Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 20: Xích Huyết phong



Những lời của Lạc Nhàn Vân khiến Đoan Mộc Vô Cầu vui sướng đến nỗi trong tai hắn vang lên tiếng pháo hoa mà hồi nhỏ chỉ nghe thấy một lần. Trong chốc lát, tầm mắt hắn chỉ còn lại Lạc Nhàn Vân, không thấy bất kỳ ai khác, cũng không nghe thấy gì ngoài tiếng của Lạc Nhàn Vân.

Hắn trở nên yên tĩnh, thân hình vẫn cao lớn vạm vỡ, nhưng sát khí đã không còn đáng sợ như trước.

Lúc này Đoan Mộc Vô Cầu không còn giống một Ma Tôn, mà giống một đệ tử Chính đạo tuấn tú oai hùng nhưng không giỏi ăn nói.

Lạc Nhàn Vân nghe Hệ thống Cứu thế nói: [Độ hảo cảm của Đoan Mộc Vô Cầu với ngươi đã đạt đến 100, e rằng về sau dù ngươi không muốn, Đoan Mộc Vô Cầu cũng sẽ chủ động hôn ngươi thôi.]

Lạc Nhàn Vân chỉ coi như không nghe thấy hệ thống nói linh tinh.

Y nói với Đoan Mộc Vô Cầu: “Đệ hãy theo sau ta, tạm thời đừng ra tay. Tất nhiên nếu gặp nguy hiểm, vẫn cần nhờ Đoan Mộc sư đệ giúp đỡ.”

“Ừm.” Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu, trông rất ngoan ngoãn.

Lạc Nhàn Vân đã giúp nhiều người, từng thấy người cảm kích rơi lệ, thấy người cúi đầu cảm ơn, thấy người nói lời hay nhưng trong lòng lại oán hận. Y gặp đủ loại người, nhưng chưa từng thấy ai như Đoan Mộc Vô Cầu.

Không biết phải làm sao, không biết phải đáp lại thế nào, dường như hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác được ai đó yêu mến vô điều kiện. Bỗng chốc trở nên ngây ngô nhưng lại dùng ánh mắt và độ hảo cảm để bày tỏ niềm vui và lòng yêu mến của mình.

Lạc Nhàn Vân rõ là một người bị trọng thương, chỉ có cảnh giới mà không có pháp lực, tự nhiên lại có một cảm giác muốn bảo vệ Đoan Mộc Vô Cầu, một người mạnh mẽ đến vậy.

Thật kỳ lạ.

“Tính cách hắn thẳng thắn vụng về, bị thiệt thòi cũng chẳng biết biện bạch cho mình.” Lạc Nhàn Vân nghĩ thầm.

Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân nói vậy không đúng đâu. Đoan Mộc Vô Cầu không biện bạch cho mình, mà hắn trực tiếp giết những kẻ ức hiếp hắn.]

“Vậy thì điều hắn làm cũng là trừ ma vệ đạo.” Lạc Nhàn Vân phản bác trong lòng.

Hệ thống Cứu thế: [Vốn dĩ hắn phải giết Tống Quy, diệt Bắc Thần phái.]

Lạc Nhàn Vân nói thầm: “Ít nhất trong hiện thực ta vừa tỉnh lại, Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng chủ động làm hại người vô tội nào.”

Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân quả là người giỏi nói lý nhất thiên hạ, với mức độ cảm tình và sự che chở của chủ nhân dành cho Đoan Mộc Vô Cầu, xem ra dù Đoan Mộc Vô Cầu có cưỡng hôn, chủ nhân cũng có thể tìm ra lý do hợp lý cho hắn. Nếu chủ nhân nghĩ vậy, hệ thống cũng yên tâm rồi. Xem ra phương án cứu thế thứ hai cũng không tệ, tình yêu đến từ hai phía quả thật tốt hơn cưới trước yêu sau.]

Lời của hệ thống cứu thế khiến Lạc Nhàn Vân không thốt nên lời.

Có thể khiến người giỏi nói lý nhất thiên hạ như Lạc Nhàn Vân không nói được gì, Hệ thống Cứu thế không hổ danh là bảo vật tiên gia.

Trên đường đi sau đó, Đoan Mộc Vô Cầu trở nên im lặng yên tĩnh, ngoan ngoãn dựa vào Lạc Nhàn Vân, thỉnh thoảng dùng tay áo rộng của Lạc Nhàn Vân che chân mình, nói rằng để chắn gió.

Lạc Nhàn Vân để hắn làm theo ý mình, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến các tình huống và chuẩn bị cách đối phó khi đến Kiếm phái Kình Thiên.

