Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 55



Nguyên Ninh mặc đồng phục màu xanh sẫm, không nhịn được đưa tay sờ sờ bờ vai.

Sân khấu này là lần đầu tiên trong đời anh mặc trang phục phụ nữ, thử thách bản thân bằng một chiếc váy trễ vai màu đỏ thẫm trông có vẻ đột phá, loại có phần cúp ngực và tà váy bay bổng. Mặc dù lúc này anh đã mặc lại quần áo nam bình thường, nhưng làn da tr@n trụi nóng bỏng bị mọi người nhìn chằm chằm dường như vẫn còn hiện hữu đâu đây, anh nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đó, cố gắng hạ nhiệt.

Mặt anh nóng bừng, nhưng anh lại cảm thấy rất sảng khoái – từ khi xảy ra “chuyện ấy”, dù biết là bị vu khống, bị hắt nước bẩn nhưng mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt của mọi người, anh vẫn cảm thấy như bị lột tr@n. Nửa tháng không ra ngoài, sau đó một lần không đành lòng xuống lầu đổ rác, cảnh tượng hàng xóm vô ý lướt qua khiến anh muốn bỏ chạy ngay lập tức, chỉ cần đối phương nở một nụ cười, trong lòng anh đã sinh ra muôn ngàn vạn ý, đến cuối cùng vẫn là những suy nghĩ lung tung, không thể thoát khỏi sự giễu cợt đầy ác ý của người khác, cũng như sự rụt rè và đau đớn của chính mình.

Nhưng bây giờ thì sao? Lão tử muốn cởi liền cởi, không chỉ cởi mà còn khoe trên sân khấu lớn nhất, rực rỡ nhất. Họ có thể YY trước một sân khấu như vậy sao, có thể tưởng tượng và dùng những trò đùa bẩn thỉu để giễu cợt trước những nỗ lực nghiêm túc của mọi người à? Nếu trong số họ có thể, thì nó cũng chỉ nâng cao sự phù phiếm, thấp hèn của họ mà thôi, anh không cần phải sợ hãi gì cả, chứ đừng nói đến việc chịu trách nhiệm về nó!

Nguyên Ninh nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen lười biếng sắp nàm rạp lên bàn ở trước mặt mình, sửng sốt nhớ lại chính mình trước khi xuất phát đã hạ quyết tâm, nếu như không xoay chuyển được tình thế, anh sẽ dứt khoát vứt bỏ cuộc sống trước kia, thay đổi hình dáng, hoàn toàn biến thành một người khác và an táng cho “Nguyên Ninh”.

Quyết tâm lúc đó ở thời khắc này tựa như đã cách biệt cả mấy đời, có chút xấu hổ, nhưng may mắn hơn. Đúng rồi, sao có thể may mắn như vậy, được đá vào nhóm của Lê Kiều? Ồ, chính vì quá khứ không thể chịu đựng được của anh, bị mọi người coi là “kẻ kéo chân sau”, nên anh ấy mới được cử đến kéo chân Lê Kiều ở lại.

Nguyên Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng mình nên “cảm ơn vì đã đau khổ”, nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt ân cần, kinh ngạc và yêu thương của vô số khán giả, anh sẵn sàng thừa nhận những đau khổ trước đây nhất định có lý do của nó, bởi vì ngày xưa có một quá khứ lạnh lẽo và bẩn thỉu, ngày nay ánh sáng ấm áp sạch sẽ mới hiện lên lấp lánh rạng ngời.

*

Hi Tư Viễn cũng có triệu chứng giống anh ấy, anh nhịn không được đưa tay ra sờ vào lỗ tai, sau khi chạm vào một mảnh không khí thì vội vàng rút tay lại, vì sợ bị máy quay và khán giả nhìn thấy.

Trên mặt anh luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Nguyên Ninh từ khi mới tham gia thi đấu đã biết đến anh, nhưng chả thấy được mấy lần anh mang theo nụ cười này.

