Tu sĩ ngồi đả tọa ở cửa động tên là Tống Bình Châu. Khi hắn cùng các huynh đệ trong môn phái săn giết yêu thú ở gần Tiên Nhai đế thì gặp được tà tu giết người đoạt bảo.
Tà tu kia có thực lực lợi hại, huynh đệ bọn họ đều bị thương. Tống Bình Châu vì yểm hộ cho huynh đệ rời đi mà chiến đấu triền miên với tà tu kia. Cuối cùng hắn bị đánh đến mức tâm mạch đứt thành từng khúc ngã xuống đáy vực.
May mắn ông trời không tuyệt đường sống, ở nơi này hắn gặp được một vị đại năng tốt bụng đưa cho hắn hai viên đan dược…Nhưng mà, sau khi Tống Bình Châu điều tức xong, hắn bắt đầu nhớ tới sự tình ở Tiên Nhai đế.
Tu sĩ khắp thiên hạ đều biết Tiên Nhai đế giam giữ ai. Tống Bình Châu sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm chuyện này không có khả năng, nếu vừa rồi là vị kia…Đối phương làm sao có thể cứu hắn được?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhớ tới truyền thuyết rợn người về những việc Đoạn Lâm làm trước khi bị Thiên Đạo bắt giam, không có tu sĩ nào không sợ hãi. Rốt cuộc thì ma đầu trong thiên địa có thể ác độc đến mức làm cho Thiên Đạo ngứa mắt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đoạn Lâm chính là một trong số đó.
Cho nên ma đầu như vậy làm sao có thể cứu người được!?
Tống Bình Châu không nhịn được suy đoán, đối phương cứu sống mình là để tra tấn nhiều hơn…
Tóm lại trong đầu hắn hiện lên trăm ngàn suy nghĩ. Hắn nhìn ra ngoài động, thật ra bây giờ hắn có thể đi rồi nhưng hắn không phải là người vong ân bội nghĩa.
Mặc kệ người kia có phải Đoạn Lâm hay không nhưng đối phương là ân nhân cứu mạng của hắn, cứ như vậy mà đi không phải tính cách của hắn.
“Đành chịu vậy.” Tống Bình Châu cắn răng, dù sao cái mạng này cũng nhờ đối phương nhặt về, chết thì chết thôi.
Tống Bình Châu ôm quyết tâm phải chết đi vào sâu trong động phủ, nhanh chóng đi tới đạo tràng của Đoạn Lâm…Đương nhiên hiện tại nơi này đã biến thành sân chơi cho mèo, nơi nơi đều là đồ của mèo, không có chút không khí nghiêm túc nào.
Ánh mắt Tống Bình Châu dời về phía bàn trà bên kia, có một ma tu tuấn tú ngồi ở đó. Vì sao hắn biết người đó là ma tu sao?
Rất đơn giản, hắn có thể nhận ra từ cách ăn mặc cùng với khí tức trên người đối phương. Đối phương cũng không cố tình che giấu thân phận.
Lúc này người nọ đang chăm chú đút cho mèo ăn. Gương mặt ôn nhu không phù hợp với thân phận kia hiện ra ở trước mắt Tống Bình Châu, có nghĩa là đối phương căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Bởi vì Đoạn Lâm đã bị nhốt ở đây từ 3000 năm trước nên 99% tu sĩ bên ngoài đều chưa từng gặp hắn. Tống Bình Châu chỉ dựa trên cái sức mạnh vung tay lên là có thể đập chết mình mà suy đoán đây là Đoạn Lâm.
Không hiểu vì sao hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, hắn chạy nhanh đến khom lưng hành lễ nói lời cảm tạ: “Vãn bối là Tống Bình Châu, đa tạ tiền bối đã cứu mạng.” Hắn nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Nếu như có việc gì cần nhờ bảo thì xin tiền bối cứ mở miệng, Tống Bình Châu này dù cho có phải vượt qua nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Trong nháy mắt thanh niên tiến vào Úc Yên liền lo lắng, cậu sợ Đoạn Lâm giơ tay lên đập nát đối phương. Dù sao thì cậu không muốn nhìn thấy xác chết cũng như không muốn Đoạn Lâm nghe được tin tức giả từ trong miệng thanh niên.