Tống Quy lái thuyền bay chậm rãi đến Kiếm phái Kình Thiên, chỉ thấy một ngọn núi cao vút mây xanh, như lưỡi kiếm đâm thẳng vào bầu trời xuất hiện trước mắt, đó chính là ngọn núi chủ của Kiếm phái Kình Thiên – Xích Huyết phong.

Tương truyền rằng vạn năm trước, nơi đây vốn là một vùng đồng bằng không có núi non. Tổ tiên của Kiếm phái Kình Thiên trước khi phi thăng đã ném bản mệnh thần kiếm Xích Huyết xuống đây, hình thành nên một ngọn núi toàn thân đỏ rực.

Từ đó ngọn núi này được đặt tên là Xích Huyết, trở thành ngọn núi chủ của Kiếm phái Kình Thiên.

Vì Lạc Nhàn Vân đã gửi thiếp mời trước, Kiếm phái Kình Thiên mở một lối đi cho thuyền bay, trước lối đi có một thanh kiếm chờ để dẫn đường cho thuyền bay đến quảng trường chính điện của Kiếm phái Kình Thiên.

Thuyền bay hạ cánh, Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân và Tống Quy cùng bước xuống.

Khi đặt chân lên Xích Huyết phong, Đoan Mộc Vô Cầu lập tức cảm thấy không thoải mái.

Tiếng pháo hoa vang bên tai suốt chặng đường đã ngừng lại, xung quanh như có vô số kiếm bay nhỏ, lưỡi kiếm sắc bén khiến da hắn không ngừng chịu đựng cảm giác như bị đao cắt.

Đoan Mộc Vô Cầu có thần thức mạnh mẽ, chút đau đớn này không làm tổn hại đến cơ thể hắn, cảm giác đau cũng như người bình thường bị muỗi đốt mà thôi.

Hắn chỉ cảm thấy phiền phức.

Giọng nói của Hệ thống Diệt thế vang lên đúng lúc: [Ngọn núi chủ của Kiếm phái Kình Thiên là hóa thân của thần kiếm Xích Huyết. Kiếm Xích Huyết như tên gọi, toàn thân đỏ rực, như có máu chảy trong lưỡi kiếm. Kiếm Xích Huyết đã uống máu vô số thần ma cổ đại, dù hóa thành núi, không còn lưỡi kiếm sắc bén vẫn phát ra kiếm ý. Người mang nhiều sát nghiệp, chịu đựng kiếm ý càng nặng, cảm giác đau trên người ngươi chính là kiếm ý của kiếm Xích Huyết.]

[Kiếm Xích Huyết là bảo vật trời đất, Kiếm phái Kình Thiên có một trận pháp cấm kỵ có thể làm kiếm Xích Huyết tái xuất. Ngươi không thể điều khiển kiếm Xích Huyết, cũng không thể phong ấn nó, chỉ có tiêu diệt toàn bộ Kiếm phái Kình Thiên mới có thể tránh kiếm Xích Huyết xuất hiện.]

[Đừng lo, kiếm Xích Huyết là ngọn núi chủ của Kiếm phái Kình Thiên, trừ khi đất trời lụi tàn, sinh linh đồ thán, dù Kiếm phái Kình Thiên bị diệt môn, họ cũng không rút kiếm Xích Huyết ra.]

Tuy Đoan Mộc Vô Cầu không muốn bận tâm đến Hệ thống Diệt thế, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn cũng hiểu đôi chút về phong cách làm việc của hệ thống.

Hệ thống Diệt thế sẽ chủ động bảo hắn tiêu diệt cái gì, thì lý do nhất định là vì thứ đó có mối đe dọa với hắn.

Lần trước Hệ thống Diệt thế ép hắn giết Tống Quy, diệt Bắc Thần phái, giết Lạc Nhàn Vân là vì hệ thống cho rằng Tống Quy sẽ phá hoại Tiêu Dao cốc, Bắc Thần phái sẽ báo thù cho Tống Quy, Lạc Nhàn Vân lại sẽ báo thù cho Bắc Thần phái.

Sau đó sự thật chứng minh, ảo giác tâm ma mà Hệ thống Diệt thế thể hiện là thật, chỉ là không quá chính xác, chỉ nhìn thấy bề ngoài, không nhìn thấy sự thật đằng sau. Khá là ngu ngốc, không sáng suốt bằng Lạc Nhàn Vân.

Tuy nhiên Hệ thống Diệt thế vẫn giúp Đoan Mộc Vô Cầu bảo vệ Tiêu Dao cốc, hệ thống cũng không ép hắn làm hại Lạc Nhàn Vân nữa, nên xét cho cùng nó là một tâm ma có thể thương lượng.