Lăng Tiểu Lâu chân còn đang run. Nói chính xác là hai chân của nhóc đang run lên. Nhóc luôn rụt rè, và sự tự tin nhóc có đã bị bào mòn qua từng vòng thi, công diễn hai đến ngẩng đầu nhìn khán giả cũng không dám. Cho đến hôm nay, nhóc đã lựa chọn một lối trang điểm khác và mặc một chiếc váy nhỏ, lần đầu tiên, nhóc nhận thấy sự ngạc nhiên và yêu mến từ ánh mắt của khán giả.

Cảm xúc trào dâng trong tích tắc quét qua người, khiến nhóc run rẩy đến tận bây giờ.

Lộ Sài Gia ngây người nhìn theo bóng dáng Lê Kiều.

Y coi Lê Kiều là ánh sáng của mình, cũng từng một lần sinh ra suy nghĩ viển vông, sau này nhận ra ánh sáng của mình có thể sánh đôi với người tốt hơn, còn mình không xứng nên chỉ muốn ở bên cạnh tiếp tục làm bạn.

Khoảnh khắc đầu tiên khi biết tin y bị đá vào nhóm “Khuynh thành”, Lê Kiều liền xin lỗi và nói rằng cậu đã gây rắc rối cho y. Nhưng Lê Kiều không biết, kỳ thật lúc đó y cảm thấy rất thoải mái, cũng âm thầm vui vẻ. Lê Kiều một mực kéo y về phía trước, cuối cùng cũng đến phiên y trả nợ cho cậu rồi.

Y không trách Lê Kiều chút nào, y chỉ vui vì cuối cùng cũng có cơ hội được nhìn thẳng về phía trước cùng Lê Kiều.

Kết quả cho đến tận bây giờ, y thấy ánh sáng của mình vẫn đang miệt mài kéo mình lên từng bước, dẫn y về phía trước… dẫn y đến một thế giới tốt đẹp hơn.

Ngũ quan của Lê Kiều rất nhạy bén, cậu quay mặt gãi chóp mũi: “Sao vậy, mặt tớ dính nhiều phấn trang điểm quá à?”

“Không, không!” Lộ Sài Gia vội vàng lắc đầu, giơ ngón tay cái lên cho Lê Kiều, “Trông rất tuyệt! Chỉ là… chúng ta chưa tẩy trang, có vẻ không phù hợp với đồng phục cho lắm.”

“Cậu không sao, các cậu đều rất thuần khiết.” Lê Kiều vừa cười vừa nói: “Tớ mới là người trông kỳ lạ này, nhưng các cậu còn chưa có tẩy, tớ mà đi tẩy thì lại phải làm lại nữa, phiền lắm.”

Lộ Sài Gia thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên y thầm cảm ơn dây thần kinh thô về vấn đề tình yêu của Lê Kiều.

Lúc này, Thẩm Phong từ trên ghế huấn luyện viên truyền đến câu hỏi: “Thực tập sinh, em có tự tin không?”

Kể từ khi họ sống trong biệt thự của Thẩm Phong, “sự quan tâm” của Thẩm Phong trong mắt các thành viên “khuynh thành” không khác gì tán tỉnh, nhưng chỉ có Lê Kiều chả biết vô tình hay cố ý không phát giác, cậu mỉm cười hào phóng đáp lại: “Chắc chắn rồi.”

Những người còn lại lặng lẽ đỡ trán:…

“Những thành viên khác của nhóm “khuynh thành” đâu?” Thẩm Phong tựa hồ đã nhìn thấu phản ứng của bọn họ, nhếch môi cười hỏi: “Các cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Họ ngồi thẳng dậy, đồng thời lớn tiếng đáp lại: “Tất nhiên rồi!”

*

Ném câu hỏi này cho nhóm “Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng” của Diệp Du Ca, mọi thứ không dễ chịu chút nào.

Các thành viên trong nhóm của Diệp Du Ca ngay từ đầu đã biết mình gia nhập chỉ để làm nền, chúng tinh phủng nguyệt cho y, nếu họ thực sự tạo ra “mặt trăng” thì cũng phải giống như công diễn hai của Lê Kiều nhảy bài “thanh phong vị lão”, vô tình húp được một chút canh. Vấn đề là thủ đoạn của Diệp Du Ca đã cạn kiệt, thích chơi chữ và c**ng bức điều chỉnh thứ tự xuất hiện, cướp đi sân khấu của người khác, nhưng hiệu quả của màn biểu diễn vốn không quá tệ lại vì sự chênh lệch trước mặt quá lớn. Nó lớn đến mức khoảng cách được đặt ra hết sức mờ nhạt, có thể nó không đáng đồng tiền bát gạo.