Úc Yên nghĩ nghĩ rồi ra sức cọ vào tay Đoạn Lâm, làm nũng mà liếm láp đầu ngón tay hắn. Một loạt thao tác này quả nhiên làm tâm tình hắn tốt lên, lại đút cho cậu một viên đan bổ thân thể. Lúc này hắn mới ngước mắt nhìn về phía Tống Bình Châu: “Vượt qua nước sôi lửa bỏng thì không cần.” Hắn thuận tay cứu tên tu sĩ này chỉ vì tích phúc cho mèo con của hắn, phù hộ cho nó sớm tấn chức: “Ngươi kể về tình huống bên ngoài hiện tại đi.”
Coi như kể chuyện xưa giải trí cho mèo con.
Tống Bình Châu nhẹ nhõm thở dài một hơi, cảm thấy mình đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Hắn rất xấu hổ nên vội vàng kể ra: “Mấy ngàn năm nay tình thế hơi thay đổi một chút…”
Hắn nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình đã biết thân phận của Đoạn Lâm.
Úc Yên: Tiểu tử này còn khá biết điều.
Ba ngàn năm trước Viêm Thiên tông là chính đạo đứng đầu thiên hạ. Chưởng môn Cô Chính Hạo năm đó bất phân thắng bại với Đoạn Lâm đã bế quan lên Động Hư cảnh* vào 300 năm trước.
*Động Hư cảnh: là một cảnh giới đó, ai đã từng đọc truyện tu tiên đều biết. Giống Nguyên Anh, Kim Đan,… vậy đó.
Chưởng môn hiện tại là trưởng tử của Cô Chính Hạo – Cô Huyền Triệt. Nghe đồn hắn đã là Hợp Thể cảnh, hai ngàn tuổi đột phá Hợp Thể cảnh là thiên tài chưa từng có. Chẳng trách hắn có thể vượt qua các vị sư thúc ngồi lên vị trí chưởng môn.
Cô Chính Hạo bế quan 300 năm, cái tin tức này khá quan trọng đối với Đoạn Lâm.
Úc Yên nhớ trong nguyên tác viết thế này, đại năng trước kia giao thủ cùng đại ma đầu sau khi hắn xuất quan đều đã chết gần hết.
Hoặc là trực tiếp phi thăng, không quan tâm đến việc của Tu Chân giới nữa; hoặc là bế quan không ra, thẳng đến gần cuối truyện mới chạy ra mua nước tương*.
*Mua nước tương: trong phim ảnh tiểu thuyết hay truyện tranh có nghĩa là “người qua đường”.
Cốt truyện sắp đặt như vậy đều vì tạo sân khấu cho vai chính Linh Gia. Trước khi Đoạn Lâm bị bắt giữ đã hơn một vạn tuổi, sau đó lại bị giam giữ hơn 4000 năm. Hắn được xem như là đại Boss thời thượng cổ, là cục đá cuối cùng trên còn đường thành thần của Linh Gia.
Trước đó, Linh Gia phải giải quyết tà tu Tống Bình Châu nói trước đó, Vạn Yêu Cốc,…. Trong quá trình này Linh Gia nhặt được ngày càng nhiều thiên tài địa bảo, ngày càng nhiều cơ duyên, từng bước một trở nên rực rỡ lóa mắt.
Nhìn bên ngoài thì vai chính Linh Gia là hiện thân của chính nghĩa, ghét ác như thù, cương trực công chính, trong mắt không chấp nhận được hạt cát.