Vì Hệ thống Diệt thế khá hiểu thời thế và nể mặt Vượng Tài với sinh linh trong Tiêu Dao cốc, Đoan Mộc Vô Cầu không còn ghét Hệ thống Diệt thế như trước, đôi khi còn sẵn sàng nghe vài lời linh tinh của hệ thống, cũng sẵn lòng thực hiện một số nhiệm vụ như “thu phục Lạc Nhàn Vân”.

Đoan Mộc Vô Cầu hỏi trong lòng: “Nghe ngươi nói thì có vẻ như tương lai sẽ có người rút kiếm Xích Huyết ra để chống lại bản tôn, thậm chí còn dùng kiếm Xích Huyết làm bản tôn bị thương?”

Hệ thống Diệt thế đáp: [Hệ thống không chắc tương lai đó có xảy ra hay không.]

“Tại sao?” Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Hệ thống Diệt thế trả lời: [Chỉ cần chủ nhân nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ “thu phục Lạc Nhàn Vân”, kiếm Xích Huyết không đáng lo. Tất nhiên nếu có thể diệt Kiếm phái Kình Thiên, ngăn trận pháp gọi kiếm Xích Huyết xuất hiện thì càng tốt.]

Đoan Mộc Vô Cầu không hài lòng: “Ý ngươi như thể đang nói người rút kiếm Xích Huyết ra, chống lại bản tôn trong tương lai là Lạc sư huynh vậy? Đúng là bịa đặt!”

Đoan Mộc Vô Cầu không tin, chả muốn nói chuyện với Hệ thống Diệt thế nữa.

Ban đầu Đoan Mộc Vô Cầu còn vì Mục Qua âm mưu phá hoại Tiêu Dao cốc mà muốn diệt Kiếm phái Kình Thiên, nhưng giờ hắn hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Hắn sẽ để Kiếm phái Kình Thiên sống, giữ lại kiếm Xích Huyết.

Hắn muốn cho hệ thống thấy, dù có người đưa Kiếm Xích Huyết cho Lạc sư huynh, sư huynh cũng sẽ không làm hắn bị thương!

Mặc dù rất tin vào Lạc Nhàn Vân, nhưng kiếm ý của Xích Huyết phong vẫn khiến Đoan Mộc Vô Cầu bực bội.

Muỗi cắn tuy không đau, nhưng nếu có hàng triệu con muỗi cắn liên tục sẽ rất khó chịu.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu đang cau mày chịu đựng, thì Lạc Nhàn Vân nhét một miếng ngọc phù vào tay hắn.

Lạc Nhàn Vân nói: “Ta không bị ảnh hưởng bởi Xích Huyết phong, lúc nãy sơ ý quên rằng kiếm ý này rất phiền. Miếng ngọc phù này có thể tạm thời che giấu hơi thở, đệ chỉ cần bóp vỡ là được.”

Ngọc phù tiềm hành chỉ là phù chú không đẳng cấp trong giới tu chân, không lừa được cao thủ, nhưng Xích Huyết phong không có ý thức, chỉ tấn công theo bản năng. Khi không ai điều khiển kiếm ý của Xích Huyết phong, dùng ngọc phù tiềm hành để ẩn giấu hơi thở là cách đơn giản và hiệu quả nhất.

Đoan Mộc Vô Cầu cũng biết làm ngọc phù tiềm hành, Lạc Nhàn Vân hoàn toàn có thể để hắn tự làm một cái, nhưng lại tự tay làm một miếng cho Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu thấy Tống Quy cũng lấy ra một miếng ngọc phù tiềm hành, nhưng là do Tống Quy tự làm, trong lòng hắn có chút đắc ý.

Lạc sư huynh đúng là thiên vị sư đệ này!

Có ngọc phù bảo vệ, cảm giác phiền toái kia cuối cùng cũng biến mất.

Lúc này một người đàn ông trung niên với dáng vẻ cương nghị dẫn theo vài đệ tử cùng đến trước mặt Lạc Nhàn Vân, nói: “Lạc trưởng lão lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ.”

Người này chính là chưởng môn Kiếm phái Kình Thiên, Đoạn Thừa Ảnh.

Đoan Mộc Vô Cầu quan sát người này và các đệ tử phía sau ông, họ cũng mang đầy sát khí nhưng cũng đầy chính khí, trong lòng rất khó hiểu. Những người này sát khí nặng như vậy, chẳng lẽ không bị kiếm ý tra tấn đến phát điên sao?