Vì vậy, đồng đội của Diệp Du Ca tràn đầy sự khinh thường và oán giận, họ phải trả lời câu hỏi của Thẩm Phong, nhưng họ chỉ nói “Tôi hy vọng” “Haha, tôi hy vọng chúng tôi có thể đạt được kết quả tốt”

Hy vọng là hy vọng, có thu được thật hay không, có tin hay không lại là chuyện khác.

Diệp Du Ca sao lại không nghe ra được sự thờ ơ và khinh thường của các thành viên trong nhóm, y nắm chặt micro, mặt nóng như bị tạt một nồi nước sôi, nhưng y không thể rời khỏi hiện trường ngay lập tức, phải đợi đánh giá số phiếu cuối cùng của buổi biểu diễn.

“Kết quả thống kê đã có, hiện tại trên sân khấu nhóm có số phiếu cao nhất là “Thức tỉnh” với C vị Phương Trình Băng, 799 phiếu. Giữa “Khuynh thành” và “Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng” sẽ có người vượt qua được thành tích này?” Thẩm Phong bình tĩnh nói, “Chúng ta hãy nhìn vào màn hình lớn và bắt đầu đếm ngược.”

“Mười, chín, tám, bảy…” Khán giả đồng thanh đếm ngược theo những con số hiện trên màn hình lớn.

Tất cả thành viên trong nhóm “khuynh thành” đều ngẩng đầu lên, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết mong chờ.

Về phần các thành viên của “Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng”, có người nhìn xuống chân, vẻ mặt như muốn nói: “Mệt lắm rồi, hủy diệt đi.”.

“năm bốn ba hai một!”

Màn hình lớn đột nhiên lóe lên, đã đổi.

“Khuynh thành”: 935

“Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng”: 425

Vào thời điểm công bố phiếu bầu, các thành viên của nhóm “Dịu dàng” đang cúi đầu nhìn trái nhìn phải đều “vút” một tiếng ngẩng lên, không tin được mà nhìn chăm chăm vào màn hình lớn: Họ đều là những tuyển thủ có thực lực tốt và độ nổi tiếng trung bình. Nếu gia nhập nhóm khác, chắc chắn số phiếu không phải như thế này.

Ngay cả “Tạm dừng”, độ phổ biến và nhận dạng của C vị thấp nhất, cũng có đến 650 phiếu bầu, họ thực sự kém hơn “Tạm dừng” những 200 phiếu bầu!

Một số khán giả nhận thức muộn màng vỗ vỗ đầu, bắt đầu bức xúc: “Lúc ấy bận cùng người khác tranh đoạt, quên bình chọn!”

Tất nhiên, trước và sau khi bắt đầu bình chọn đều có nhắc nhở, phần lớn mọi người vẫn cho rằng so với “khuynh thành” thì “ôn nhu” hơi nhờn. Diệp Du Ca thậm chí còn vuốt tóc lên để trông giống hoàng tử hơn, y có vầng trán hẹp, xương yếu, khi chải tóc xong, rõ ràng trên người liền xuất hiện cảm giác như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn.

Nếu xuất hiện sau “Tạm dừng” và “Cùng sói nhảy múa”, họ có lẽ sẽ so sánh và bỏ phiếu nghiêm túc, tuy nhiên, sau sân khấu gây sốc “khuynh thành”, sân khấu mờ nhạt của “Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng” khiến họ chỉ xem trong chốc lát liền cảm thấy đang bị dày vò.

Bạn biểu diễn làm gì? Vuốt di động xem hotsearch không hơn sao?

Sau khi công bố phiếu bầu của hai nhóm này, tổ chương trình đã nhanh chóng thêm hai nhóm vào bảng thống kê tổng thể, đồng thời công bố thứ hạng ngay tại chỗ – thể lệ đã được công bố từ trước, vị trí đầu tiên của công diễn ba, tất cả các thành viên trong nhóm được cộng thêm 200.000 phiếu; 100.000 mỗi người cho vị trí thứ hai, 50.000 cho vị trí thứ ba.