Nhưng thật ra hắn đã làm không ít chuyện xấu. Nếu như phải so sánh hắn với một nhân vật nào đó, Úc Yên cảm thấy thằng nhãi này giống như Nhạc Bất Quần*. Hắn rõ ràng là một ngụy quân tử vì trở nên cường đại mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí là hy sinh cúc hoa của mình.
*Nhạc Bất Quần: là một nhân vật trong tiểu thuyết “Tiếu Ngạo Giang Hồ” của nhà văn Kim Dung. Bề ngoài tỏ ra ghét ác như thù nhưng đều là dối trá, giả tạo. Ông là người có tình cách tàn bạo, thủ đoạn độc ác, tâm mưu thâm hiểm.
Ban đầu Linh Gia vốn dĩ không thích nam nhân, hắn bán hủ chỉ vì lợi tích. Đáng thương cho nhiều thanh niên tài tuấn của Tu Chân giới lại vì hắn mà điên cuồng, vì hắn mà đâm đầu vào tường*.
*Đâm đầu vào tường: mấy bạn biết bài hát “Vì yêu cứ đâm đầu” không, nó đó.
Ví dụ như vài vị tân tú của tông môn mà Tống Bình Châu kể, Thiếu môn chủ Thiên Cơ môn – Hạo Trinh, đại sư huynh kiếm tông Lạc Hà Phong – Thẩm Liêm Qua. Bọn họ đều là thiên tài số một số hai, có cơ hội phi thăng.
Linh Gia giao lưu cùng bọn họ, ôm đùi vớt được không ít chỗ tốt.
Thậm chí thời điểm Úc Yên đọc sách còn cảm thấy Linh Gia đã lăn giường với mỗi một đối tượng ái muội, đỉnh đầu công chính Cô Huyền Triệt một mảng xanh mượt.
Nhưng mà chuyện này không liên quan đến cậu.
Từ góc độ người đọc mà nói, cậu thích xem loại quan hệ loạn xà ngầu này.
Trong khi Úc Yên miên man suy nghĩ, Tống Bình Châu đã nói xong. Đột nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì đó, lắp bắp nói: “Tiền bối, có một tin tức không biết thật giả liên quan tới ngài.”
“A? Nói.”
“Mấy ngày trước ta đến Viêm Thiên tông cùng sư phụ nghe thấy đệ tử nội môn bên đó nói…Bọn họ muốn phá bí cảnh hoang cổ, quật mộ ma đế Quân Ly…”
Tống Bình Châu nói tới đây âm thanh hơi run rẩy.
Ma đế Quân Ly là phụ thân của Đoạn Lâm, hắn dũng mãnh gan dạ, bách chiến bách thắng, có khả năng giá hải kình thiên*. Sau khi mất người yêu thì đau khổ tự phong bế ở bí cảnh hoang cổ.
*Giá hải kình thiên: Mị chịu.
Không ai biết hắn sống chết thế nào vì từ đó bí cảnh hoang cổ kia đã biến mất.
Lâu rồi Đoạn Lâm không nhớ tới mấy chữ “Ma đế Quân Ly”, bỗng nhiên nghe thấy Tống Bình Châu nói vậy bàn tay hắn hơi nắm lại. Hắn làm bộ không để bụng nói: “Bí cảnh hoang cổ kia bản tôn cũng không thể đi vào, Viêm Thiên tông có tài đức gì?”
Hắn căn bản không tin.
Úc Yên nhẹ nhàng thở ra. Trong nguyên tác vốn dĩ Tống Bình Châu không nói như vậy, hắn trực tiếp nói cho Đoạn Lâm biết bí cảnh hoang cổ đã bị phá, cả hai thân thể của Ma đế Quân Ly cùng Ma hậu Dung Ẩn đều bị □□* hủy hoại, cuối cùng bị quăng cho yêu thú ăn.
*□□: chỗ này bên QT bị kiểm duyệt hay sao ấy.
