏng vấn thì linh hoạt nhưng các câu hỏi tương đối sắc bén và có quá nhiều câu liên quan đến nhận định của bản thân.

Hà Nam Tuyền đã nhắc nhở tôi cả nghìn lần là trong khi phỏng vấn tôi phải khéo léo hơn khi trả lời các câu hỏi, cho dù nó vô nghĩa cũng không sao, miễn là khán giả không nhìn ra vấn đề là được.

Hà Nam Tuyền hiểu tôi rất rõ, đó cũng chính là lý do tại sao trước đây anh chưa bao giờ nhận những thông cáo như vậy cho tôi. Anh ấy có thể giữ mối quan hệ ôn hòa với người khác, nhưng tôi rất khó khéo léo trong mấy chủ đề đưa ra quan điểm riêng này.

Hôm nay tuyết lại rơi, tuyết ở phía nam khác với tuyết ở phía bắc. Tuyết ở phía nam rất nhẹ nhàng êm ả, nhưng tuyết ở phía bắc luôn mang lại cảm giác bi thương. Tôi lại có chút nhớ, muốn đến thăm Tử Cấm Thành rồi.

Tình cờ là buổi phỏng vấn được lên lịch vào ngày hôm nay vì vậy Hà Nam Tuyền đến đón tôi.

“Anh Tuyền.” Tôi mở cửa, nhiệt độ trong xe vừa phải.

“Cậu đã ăn sáng chưa?”

Tôi tháo khẩu trang xuống, tựa vào ghế, có chút buồn ngủ nhắm mắt lại: “Em ăn rồi.”

“Cậu…” Hắn liếc ta một cái: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Tôi xoa xoa mi tâm: “Đừng nói nữa, Giang Lăng ở nhà nuôi một tiểu tổ tông. Em từ đầu đã khó ngủ, hiện giờ buổi tối càng không ngủ được, tới sáng mới có thể chợp mắt một lát.”

“Mèo?”

Tôi gật đầu.

“Anh nhớ cậu rất sợ mèo?”

Tôi trố mắt: “Sao anh biết?”

“Có lần cậu và Vị Ký gặp mèo hoang ở Phong Hoa cậu đã sợ hãi trốn sau lưng cậu ta. Sau đó, Vị Ký nhờ anh tìm người đưa tất cả mèo hoang trong khu đó đến trạm cứu hộ.”

Tôi sửng sốt một lúc, lắc đầu cười: “Cái thói quen không nói mà làm của anh Tần thật sự cần phải sửa.”

Tôi nhớ lần đó, khi tôi nhìn thấy mèo hoang hoảng sợ trốn sau lưng Tần Vị Ký. Sau khi về nhà, tôi cảm thấy rất mất mặt nên đã náo loạn với anh một hồi. Tôi trách không phải anh đòi ra ngoài ăn thì đã không gặp mèo hoang.

Nỗi sợ mèo của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, nó cũng giống như một số người sợ chuột, sợ nhện hay thú dữ.

“Tiểu Tạ, ngày nào cậu cũng ngủ không ngon, có cần anh tìm nhà giúp cậu không?”

“Quên đi.” Tôi xua tay: “Giang Lăng biết em bỏ con trai nó lại tự mình bỏ trốn, cậu ta sẽ vội vàng quay về.”

“Cậu cũng không thể vĩnh viễn ở đây với Giang Lăng đi?”

“Ừ.” Tôi nhàn nhạt đáp: “Một thời gian nữa, Giang Lăng nói sẽ chuyển nhượng một căn nhà của cậu ấy cho em, em đỡ phải chạy khắp Bắc Kinh tìm một căn phù hợp.

“Vậy cũng được.” Hà Nam Tuyền liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu: “Kỳ thực cũng không cần tốn tiền như vậy, nếu cậu muốn thì Vị Ký cũng có thể sang tên ở Phong Hoa cho cậu.”

Trái tim tôi run lên, cảm giác như lúc ly hôn Tần Vị Ký cũng muốn nói như vậy: “Anh Tần nói với anh?”

“Cậu còn chưa hiểu cậu ta sao? Cậu muốn gì mà cậu ta không cho?”

Tôi không nói gì, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

“Tiểu Tạ, chúng ta đến rồi.”

Khi giật mình tỉnh dậy tôi run lên bần bật, tôi vừa trải qua một giấc mơ rất ngắn, nhưng lại đột nhiên quên hết nội dung của nó.

Tôi cau mày suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn là nghĩ không ra, đành phải từ bỏ.

“Chuyện gì vậy?”