Hầu hết các thành viên của nhóm “khuynh thành” đều tham gia với tâm lý “Tôi xin lỗi, tôi ở đây để kéo chân cậu, tôi hy vọng mình sẽ không kéo cậu xuống quá nhiều”, không ai nghĩ rằng họ đạt được thành tích này. Ngoài ý muốn mà thu hoạch được thêm một đợt phiếu. Sự gia tăng phiếu bầu này đối với những người chơi top đầu như Diệp Du Ca và Lê Kiều chỉ như muối bỏ biển, nhưng với những người như Lăng Tiểu Lâu, Hi Tư Viễn và Nguyên Ninh, những người đang trên bờ vực bị loại lại thập phần quý giá.

Lăng Tiểu Lâu vui đến mức ôm chặt cánh tay Lộ Sài Gia nhảy cẫng lên, đi đến trước mặt Lê Kiều, nghiêm túc cúi đầu: “Kiều Kiều, cảm ơn cậu rất nhiều, không có cậu thì không có mình ngày hôm nay!”

Lê Kiều da đầu tê dại, nói: “Làm sao thế, không nên nói như vậy!”

Lăng Tiểu Lâu vui mừng khôn xiết khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy, Hi Tư Viễn và Nguyên Ninh cũng lần lượt đi đến trước mặt Lê Kiều, cùng nhau cúi đầu: “Cảm ơn đội trưởng, chúng tôi đều cảm thấy rất may mắn khi được chọn vào đội của cậu, thực sự đó.”

Lộ Sài Gia nắm lấy vai Lê Kiều: “Tớ không cần phải nói đâu nhỉ? Từ đầu đến cuối tớ đều rất yêu cậu!”

Lê Kiều: “…”

Lê Kiều: “Các cậu âm mưu làm tôi buồn nôn chết rồi thừa kế Đoạt Duẩn đúng không???”

Tinh tường phát hiện đội “khuynh thành” rõ ràng có mật mã nho nhỏ của riêng mình, vừa thở dài “mối quan hệ thật tốt” vừa đoán “Các thành viên trong đội của Lê Kiều rõ ràng rất tin tưởng và nghe lời cậu ấy, bọn họ nhất định đã cùng nhau trải qua chuyện gì đó…….” Mà lúc này Diệp Du Ca nhìn qua khu vực nhộn nhịp bên kia, vô thức vấp phải bậc thang, loạng choạng suýt ngã, nhưng các thành viên trong nhóm đi theo y người thì đút tay vào túi người thì ngẩng mặt nhìn trời, nhưng không ai trong số họ đưa tay ra giúp.

*

Sau phần trao giải của 3 nhóm, đến phần công bố bảng xếp hạng độ nổi tiếng cá nhân của 101 được khán giả chú ý nhất.

Xét cho cùng, đây là một trận chiến vì sự sống còn của cá nhân, ngay cả khi sở hữu tình đồng đội ấm áp và thân thiết, nó vẫn đang chìm trong bối cảnh của một battle royale tàn khốc.

Lần này, bảng xếp hạng được công bố từ cuối lên trên, Lăng Tiểu Lâu ban đầu xếp hạng 29, nhưng sau khi thêm 200.000 phiếu bầu bởi màn trình diễn, nhóc đã tăng bốn bậc lên vị trí thứ 25.

Xếp hạng ban đầu của Hi Tư Viễn là ở vị trí thứ 27, nhưng sau khi thêm phiếu, anh ấy đã tăng ba bậc lên vị trí thứ 24.

Nguyên Ninh ban đầu là 21, nhưng sau khi thêm phiếu bầu, anh đã nhảy lên vị trí thứ 20.

Lộ Sài Gia xếp thứ 19 trong vòng trước, vòng bỏ phiếu bổ sung này không ảnh hưởng đến thứ hạng của y, mà bởi vì thứ hạng của y đã đủ cao để leo lên vị trí thứ mười lăm!

