Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 27: Lời thì thầm



Biết rằng Đoan Mộc Vô Cầu không bị trúng cổ, Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa ra quyết định:

“Chúng ta nên đến Thiên Thọ phái trước.”

Nhiệm vụ của Hệ thống Cứu thế yêu cầu Lạc Nhàn Vân giải cứu Thiên Thọ phái. Dựa trên sự kiện xảy ra ở Tiêu Dao Cốc trước đó, Lạc Nhàn Vân tin nhiệm vụ của Hệ thống Cứu thế không phải  ngẫu nhiên.

Hệ thống thường phát hành nhiệm vụ ngay sát thời điểm xảy ra sự việc. Lần này, vừa phát nhiệm vụ “Bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu”, thì lập tức có kẻ âm mưu bố trận ở Tiêu Dao Cốc. Điều này cho thấy tính mạng của Hạ Kinh Luân cũng đang gặp nguy hiểm.

Còn những người của Đào Nguyên Tông thì đã bị Đoan Mộc Vô Cầu ghi vào Sơn Hà Lục, dù họ có trốn đến tận chân trời góc bể cũng không thoát khỏi.

Trong lòng Lạc Nhàn Vân, cứu người luôn quan trọng hơn giết người, vì vậy y đương nhiên chọn đi đến Thiên Thọ phái trước.

“Được rồi, ta sẽ đi cùng các ngươi.” Đoạn Thừa Ảnh nói.

Đoan Mộc Vô Cầu: “…”

Hắn thực sự không muốn đi cùng với Đoạn Thừa Ảnh chút nào.

Việc không tìm thấy Mục Thiên Lý ở Kiếm phái Kình Thiên đã làm giảm đáng kể động lực hành động của Đoan Mộc Vô Cầu. Hắn quả thực có thù với Mục Thiên Lý, nếu Tiêu Dao Cốc thực sự bị hủy diệt, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ săn lùng Mục Thiên Lý đến tận chân trời góc bể để xé xác lão.

Nhưng hiện tại, Tiêu Dao Cốc đã được Lạc Nhàn Vân cứu, mối thù trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu cũng dịu đi nhiều.

Mục Thiên Lý vẫn là một mối đe dọa, và tất nhiên lão phải bị tiêu diệt. Nếu gặp lão ta, Đoan Mộc Vô Cầu chắc chắn sẽ giết ngay lập tức.

Nhưng trên đời này có quá nhiều kẻ muốn giết Đoan Mộc Vô Cầu, nguy hiểm tiềm tàng cũng không ít. Nếu hắn phải truy lùng và giết từng người một, có khi phải tốn hàng chục năm nữa, mà chuyện đó thì hắn chẳng muốn chút nào.

Đoan Mộc Vô Cầu không sợ bị người khác nhắm đến, cả Đào Nguyên Tông đầy Ma tu đều muốn giết hắn, muốn đoạt quyền, nhưng hắn cứ bỏ qua hết, tập trung vào việc xây dựng ngôi nhà nhỏ của mình.

Hiện giờ có thời gian nghỉ ngơi, hắn nhất định phải tận dụng để nghỉ, nếu không thì dù có trở thành người đứng đầu Ma đạo, hắn vẫn bị Hệ thống Diệt thế gắn vào đầu, ép hắn đi làm việc suốt ngày.

Nếu phải xếp hạng các công việc cần làm, thì trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu, thứ tự sẽ như thế này:

Thứ nhất, trở về Tiêu Dao Cốc cùng với sư huynh Lạc Nhàn Vân, ngủ một giấc ba ngày liền, sau đó đi câu cá bên ao và có một khoảng thời gian thư thái dắt chim sẻ đi dạo với chó Vượng Tài.

Sau khi ngủ đủ và không còn việc gì làm, hắn sẽ lật Sơn Hà Lục, tìm mấy Ma tu đã cấu kết với Mục Thiên Lý, sau đó trừng phạt họ rồi đi cướp vài cuốn bí kíp diệu pháp, tạo suối nước nóng ở Tiêu Dao Cốc để tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.

Khi cuộc sống trở nên nhàm chán, hắn có thể đi dạo quanh Thiên Thọ phái, học các môn phái lớn bố trí đạo tràng, rồi mới có tâm trạng để truy lùng Mục Thiên Lý.