Tôi lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, mới sáng nên hơi mệt.”

Hà Nam Tuyền mỉm cười: “Trước đây quay hai ba ngày, anh cũng không thấy cậu kêu mệt.”

Tôi cười nói: “Em già rồi, anh cho rằng em vẫn là thiếu niên sao?”

Ai rồi cũng sẽ nhớ lại tuổi thanh xuân của mình và tôi cũng không ngoại lệ, khi còn trẻ tôi rất rạng rỡ và thu hút nhiều sự chú ý.

Người hâm mộ luôn lắc đèn và hét lên rằng tôi có một tương lai đầy hứa hẹn.

Nói rằng con đường phía trước của tôi đang rộng mở.

Khi bước vào trường quay, các nhân viên của chương trình đã đợi sẵn ở cửa.

Tôi chào họ bằng một nụ cười.

“Anh Tạ, anh Tuyền, đạo diễn nói trong trường quay có rất nhiều người sợ gây lộn xộn, để tôi đưa các anh qua lối đi khẩn cấp.”

Với giá trị hiện tại của tôi, tôi có cần phải đi đường khẩn cấp không?

“Tiểu Tạ, hoan nghênh.”

Bước vào trường quay qua lối đi khẩn cấp, đạo diễn chương trình và nhà sản xuất đã ở bên trong.

“Xin lỗi đã để ngài đợi lâu.”

“Không có, chúng tôi vừa mới chuẩn bị xong.” Đạo diễn chương trình mỉm cười và nhìn Hà Nam Tuyền: “Hà tổng, còn phiền cậu phải đến đây một chuyến.”

Hà Nam Tuyền mỉm cười: “Tôi phải tự mình đến trông đứa nhỏ này, để nó không gây rắc rối cho ngài.”

“Làm sao có thể.”

“Chúng ta trước đi chào hỏi Lý lão sư đi?” Hà Nam Tuyền cười nói.

Tôi gật đầu và đi đến phòng chờ của chủ nhà.

Tôi gõ cửa: “Lý lão sư, xin chào tôi là Tạ Dao Ngâm.”

Cửa được mở ra, cô ấy nhìn thấy tôi mỉm cười thân thiện: “Xin chào, Tạ Dao Ngâm, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu.”

Tôi đã nghe nói về chủ nhà này, nhưng chưa có cơ hội hợp tác qua

Hà Nam Tuyền bắt tay với cô ấy: “Lý lão sư, tôi giao Tiểu Tạ cho cô. Tôi hy vọng cô chiếu cố cậu ấy giúp tôi.”

“Cái gì, người mà anh đích thân giao cho tôi, tôi không quản được sao?” Cô ấy liếc tôi một cái: “Tôi đã muốn phỏng vấn cậu từ lâu, trước đây liên lạc với anh Tuyền nhiều lần nhưng đều bị từ chối.”

Tôi dừng lại, mỉm cười: “Tôi cũng đã nghe nói về tiền bối.”

“Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi.” Hạ Nam Tuyền cười: “Cô không biết đâu, Tạ tiểu nhà tôi trước đây đấu khẩu với truyền thông như cơm bữa, tôi sợ nó đắc tội cô.”

“Đó là những gì tôi cần. Mấy nghệ sĩ đó đến nói chuyện rất khách sáo, toàn những lời sáo rỗng.”

Tôi cười ngượng nghịu.

“Lý lão sư, Tạ tiên sinh, bên kia chuẩn bị xong rồi chúng ta có thể bắt đầu.”

“Đi thôi nào.”

Hà Nam Tuyền nhẹ nhàng kéo tôi lại: “Đừng nói nhảm.”

Tôi vỗ vai anh: “Đừng lo.”

“Chào mừng mọi người đã đến với buổi phỏng vấn “Thấu hiểu lòng người” ngày hôm nay, chúng ta hãy chào đón diễn viên trẻ Tạ Dao Ngâm.”

Tôi đối mặt với máy quay và mỉm cười: “Xin chào các khán giả của ‘Thấu hiểu lòng người’, tôi tên là Tạ Dao Ngâm.”

“Hoan nghênh Tạ Dao Ngâm, tôi nghe nói Tạ Dao Ngâm gần đây đã đóng một bộ phim?”

“Ừ.” Hiệu ứng tuyên truyền của talk show hiện tại ngượng ngùng đến mức khiến người ta bồn chồn. “Gần đây đã quay một bộ phim tên là “Ở đây, chúng ta không thể quen biết nhau.”

“Tạ Dao Ngâm đã không đóng phim năm năm rồi phải không?”