Ở vòng loại trừ thứ ba, 35 người sẽ loại xuống còn 20 người, hơn nữa thứ hạng của nhóm khuynh thành lần này có vẻ không quá rõ ràng, phần lớn họ vẫn chưa đạt được đến vị trí thứ 20, nhưng nếu bạn nghĩ kỹ một chút sẽ biết họ đã gần đến con số “Hai mươi” này như thế nào, tiếp theo sẽ có giai đoạn hợp tác với các huấn luyện viên, chỉ cần sân khấu đang thoát vòng của họ tiếp tục lên men và độ nổi tiếng bắt kịp, thì rất có khả năng tất cả sẽ lọt vào giai đoạn chung kết!

Vì vậy, áp lực đối với những thực tập sinh cách xa vị trí 20 càng lớn, họ buồn bã nhìn nhau, trong mắt đều có một sự nhất trí kiên định: Anh em à, lần sau chúng ta nhất định phải chung một nhóm với Lê Kiều. Cố lên!

Sự nổi tiếng của Triệu Trạch Dục tiếp tục giảm, xếp thứ mười ba. Hàng Thịnh đứng thứ sáu, Khương Quận đứng thứ năm, Phương Trình Băng đứng thứ tư và Thời Thuấn đứng thứ ba.

Hai người còn lại là Diệp Du Ca và Lê Kiều.

Mọi người có mặt trong lòng đều biết, đã đến lúc phải quyết định thắng thua giữa hai người.

Lại là mánh lới cũ của chương trình để k1ch thích sự thèm ăn, lúc này đã có một bộ phận video cấy ghép vào giữa, việc thông báo kết quả liền bị trì hoãn trong một thời gian dài. Và thủ thuật này cũng rất hiệu quả, số lượng người tham gia phát sóng trực tiếp tăng vọt trong tích tắc, đem khu bình luận thiêu thành lửa đốt:

[Nhanh lên, gà rán tôi còn không ăn nổi!]

[Dừng lại.jpg. Tốc độ nổi tiếng của Lê Kiều như cưỡi tên lửa, nó quá nhanh.]

[Ai có thể nghĩ rằng hai tháng trước, Lê Kiều bị mọi người chế giễu khi đối xử hung ác với Diệp Du Ca kiểu: “Cứ chờ xem, có một ngày tôi sẽ nghiền nát cậu.” Lúc đó mọi người cứ tưởng hắn bị dở nên nói khùng nói điên.]

[Chậc chậc chậc chậc, nghĩ tới Lê Kiều của hai tháng trước, cảm giác như đã sống một đời mới vậy, lúc đó và bây giờ thật sự như hai người khác nhau.]

[Ha ha ha, chẳng lẽ linh hồn trong thân thể Lê Kiều là người khác xuyên qua hay sao?]

[Tôi muốn nói, ăn mặc đẹp! Vỗ tay.gif]

[Không, không, thực ra nếu bạn quan sát kỹ, một số dấu vết vẫn còn đó, ví dụ như Lê Kiều vẫn thích ăn đồ ăn vặt, và anh ấy vẫn thường nhìn chằm chằm vào Thẩm PD 23333]

[Phương thức trực tuyến, để cp cố vấn học sinh của tôi cùng nhau hợp tác trên sân khấu!]

[Lầu trên đang khỏa thân chạy bon bon rồi đó hhhh, cp sư trò này về chung một nhà dùm!]

[Chết tiệt, đây không phải là cảnh tranh vương vị của Diệp Du Ca và Lê Kiều sao? Sao mọi người lại bàn sang cp của Lê Kiều rồi? Cầu các người để ý đến Diệp Du Ca đi, rõ ràng là phim ba người, nhưng hắn đến một cái tên cũng không có (rơi nước mắt)]

[Phía trước, cậu không phải đang giả bộ trung thành nhưng cười nhạo Diệp Du Ca sao quạc quạc quạc?]

Làn đạn sung sướng thổi một trận, tổ tiết mục cuối cùng cũng phun ra một hàng chữ như bóp kem đánh răng trên màn hình lớn: vị trí thứ nhất, Diệp Du Ca.