Còn chuyện cứu Hạ Kinh Luân và Thiên Thọ phái, ngăn chặn âm mưu của Mục Thiên Lý, chẳng liên quan gì đến Đoan Mộc Vô Cầu cả.

Đoan Mộc Vô Cầu không giết Hạ Kinh Luân đã là quá nhân từ rồi, đừng nói là còn phải đi cứu cậu ta, chuyện đó sao có thể?

Hơn nữa hắn luôn muốn đoạt linh căn của Hạ Kinh Luân. Hiện giờ Lạc Nhàn Vân còn có thể ngăn hắn lại, nhưng nếu Hạ Kinh Luân thực sự xuất hiện trước mặt, có khi hắn sẽ không kiềm chế được mà ra tay giết cậu ta.

Cũng giống như việc một người rất thèm ăn một miếng bánh ngon, khi miếng bánh ở xa ngàn dặm, có lẽ hắn sẽ không động đến. Nhưng nếu miếng bánh ngay trước mắt, khó mà không thèm thuồng.

Nhưng vì Lạc Nhàn Vân muốn đến Thiên Thọ phái, mà trong mọi kế hoạch tương lai của Đoan Mộc Vô Cầu đều có sự tham gia của Lạc Nhàn Vân.

Tiêu Dao Cốc nếu không có Lạc Nhàn Vân, chú chó Vượng Tài sẽ cảm thấy cô đơn, tiếng chim cũng sẽ trở nên uể oải, và lũ cá thì sẽ bơi hết ra ngoài sông hồ.

Nếu các loài vật trong Tiêu Dao Cốc không sống yên ổn, thì chủ nhân của chúng nhìn cũng chẳng vui vẻ gì, nên nhất định phải đưa Lạc Nhàn Vân về Tiêu Dao Cốc để dưỡng thương.

Đoan Mộc Vô Cầu là người thích hưởng thụ, và hắn có thể nỗ lực hết mình vì sự hưởng thụ đó.

Hắn có thể thống nhất Ma đạo để có thời gian nghỉ ngơi yên tĩnh, thì đương nhiên cũng có thể đi cứu người ở Thiên Thọ phái để Lạc Nhàn Vân yên tâm cùng hắn ẩn cư ở Tiêu Dao Cốc.

Nhưng điều này không có nghĩa là Đoan Mộc Vô Cầu có thể chịu đựng việc Đoạn Thừa Ảnh đi cùng.

Tống Quy khác với Đoạn Thừa Ảnh. Tống Quy là người an phận thủ thường, dù đôi lúc có nói vài câu không lọt tai, nhưng phần lớn thời gian, sự hiện diện của anh ta còn mờ nhạt hơn cả Vượng Tài.

Khi tức giận, Đoan Mộc Vô Cầu có thể nhìn Tống Quy không vừa mắt, nếu giận quá còn có thể đấm anh ta một phát, còn khi đi lại thì Tống Quy có thể lái thuyền bay.

Tống Quy rất hữu ích, nên Đoan Mộc Vô Cầu miễn cưỡng chấp nhận việc anh ta đi theo.

Nhưng Đoạn Thừa Ảnh thì hoàn toàn khác.

Khi Tống Quy lấy thuyền bay ra, Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân lên thuyền thì Đoạn Thừa Ảnh cũng leo lên và ngồi đối diện với hai người.

Sự khó chịu của Đoan Mộc Vô Cầu đã đạt đến đỉnh điểm.

Hắn thậm chí còn có ý định thực hiện nhiệm vụ “diệt Kiếm phái Kình Thiên” mà Hệ thống Diệt thế đưa ra.

Hệ thống Diệt thế cũng là một hệ thống thức thời, có vẻ như đã nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu, nên lập tức bật ra hộp thoại yêu cầu xác nhận “Có nhận nhiệm vụ hủy diệt Kiếm phái Kình Thiên không?”.

Đoan Mộc Vô Cầu rất muốn nhấn vào nút “Có”.

Nhiệm vụ của Hệ thống Diệt thế không bắt buộc, Đoan Mộc Vô Cầu muốn làm thì làm, không muốn làm thì hệ thống cũng chẳng thể ép hắn.