Lạc Nhàn Vân tiến lên ôn chuyện với Đoạn Thừa Ảnh. Tống Quy luôn cảnh giác với thói quen không vừa lòng là tiêu diệt cả môn phái của Đoan Mộc Vô Cầu, thấy Đoan Mộc Vô Cầu tỏ vẻ nghi hoặc, Tống Quy nhanh chóng truyền âm giải thích: “Sư thúc, Kiếm phái Kình Thiên tu đạo bằng kiếm, các đệ tử phải rèn luyện trong trần thế trước khi Trúc Cơ, tức là hành tẩu giang hồ, nên mang sát khí của giang hồ. Khi trở về Xích Huyết phong, sát khí sẽ thu hút kiếm ý, kiếm ý có thể rèn luyện ý chí. Các kiếm tu của Kiếm phái Kình Thiên phải chịu đựng kiếm ý rèn luyện trong núi hàng ngày nên đã quen với kiếm khí. Đó chính là nguồn gốc của sát khí, chính khí và kiếm khí trên người họ.”

Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu, nghĩ rằng Kiếm phái Kình Thiên thật khổ cực, ở nhà cũng phải chịu đựng kiếm ý tra tấn, vẫn là Bắc Thần phái tốt hơn.

Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, tổng thể hiện giờ Đoan Mộc Vô Cầu thấy Bắc Thần phái cái gì cũng tốt, còn cảm thấy Chính đạo nên lấy Bắc Thần phái làm đầu, tất cả nghe theo chỉ dẫn của Lạc Nhàn Vân mới đúng.

Bên kia, Lạc Nhàn Vân nói chuyện qua loa với Đoạn Thừa Ảnh vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề: “Đoạn chưởng môn, chắc ngài đã đọc thư của ta, xin hỏi chưởng môn nghĩ thế nào về việc này?”

Đoạn Thừa Ảnh không thay đổi sắc mặt: “Ta đang viết thư trả lời Lạc trưởng lão, không ngờ Lạc trưởng lão đến nhanh như vậy. Cũng tốt, ta có thể giải thích trực tiếp với Lạc trưởng lão.”

“Việc này không như đạo hữu nghĩ, Mục Qua không âm thầm cấu kết với Ma đạo, trước khi hành động đã báo cáo với ta. Hắn có giao thiệp với người của Ma đạo, nhưng chỉ là để tiêu diệt Đoan Mộc Vô Cầu, hắn phải chịu nhục để tiêu diệt tên sát tinh này.”

Lời của Đoạn Thừa Ảnh nằm trong dự đoán của Đoan Mộc Vô Cầu.

Nghe xong, Đoan Mộc Vô Cầu nở một nụ cười lạnh lùng.

Lạc Nhàn Vân không cần quay đầu cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ phía sau.

Y không quay lại an ủi Đoan Mộc Vô Cầu, vì cả hai đã thỏa thuận rằng y sẽ đàm phán với Kiếm phái Kình Thiên, không để Đoan Mộc Vô Cầu phải chịu ấm ức.

Lạc Nhàn Vân nói: “Về việc này trong lòng Nhàn Vân có chút thắc mắc, nếu Đoạn chưởng môn đã biết trước, có thể giải thích cho ta không?”

Đoạn Thừa Ảnh không có biểu cảm gì, bình thản nói: “Lạc trưởng lão đã hy sinh rất nhiều để cứu nhân gian, hiện nay tuổi thọ còn lại không nhiều, không nên lao tâm lao lực nữa. Giới tu chân không phải chỉ có một mình đạo hữu, những việc tiếp theo hãy để chúng ta, các tu sĩ Chính đạo xử lý. Lạc trưởng lão nên chăm sóc bản thân để cầu trường sinh mới phải.”

Đoạn Thừa Ảnh chỉ thiếu điều nói thẳng ra “Lạc Nhàn Vân ngươi không sống được bao lâu nữa, có thể bớt lo chuyện bao đồng lại không”.

Đoan Mộc Vô Cầu nghe đến đoạn Đoạn Thừa Ảnh nói Lạc Nhàn Vân “tuổi thọ còn lại không nhiều”, đã bắt đầu tức giận.

Lạc Nhàn Vân không vội vàng, chậm rãi nói: “Đoạn chưởng môn nói rất đúng, Nhàn Vân thực sự không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của các môn phái khác. Chỉ tiếc là Nhàn Vân hành động hấp tấp, khi nghe từ miệng oan hồn rằng Mục Qua đã thu thập oan hồn và luyện chế lệ quỷ, trong lúc nóng giận, ta đã ghi lại những cảnh mà oan hồn thuật lại vào ngọc giản và phân phát cho các môn phái khác.”