Lần này có một chút chấn động trong đấu trường, nhưng khuôn mặt của Diệp Du Ca lại lộ ra một chút kinh ngạc lẫn không thể tin được.

Tất cả thực tập sinh xì xào bàn tán với nhau, Lộ Sài Gia từ phía sau vỗ vai Lê Kiều, thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta còn có giai đoạn hợp tác với huấn luyện viên và chung kết, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn…”

Nguyên Ninh cũng thấp giọng nói: “Chỉ là đêm nay hiệu ứng sân khấu không có lên nhanh như vậy, thời điểm công bố bảng xếp hạng lần thứ ba thì chưa chắc…”

Lời nói của họ còn chưa kịp rơi xuống, màn hình lớn đột nhiên thay đổi, xuất hiện một hàng chữ mới ——

Lê Kiều, vị trí thứ nhất.

Thẩm Phong kéo mic lại gần, cười nhẹ rồi nói: “Lê Kiều, chúc mừng.”

Cung Huệ Vân ở bên cạnh ưu nhã gật đầu: “Diệp Du Ca, chúc mừng.”

Khán giả im lặng một lúc, rồi chợt hiểu ra: Đồng hạng nhất, là đồng hạng nhất!

Cùng nhau đứng ở vị trí đầu tiên có thể nói là độc nhất vô nhị trong lịch sử series 101. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, bởi vì mỗi người xem có thể bỏ phiếu cho một hoặc nhiều phiếu bầu trong tổng số phiếu bầu có thể nhỏ từ một triệu đến hàng trăm. Với 95.561 lượt bình chọn, chắc hẳn khán giả sẽ không ai tin đúng không?

Bất quá, hôm nay chỉ là thông lệ công bố thứ hạng sau khi biểu diễn, không liên quan đến đào thải, cũng không công bố số phiếu. Khán giả sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không biết có nên đặt câu hỏi: 99,9% đây là phương thức kêu gọi kéo phiếu rác rưởi của tổ tiết mục nhỉ? Nhưng nếu hai người buộc phải ở cạnh nhau, ai là người bị kéo lại cho bằng với người kia, ngoại trừ bản thân đạo diễn thì ai biết?

Hiện tại Lê gia và Diệp gia đấu đá lẫn nhau, thề không đội trời chung, không ai dám chắc, nếu thật sự tra vé phát hiện phe mình ủng hộ tụt lại phía sau, chẳng phải mất vợ mất quân sao? Cũng chả có thời gian để vướng vào mấy thứ rắc rối này, bảng xếp hạng chính thức lần thứ ba sắp được công bố, tại sao không bình chọn thêm cho nhà mình…

Vì vậy, “được gắn cho vị trí đầu tiên” kỳ lạ này, dưới sự đồng ý của cuộc đấu tranh và thắc mắc của mọi người, mọi thứ thực sự được công nhận.

“Tớ nghĩ Kiều Kiều phải ở vị trí thứ nhất!” Trên đường trở về ký túc xá sau buổi biểu diễn, Lăng Tiểu Lâu vẫn không bị thuyết phục, “Tớ có xem qua siêu thoại rồi, fan của Kiều Kiều động lực tăng mạnh, cũng rất tích cực nữa. Mỗi lần làm mới đều sẽ thấy người mới tham gia, siêu thoại của Diệp Du Ca sức sống không có, ngoại trừ hậu viện hội gửi nhiệm vụ và người hâm mộ đăng ký như rô bốt, bài đăng còn lại không để phàn nàn này nọ, thì cũng là mắng nhà Kiều Kiều đã tham gia vào chiến thuật đám đông, mắng sang cả cậu ấy.”

Nguyên Ninh gật đầu nói: “Một khi fan không chuyên chú vào nhà mình, luôn muốn trêu chọc người này quấy rầy người kia, vậy có nghĩa là bản thân chính chủ không đủ sức hấp dẫn đối với họ như họ tưởng.”

“Thực ra cũng không cần thiết phải tìm hiểu đến tận cùng,” Lê Kiều thả lỏng vai, thản nhiên nói: “Sở dĩ đạo diễn có thể xếp bọn mình cùng hạng, chứng tỏ khoảng cách giữa hai đứa không lớn, chỉ cần khoảng cách đủ rộng để người khác nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự khác biệt, thì sẽ không có tranh chấp, phải không?”