Nhưng hệ thống luôn dùng hộp thoại bật lên để dụ dỗ hắn, cái nút “Có” cứ nhấp nháy trước mắt, khiến Đoan Mộc Vô Cầu nghi rằng chỉ cần nhấn vào, tâm ma sẽ có thể kiểm soát cơ thể hắn để hoàn thành nhiệm vụ.

Giờ đây Đoạn Thừa Ảnh ngồi trước mặt hắn một cách oai phong, lại còn liên tục trò chuyện với Lạc Nhàn Vân, khiến Đoan Mộc Vô Cầu thực sự muốn giao cơ thể mình cho Hệ thống Diệt thế để nó làm nốt công việc.

May thay Lạc Nhàn Vân đã chú ý đến sự bực bội của Đoan Mộc Vô Cầu, y khéo léo kết thúc một chủ đề và truyền âm hỏi:

“Chuyện gì thế? Tâm ma lại phát tác à?”

Đoan Mộc Vô Cầu không phải là người thích truyền âm, nhưng hiện tại Đoạn Thừa Ảnh đang ngồi trước mặt, nghĩ đến việc hắn và Lạc Nhàn Vân truyền âm nói chuyện riêng trước mặt Đoạn Thừa Ảnh, Đoan Mộc Vô Cầu lại cảm thấy có chút khoái chí.

Chỉ trong những lúc như thế này, sự hiện diện của Đoạn Thừa Ảnh mới có chút ý nghĩa tích cực.

Đoan Mộc Vô Cầu truyền âm đáp: “Đúng vậy, tâm ma bảo ta giết Đoạn Thừa Ảnh, thật phiền phức.”

Không biết là hắn đang nói Đoạn Thừa Ảnh phiền, hay tâm ma phiền.

Lạc Nhàn Vân liếc nhìn Đoạn Thừa Ảnh, chỉ thấy ông ngồi trên thuyền với vẻ thản nhiên, nhưng thực ra cũng như đang ngồi trên đống lửa, không hề thoải mái khi phải ngồi cùng Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoạn Thừa Ảnh rõ ràng muốn kéo gần mối quan hệ với Đoan Mộc Vô Cầu.

Các tu sĩ Chính đạo từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, dù có coi trọng Đoan Mộc Vô Cầu hơn người khác, nhưng họ vẫn luôn mang theo cái kiểu kiêu ngạo, không ai như Đoạn Thừa Ảnh, chủ động tiếp cận như thế này.

Đoạn Thừa Ảnh nhận ra mình không thể bao che cho Mục Thiên Lý được nữa, sợ rằng Đoan Mộc Vô Cầu sẽ vì Mục Thiên Lý mà giận lây Kiếm phái Kình Thiên. Một phần là do ông cảm thấy có lỗi, một phần là vì sự an nguy của đệ tử trong môn phái, nên mới chủ động làm thân với Đoan Mộc Vô Cầu.

Nếu không phải vì cảm thấy có lỗi, với tính cách kiêu ngạo của Chính đạo, dù có xem trọng Đoan Mộc Vô Cầu đến mấy, đáng ra cũng phải là Đoan Mộc Vô Cầu cầu cạnh họ mới đúng.

Tất nhiên ngay cả khi Đoạn Thừa Ảnh chủ động làm thân, ông vẫn giữ nguyên cái vẻ kiêu căng, tự coi mình là bậc trưởng bối, nên mới có cái kiểu dạy dỗ nhẫn nại như vừa rồi.

Chỉ có điều, cách này chẳng có tác dụng gì với Đoan Mộc Vô Cầu.

Với tính cách của Đoan Mộc Vô Cầu, dù có là cha ruột đi nữa, chắc cũng cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, đến khi một trong hai kiệt sức mới thôi.

Đoạn Thừa Ảnh cứ tỏ ra mình là bậc cha chú mà dạy dỗ Đoan Mộc Vô Cầu, ban đầu có thể khiến hắn cảm động trong giây lát, nhưng lâu dần chắc chắn sẽ đánh nhau thôi.

Quả nhiên, chưa đến một tuần hương mà Đoan Mộc Vô Cầu đã muốn ra tay rồi.

Lạc Nhàn Vân truyền âm hỏi: “Khó chịu lắm à?”