Tôi dừng lại: “Vâng.”

“Có gì không thích ứng được không?”

“Không có. Dưới sự hướng dẫn của đạo diễn Chu và chuyên môn của các diễn viên khác, tôi đã nhập vai rất nhanh.”

Người dẫn chương trình cười nói: “Tạ Dao Ngâm, cậu đã nhìn thấy bức ảnh của mình do người hâm mộ ở Anh chụp chưa? Khi đó, tỷ lệ lượt thích trên Weibo đã vượt quá một triệu.”

Tôi liếc nhìn Hà Nam Tuyền một cách bừa bãi, các câu hỏi của người dẫn chương trình đã dần đi chệch khỏi bản thảo phỏng vấn.

Hà Nam Tuyền nhíu mày không nói, tôi nhàn nhạt đáp: “Tôi vẫn muốn kêu gọi những người hâm mộ ở đây, tốt nhất là không nên chụp trộm hành trình riêng tư. Cảm ơn mọi người.”

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn không ủng hộ loại hành vi này.” Người dẫn chương trình nhanh chóng trả lời: “Người hâm mộ rất tò mò, những năm gần đây Tạ Dao Ngâm đã làm gì ở Anh?”

“Giải sầu.”

“Cậu không phải đi du học sao?”

Tôi hồ nghi nhìn cô ấy, cười nói: “Có thể cô không biết, tôi chưa từng học đại học, cũng không xuất thân từ chuyên ngành.”

“Vậy thì kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự là thiên bẩm, cậu trông không giống người bình thường chút nào.”

Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn: “Cảm ơn đã khích lệ”.

“Cậu đã từng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học chưa?”

Mắt tôi lim dim: “Được tham gia là vinh dự của tôi.”

“Vậy có bao giờ cậu thắc mắc tại sao mình trượt kỳ thi tuyển sinh không?”

Tôi khựng lại không nói.

Một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên cạnh truyền đến: “Cô Lý, câu hỏi này tôi chưa thông qua.”

Nhưng người dẫn chương trình dường như không nghe thấy.

Tôi cười: “Có lẽ là do tôi đến từ Giang Tô.”

“Giang Tô đúng là một tỉnh có kỳ thi tuyển sinh đại học lớn.” Người dẫn chương trình mỉm cười: “Vậy cậu có cảm thấy vấn đề học vấn này gây khó dễ gì cho mình không?”

Trên mặt nở nụ cười, trong lòng mắng cô ta vô số lần: “Đương nhiên có chút phiền phức.”

“Bạn gặp rắc rối ở phương diện nào?”

“Nếu tôi có bằng cấp cao hơn, tôi đã không phải nhận lời phỏng vấn của cô ngày hôm nay.”

Người dẫn chương trình ngượng ngùng cười: “Đúng vậy, đây cũng là một cơ hội. Nếu như Tiểu Tạ trúng tuyển đại học, giới giải trí sẽ mất đi một diễn viên tài năng.”

“Quá khen.”

“Tạ Dao Ngâm đã ở Anh được vài năm, cậu có nhớ quê hương không?”

“Đương nhiên.”

Thấy tôi bắt đầu quý chữ như vàng, cô ấy hiển nhiên có chút không vui: “Vậy cậu cảm thấy nước Anh tốt hơn hay nước nhà tốt hơn?”

Tôi ngước lên, nếu không trả lời tốt câu hỏi này có thể ngày mai tôi sẽ bị Nhân Dân Nhật Báo điểm danh.

“Cô đang hỏi về chính trị hay cuộc sống?”

“Có gì khác nhau không?”

“Tất nhiên, chính trị là một lập trường, cuộc sống là một sở thích.”

Người chủ trì mỉm cười: “Đương nhiên là đời sống.”

“Nhịp sống ở Anh thực ra không khác nhiều so với ở Bắc Kinh, nhưng có thể do tâm thái cá nhân. Tôi đã lâu không làm việc ở Anh nên coi đây như một kỳ nghỉ, đầu óc thoải mái nên tôi có ấn tượng tốt về Anh quốc”.

“Người ta nói rằng người Anh rất kiêu ngạo. Tạ Dao Ngâm có đánh giá cao về nước Anh như vậy, điều đó cho thấy cậu ấy thực sự thích nước Anh.”

Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng: “Không biết khi còn bé cô có từng đến nhà ai làm khách chưa?”

Cô ta sững người một lúc: “Tôi đã từng.”