Khi đó Đoạn Lâm tức giận đến mức nhập ma tại chỗ, mất đi lý trí. Sau khi rời khỏi Tiên Nhai đế liền trở thành một tên sát thần. Hắn thấy ai cũng là kẻ thù giết chết cha mẹ mình, đều giết chết bất luận tội.
“Đúng vậy…Cũng không biết thật giả thế nào.” Tống Bình Châu nuốt nước miếng nói. Hắn chỉ biết nhiêu đó thôi, cái gì nên nói hắn đều nói hết rồi.
Nếu trước mặt hắn không phải là ân nhân cứu mạng thì hắn tuyệt đối sẽ không nói mấy chuyện này đâu.
“Ngươi đi đi.”
Tống Bình Châu giật giật môi, hắn còn tưởng rằng mình không thể ra khỏi đáy vực này, nhưng Đoạn Lâm cứ vậy mà thả hắn đi rồi sao?
Úc Yên cũng ngoài ý muốn, đại ma đầu hôm nay vậy mà lại không giết người?
Nhưng mà tu sĩ kia có phải bị ngu hay không? Đại ma đầu đã thả đi rồi mà còn ngơ ra đó.
Muốn chết mà.
“Meo meo meo!” Úc Yên hung dữ gầm gừ với Tống Bình Châu: ‘Tên ngu ngốc, chờ đại ma đầu mời ngươi ăn cơm trưa sao? Còn không mau đi đi!’
Đoạn Lâm nuôi mèo lâu như vậy mới lần đầu thấy nó hung như thế. Hắn bế cậu lên vỗ vỗ vài cái, lạnh giọng nói với Tống Bình Châu: “Không đi sao?”
Nếu bị mèo con của hắn cắn thì hắn không chịu trách nhiệm đâu.
“Dạ dạ, đa tạ tiền bối, vãn bối cáo từ.” Tống Bình Châu khom lưng chào lần nữa, sau đó như bị chó rượt mà chạy như bay khỏi nơi này.
Má ơi, thì ra người hung nhất ở Tiên Nhai đế không phải Đoạn Lâm mà là mèo của hắn.
Trước đây tin đồn Đoạn Lâm nuôi mèo lan truyền rộng rãi khắp nơi nhưng hơn phân nửa người không tin Đoạn Lâm thật sự nuôi mèo.
Lần này nên tin rồi nhỉ?
Huynh đệ của Tống Bình Châu đều cảm thấy sư huynh chắc chắn đã chết rồi. Nhưng mới qua một ngày mà Tống Bình Châu đã trở lại, tuy rằng thân thể bị trọng thương nhưng tính mạng thì không sao. Có chuyện gì vậy?
“Nhị sư huynh/Nhị sư đệ, ngươi chạy ra thế nào vậy?” Bọn họ thấy rõ ràng Tống Bình Châu đã bị tà tù đánh xuống đáy vực rồi.
“Đúng vậy, đại sư huynh cùng với sư phó đi tìm ngươi rồi! Không ngờ tới ngươi lại về trước!” Mọi người thật kích động, tiến lên bao quanh Tống Bình Châu.
Tống Bình Châu nói đúng sự thật: “Là nhờ tiền bối Đoạn Lâm ở đáy vực cứu ta.”
Đoạn Lâm? Còn tiền bối nữa?
Mọi người ở Khuyết Vân tông gãi gãi lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm rồi. Nhị sư huynh/Nhị sư đệ nói tào lao gì vậy?
“Là sự thật. Ta cảm thấy tin đồn bên ngoài là giả, tính tình tiền bối Đoạn Lâm rất tốt. Ta đứng ở trước mặt hắn mà không hề cảm nhận được sát ý, không giống như một ít đại năng động một tí là đe dọa tu sĩ tu vi thấp.” Tống Bình Châu nhớ tới cái gì đó, nói tiếp: “Tiền bối Đoạn Lâm thật sự nuôi một con mèo. Mèo con kia của hắn còn hung dữ hơn cả hắn, nếu không phải có tiền bối Đoạn Lâm ôm thì không chừng nó đã nhào lên cắn ta rồi.”