Nghe lời truyền âm của Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy dường như cơn khó chịu cũng giảm bớt, hắn truyền âm lại: “Huynh cứ thì thầm với ta nhiều vào, ta sẽ đỡ phải nghe lời của tâm ma.”

Câu nói này nghe hơi lủng củng, Lạc Nhàn Vân ngẩn ra một chút, có ý định chỉnh lại thứ tự từ cho đúng.

Hệ thống Cứu thế chen vào kịp thời: [Đoan Mộc Vô Cầu muốn nói là hắn muốn nói chuyện với ngươi nhiều hơn. Hắn nói năng lộn xộn, ngươi có thể sửa lại cho hắn, dạy vị Ma Tôn không đọc được mấy cuốn sách này nhiều hơn.]

Lạc Nhàn Vân chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không chỉnh lại.

Trong lòng y dấy lên sự cảnh giác.

Ban đầu y chỉ nghĩ Hệ thống Cứu thế đang nói nhảm, nên không kiêng dè khi ở cạnh Đoan Mộc Vô Cầu.

Thế gian này phần lớn là chuyện tình nam nữ, trong giới tu chân, dù có kết làm đạo lữ thì cũng đa số là nam nữ. Việc y đối xử tốt với Đoan Mộc Vô Cầu chẳng khác gì cách đối đãi với đệ tử Bắc Thần phái khác, Lạc Nhàn Vân không cho rằng Đoan Mộc Vô Cầu sẽ nảy sinh tình cảm như hệ thống đã nói.

Nhưng thực tế lại diễn ra đúng như lời hệ thống, từng bước từng bước hướng đến tương lai mà hệ thống tiên đoán.

Rõ ràng những lời như “hôn môi”, “chuyện giường chiếu” toàn là do Hệ thống Cứu thế nói ra trong thần thức y, chứ không phải Hệ thống Diệt thế của Đoan Mộc Vô Cầu nói. Không ai dẫn dắt suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng hắn vẫn động lòng với Lạc Nhàn Vân.

Giống như khi hệ thống lần đầu tiên đề cập đến, phương án đầu tiên là y không muốn nhưng Đoan Mộc Vô Cầu thì có. Phương án thứ hai là cả hai đều tự nguyện. Lạc Nhàn Vân mới nhận ra rằng trong những phương án hệ thống đề xuất, hoàn toàn không có khả năng Đoan Mộc Vô Cầu không muốn.

Hệ thống Cứu thế chắc chắn rằng dù có ai nhắc nhở hay không, dù có ai dạy bảo hay không, thì bất kể Lạc Nhàn Vân chọn thế nào, Đoan Mộc Vô Cầu cũng chỉ có một phản ứng duy nhất là “muốn.”

Dường như đó là một định mệnh đã được an bài.

Hệ thống Cứu thế tiếp tục: [Cuối cùng chủ nhân đã nhận ra hiện thực này rồi, hệ thống đề nghị chủ nhân nhanh chóng hôn Đoan Mộc Vô Cầu, nếu không hắn thật sự sẽ giết Đoạn Thừa Ảnh đấy. Vì tính mạng của Đoạn Chưởng môn, vì hàng trăm đệ tử của Kiếm phái Kình Thiên, vì sự tồn vong của cả thế giới, hệ thống đề nghị chủ nhân thực hiện phương án đầu tiên.]

Hệ thống Cứu thế vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

Lạc Nhàn Vân đáp: “Hệ thống, ta không muốn.”

Hệ thống Cứu thế nói: [Với hiểu biết của hệ thống về chủ nhân, chủ nhân không ngại hy sinh cứu thế. Chủ nhân là người có tấm lòng đại nghĩa, vì chúng sinh có thể hy sinh cả tính mạng, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm khó được chủ nhân đâu.]

Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ: “Ngươi hiểu đúng rồi, ta không ngại hy sinh để cứu thế, cũng không cho rằng đây là sự hy sinh đau khổ. Không chỉ để cứu thế, ngay cả vì Bắc Thần phái, vì Tống Quy, vì Kiếm phái Kình Thiên hay sự an toàn của Đoạn Chưởng môn, ta cũng có thể hy sinh thân mình.”

Hệ thống Cứu thế: [Vậy tại sao chủ nhân còn từ chối đề nghị của hệ thống?]