“Các môn phái khác cũng biết việc này rồi sao?” Sắc mặt Đoạn Thừa Ảnh cuối cùng cũng có chút hoảng loạn.

Lạc Nhàn Vân giả vờ hối lỗi: “Là lỗi của ta, ta không biết đó là lòng tốt của Đoạn chưởng môn, ta cũng không biết toàn bộ Kiếm phái Kình Thiên đều tham gia vào việc luyện chế lệ quỷ, khiến những oan hồn tội nghiệp không được siêu sinh, là Nhàn Vân đã quá nhiều chuyện.”

Đoạn Thừa Ảnh muốn dùng cái cớ “nhẫn nhục chịu đựng” để bảo vệ Mục Qua, Lạc Nhàn Vân liền nhân đó kéo cả Kiếm phái Kình Thiên xuống nước. Vốn chỉ có một mình Mục Qua làm điều xấu, giờ đây cả phái bị vấy bẩn.

Chỉ với lời nói vừa rồi của Lạc Nhàn Vân, y có thể vin vào đó làm cớ để kêu gọi Chính đạo tấn công Kiếm phái Kình Thiên, dù sao Lạc Nhàn Vân cũng có thể nói cả phái đã sa vào Ma đạo.

Thoạt đầu Đoan Mộc Vô Cầu còn tức giận, nhưng nghe xong lời của Lạc Nhàn Vân, cơn giận lập tức tiêu tan.

Lạc sư huynh quả thật là người giỏi nói lý nhất thiên hạ!

Dưới ánh mắt của Lạc Nhàn Vân, Đoạn Thừa Ảnh bất đắc dĩ: “Lạc trưởng lão thực sự quá nóng vội. Ta chỉ biết Mục Qua muốn liên kết với Ma tu của Tẩu Uyên Tông để ám sát Đoan Mộc Vô Cầu, không hề biết Mục Qua đã dùng những thủ đoạn này. Đứa trẻ này hành động có chút quá khích nhưng tâm địa không xấu, ta sẽ nghiêm khắc quản lý, tránh để hắn đi vào Ma đạo.”

Lạc Nhàn Vân nhẹ cười, giọng hơi cao lên: “Thì ra Đoạn chưởng môn không biết cụ thể Mục Qua đã dùng thủ đoạn gì, vậy có nghĩa là Đoạn chưởng môn không hiểu rõ toàn bộ sự việc?”

Đoạn Thừa Ảnh để tránh trách nhiệm của Kiếm phái Kình Thiên, liền thuận theo lời Lạc Nhàn Vân: “Đúng vậy.”

Lạc Nhàn Vân nói: “Nếu Đoạn chưởng môn không dám nói rằng mình hiểu rõ mọi chuyện, vậy sao ngài biết Mục Qua không làm những điều ác khác? Sao dám bảo vệ Mục Qua khi không biết toàn bộ sự việc? Nhàn Vân khuyên Đoạn chưởng môn hãy gọi Mục Qua ra đây, để chúng ta đối chất trực tiếp. Ta sẽ tự mình hỏi Mục Qua, điều này mới chứng minh được sự trong sạch của Kiếm phái Kình Thiên và Mục Qua.”

Đoạn Thừa Ảnh: “Dù Mục Qua có hành động không đúng, đó cũng là chuyện nội bộ của Kiếm phái Kình Thiên, việc tra hỏi hay khiển trách đều phải do Kiếm phái Kình Thiên xử lý. Lạc trưởng lão có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện nội bộ của chúng ta?!”

Đoan Mộc Vô Cầu biết kiểu gì các môn phái Chính đạo cũng sẽ nói vậy.

Chỉ cần nói đó là chuyện nội bộ, nói rằng sẽ tự xử lý, liền có thể bao che nhiều chuyện nhiều người.

Chi bằng giết sạch cho xong.

Đoạn Thừa Ảnh bảo vệ người của mình, Lạc Nhàn Vân còn bảo vệ người của mình hơn.

Lạc Nhàn Vân nói: “Ngài cần tư cách, ta sẽ cho ngài tư cách! Chỉ dựa vào việc Đoan Mộc Vô Cầu đã nối nghiệp ta, là sư đệ của ta, vì không để Ma đạo hoành hành mà dấn thân mình vào Ma đạo, chỉnh đốn Ma tông. Nay Ma đạo đã thống nhất, Ma tu bị Đoan Mộc Vô Cầu kiềm chế không dám hại người, vậy mà Mục Qua lại liên kết với Ma tông để làm hại Đoan Mộc Vô Cầu, làm hại sư đệ của Lạc Nhàn Vân ta!”

“Đoạn chưởng môn, công bằng này ta có đủ tư cách để đòi không?!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.