“Tôi khi bé đến nhà người khác làm khách, đồ ăn thức uống người ta chiêu đãi cũng không tệ, tôi về đến nhà liền nói với cha mẹ nhà đó không tốt chút nào, có phải rất không tử tế?”

Người chủ trì sửng sốt một hồi, vẫn chưa hoàn hồn.

Tôi tiếp tục: “Tôi luôn duy trì sự tôn trọng và khen ngợi tối thiểu khi ra nước ngoài làm khách ở nhà người khác. Tôi cũng không ủng hộ hành vi của một số người nước ngoài đến Trung Quốc để coi thường đất nước chúng ta, và chúng ta ra nước ngoài để coi thường nước ngoài. Nếu bạn không thích ý kiến này ​​​​thì cũng đừng ra nước ngoài, nếu đến nước của người khác hãy học cách khen ngợi trước.

Người dẫn chương trình ngượng ngùng cười nói: “Gia giáo Tiểu Tạ rất tốt.”

“Gia giáo của cô cũng rất tốt.”

Người dẫn chương trình chuyển đề tài: “Nghe nói bộ phim này là bộ phim thứ hai cậu và Tần Vị Ký hợp tác, cậu cảm thấy thế nào?”

Tôi nhướng mày, rõ ràng là tôi đã chào hỏi từ trước nhưng không nhắc tới Tần Vị Ký, người dẫn chương trình này vì đề tài quá nổi mà mất đi tính chuyên nghiệp.

“Thầy Tần luôn là người thầy tốt và người bạn hữu ích của tôi. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong nghệ thuật diễn xuất. Tôi cũng rất biết ơn khi có thể hợp tác với anh ấy một lần nữa.”

“Cho nên, hiện tại cậu và Tần Vị Ký chỉ là bạn?”

Tôi cảm thấy xấu hổ cho cô ấy, câu hỏi này có gì khác với mấy phóng viên giải trí khác đâu?

“Tôi và anh Tần thực sự không thích đem chuyện riêng vào công việc. Chúng tôi là đồng nghiệp trong công việc, tiết lộ quan hệ riêng tư không tiện.”

“Đương nhiên, chỉ là cảm thấy hôn nhân vừa kết thúc vẫn nguyện ý cùng nhau hợp tác, hai người đều rất chuyên nghiệp.”

Tôi không nói, cúi đầu cười nhạt.

“Cô Lý, phân đoạn tiếp theo đi.” Người sản xuất bắt đầu nhắc nhở cô.

“Được rồi, đây là một chủ đề nóng trên Weibo, tôi muốn nghe ý kiến ​​​​của Tạ Dao Ngâm.”

Đại khái là mấy phần trong bản thảo mà Hà Nam Tuyền đã gửi cho tôi về hiện tượng diễn viên tham gia đóng kịch.

“ĐƯỢC RỒI.”

“Bạn nghĩ gì về mức lương cao ngất trời của các minh tinh lưu lượng đang được thảo luận sôi nổi gần đây trên Internet?”

Điều này đã chạm vào một chủ đề nhạy cảm.

Tôi quay đầu lại để xem phản ứng của Hà Nam Tuyền, lúc này mới nhận ra rằng anh ấy đã không còn ở trường quay nữa, điều này có nghĩa là tôi muốn nói gì thì nói?

“Lương của cô Lý cũng khá cao đúng không?”

Người chủ trì dừng một chút: “Đương nhiên không thể so với cậu.”

“Vấn đề thù lao đóng phim cao ngất trời không phải là vấn đề hỗn loạn chỉ trong giới, mà là sự mất cân bằng trong toàn ngành. Tôi tin rằng quốc gia sẽ có biện pháp kiểm soát tương ứng. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tự kiềm chế.”

“Tạ Dao Ngâm, cậu không muốn kêu gọi với đồng nghiệp của mình sao?”

“Không cần. Nếu vấn đề tiền bạc có thể thông qua kêu gọi để giải quyết, thì không cần bất kỳ sự kiểm soát vĩ mô nào của quốc gia. Tất cả là ở các nhà báo và người dẫn chương trình. Thế giới sẽ hòa bình.”

“Tiểu Tạ!”

Hà Nam Tuyền ở bên cạnh hô lên, tôi sốt ruột quay lại và thấy Tần Vị Ký đang đứng bên cạnh anh ấy.

Tôi sững người một lúc rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, như thể vừa làm chuyện xấu bị phát hiện, chột dạ đến mức không dám ngoảnh mặt lại nữa.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, cám ơn lão sư.”

Tôi thậm chí không nhìn người dẫn chương trình, quay người liền rời đi.

_____

#Bly


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.