Lạc Nhàn Vân đáp trong lòng: “Vì Đoan Mộc Vô Cầu có tình cảm chân thành nồng nhiệt với ta, còn ta lại không hề có chút tình cảm yêu đương nào với hắn. Nếu không có tình cảm tương tự, việc ép buộc song tu với Đoan Mộc Vô Cầu là không công bằng với hắn.”

Hệ thống Cứu thế: [Ma tu bọn họ không để ý đến những thứ tình cảm yêu đương đâu, có được là mừng rồi.]

Lạc Nhàn Vân lắc đầu: “Cái gọi là không để ý chẳng qua là cố tình phớt lờ nhu cầu tình cảm của bản thân, giả vờ chỉ quan tâm đến thể xác. Nhưng khi tình cảm sâu đậm, sao có thể không để ý? Tính cách Đoan Mộc Vô Cầu bá đạo, ngay cả việc Đoạn Thừa Ảnh cùng đi với chúng ta cũng khiến hắn không chịu nổi, lâu dần chắc chắn sẽ đòi hỏi tình cảm. Ta không thể đáp lại tình cảm của Đoan Mộc Vô Cầu, nên không thể tùy tiện bắt đầu mối quan hệ nguy hiểm này.”

Hệ thống Cứu thế: [Nhưng nếu chủ nhân làm vậy, chủ nhân có thể cứu thế giới. Không chỉ ngăn chặn Đoan Mộc Vô Cầu hủy diệt thế giới, mà còn có thể cứu lấy nó nữa.]

Lạc Nhàn Vân hỏi: “Cứu thế bằng cách nào? Ta ân ái với Đoan Mộc Vô Cầu, Thiên kiếp sẽ tái hiện à? Cột trụ trời sẽ không sụp đổ nữa? Thế giới sẽ không bị hủy diệt chăng?”

Hệ thống Cứu thế: “Hiện tại hệ thống chưa mở khóa tài liệu tiếp theo, đợi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ sẽ có câu trả lời.”

Lạc Nhàn Vân đáp: “Ngươi không nói, ta cũng có vài suy đoán. Số phận của Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Tiêu Cốc có liên hệ mật thiết. Lạc Tiêu Cốc là nơi xuất hiện sau khi ta vá trời, trong đó có một mảnh thiên địa sụp đổ, nhưng cũng có một tia sinh cơ. Bất kể bên trong cất giấu điều gì, để đạt được cách cứu thế, đều phải đối mặt với nguy hiểm chín phần chết, một phần sống. Hai trăm năm qua, bất kỳ ai bước vào Lạc Tiêu Cốc đều chết không có chỗ chôn, chỉ có Đoan Mộc Vô Cầu sống sót bước ra, chắc chắn trên người hắn có điều đặc biệt.”

“Ngươi muốn ta ân ái với Đoan Mộc Vô Cầu để thế giới này đối xử tốt với hắn, có lẽ ngươi muốn Đoan Mộc Vô Cầu tự nguyện đi vào Lạc Tiêu Cốc tìm kiếm sinh cơ, và vì điều đó mà hy sinh tính mạng.”

“Nếu Đoan Mộc Vô Cầu giống ta, sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì thế giới, chỉ mong trước khi chết được có chút thân mật với ta, thì ta có thể chấp nhận.”

“Nhưng ngươi muốn ta dùng tình cảm lừa dối Đoan Mộc Vô Cầu, để hắn tự nguyện cứu thế giới và đi vào chỗ chết, ta không đồng ý.”

“Lạc Nhàn Vân ta cả đời nhận ân huệ của trời đất, được thế gian ưu ái, ta nguyện dùng một mạng để trả lại đất trời. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu thì khác, cả đời hắn chưa từng được thế giới này ưu ái, hắn không ghét bỏ thế giới này đã là may mắn, thế giới không có lý do gì để bắt hắn hy sinh.”

“Dù là vì cứu thế giới, ta cũng sẽ không lừa dối tình cảm của Đoan Mộc Vô Cầu.”

– ———–

yên tâm, thụ tuy có tấm lòng bao la nhưng càng đọc sẽ hiểu ảnh bao la đúng chỗ, không bao đồng hại mình hại người =3= 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.