“Thì ra hắn thật sự nuôi mèo…”
“Nhị sư huynh, hắn trông như thế nào?”
“Tại sao hắn lại cứu ngươi? Nhị sư huynh, mau nói cho chúng ta nghe.”
Chuyện Tống Bình Châu nói rất mới mẻ, mọi người mồm năm miệng mười vây quanh hắn, hỏi hắn đủ thứ chuyện.
Đối với các tu sĩ trẻ tuổi mà nói, ma đầu Đoạn Lâm là một truyền thuyết. Bọn họ chưa từng chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của Đoạn Lâm nên dễ bị dao động.
“Được được được, từ từ ta nói…”
Chốc lát sao, Tống Bình Châu bị sư phụ hắn – Triệu Gió Mạnh – kêu qua. Hắn trước mặt sư phụ lại một lần nữa kể lại cuộc gặp gỡ ở Tiên Nhai đế.
“Ngươi nói ngươi đã báo tên tông môn và danh hào của vi sư?” Triệu Gió Mạnh nghĩ, cảm động mà thở dài: “Xưa nay Khuyết Vân tông chúng ta không oán không thù với Đoạn Lâm, xem ra hắn vẫn biết phải trái.”
“Con cảm thấy tiền bối Đoạn Lâm không ghê rợn như lời đồn nhưng mà mèo con của hắn lại rất hung.” Tống Bình Châu canh cánh con mèo đó trong lòng.
Đánh chết Úc Yên cũng không thể tin được, sau khi cậu ra ngoài lại có danh tiếng trái ngược với đại ma đầu như vậy, một người rất tốt, một người rất xấu.
Này không phải sai rồi sao?!!!
Sau khi Tống Bình Châu rời đi, tâm trạng của Đoạn Lâm không tốt lắm, có lẽ là hắn nhớ tới cha mẹ mình.
Quân Ly và Dung Ẩn đều là nam. Đoạn Lâm là do Dung Ẩn cửu tử nhất sinh đẻ ra vì muốn có con nối dõi. Điều này vi phạm quy luật tự nhiên của Thiên Đạo cho nên sau khi Dung Ẩn sinh xong thì thân thể vẫn luôn không tốt.
Quân Ly yêu thảm Dung Ẩn nên cảm thấy Đoạn Lâm là cục nợ, đối xử với hắn rất lạnh lùng.
Thời điểm Dung Ẩn không ổn, Quân Ly hấp tấp mang hắn rời đi, không để lại cho con trai Đoạn Lâm của bọn họ một lời nhắn nào.
Chuyện này làm tổn thương Đoạn Lâm rất nhiều, có lẽ sự tự ti và tự phụ của Đoạn Lâm là vì đó mà ra. Một mặt hắn cảm thấy mình đã rất mạnh rồi nhưng Quân Ly không đồng ý, đó là vấn đề của Quân Ly. (?)
Một mặt Đoạn Lâm cực kỳ mong muốn tình thương của cha. Hai loại cảm xúc đan chéo vào nhau, cuối cùng hắn chỉ có thể cố gắng quên đi chuyện này.
Úc Yên hiểu tâm tình của hắn. Lần này hắn không tức giận đến mức nhập ma thì nên tăng cường tu luyện, sớm ra ngoài bảo vệ cha ba của mình.
Úc Yên ghé vào lồng ngực Đoạn Lâm, muốn nói với hắn: ‘Quan hốt phân không cần nản lòng, cha ba ngươi không chết đâu. Ngược lại là ngươi ngã xuống trước, bọn họ vì thương tâm hối hận mà tiếc nuối suốt đời.
“Meo…”Cho nên ngươi phải trân trọng bản thân, luôn luôn sống tốt.
-o0o-
Aly: Trâu già vạn tuổi x cỏ non hai mấy tuổi =)))