“Đúng.” Hi Tư Viễn mỉm cười, chân thành nói, “Suy nghĩ của Kiều Kiều đáng để học hỏi. Chúng ta nên nhìn về phía trước thay vì lo lắng về những vấn đề được mất ở thời điểm hiện tại.”

“Mình không có nói, là cậu tự tổng kết.” Lê Kiều vội vàng xua tay, “Cậu…”

“Chúng tớ là muốn cậu buồn nôn chết. Rồi cướp luôn Đoạt Duẩn đi đó!” Mấy người đồng thanh nói, nói xong cùng nhau nhịn không được cười ra tiếng.

“…Theo như tôi biết, Đoạt Duẩn là chó của tôi?” Thẩm Phong dựa vào bức tường của hành lang phòng ngủ, mỉm cười ngẩng đầu lên.

Đôi chân dài của anh ấy bắt chéo, chiếc áo sơ mi trắng cũng bị lật ra khỏi cổ tay của bộ vest màu đen, vẻ mặt anh ấy nhẹ nhàng và lười biếng, trăng đêm đem theo chiếc bóng của thân hình đó kéo dài.

Các thành viên trong nhóm nhìn thấy anh ta, họ vội vàng hành lễ chào hỏi, sau đó nhanh chóng dùng nhãn lực, tìm đủ mọi cớ để trốn thoát, trong vòng chưa đầy mười giây, chỉ còn lại một mình Lê Kiều và Thẩm Phong, nhìn nhau.

Lê Kiều: “…”

Nhặt lầm mấy đứa rác rưởi làm đồng đội rồi!!!

“Cái này cho em, bảo vệ cổ họng của mình.” Thẩm Phong tựa hồ biết rõ cậu có căn bệnh ung thư xấu hổ, chủ động đưa ra một cái bọc nhỏ để phá vỡ sự bế tắc, “Trong đó có hai mươi gói, em có thể uống nó bất cứ lúc nào. Một ly nước ít nhiều cũng có tác dụng.”

Lê Kiều ước lượng, nhận ra thứ mình đang cầm trên tay là gói thuốc y học cổ truyền Trung Quốc. Kim Đan kỳ tuy rằng không bị nóng lạnh ảnh hưởng, nhưng rất nhiều tu sĩ đều uống đan dược, Lê Kiều theo bản năng đối với thuốc Trung y có ấn tượng tốt hơn, cho nên đưa tay nhận lấy: “Cám ơn.”

“Bà nội nhớ em lắm, có thời gian thì gọi video cho bà.”

“……Ừm.”

“Đoạt Duẩn, tôi không biết Đoạt Duẩn có nhớ em không, nhưng không ai có thể xé thịt thành từng miếng ngon và thơm như em, nó vẫn nên nhớ em đi. Hai ngày nữa ra ngoài quay ngoại cảnh, em có thể đến thăm nó một chút.”

“……Ồ.”

“Đừng trèo tường, đi cổng chính, có thể mở khóa vân tay trên cổng.”

“…” Lê Kiều không nhịn được nữa, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Thẩm Phong cười khẽ một tiếng, chớp chớp đôi mắt đen láy, đột nhiên không báo trước nghiêng người, ôm lấy Lê Kiều.

“Tôi muốn nói, đừng nhảy từ nơi cao như vậy xuống nữa.” Anh thì thầm vào tai Lê Kiều, “Tôi thực sự rất lo lắng.”

Theo bản năng của mình, cậu vốn nên trả lời “chuyện anh có lo lắng hay không, tại sao tôi phải quan tâm”, nhưng vào lúc này, giọng nói run rẩy và hơi thở gấp gáp của Thẩm Phong cùng cái ôm lỏng lẻo, nhẹ nhàng lại gần như vậy, khiến Lê Kiều nhớ lại năm 17 tuổi của mình. Năm đó Nguyên Anh Lễ, khi cậu bị rất nhiều cường giả bức xuống vách núi, sư huynh của cậu đứng ở phía xa, trông rất mơ hồ.

Nếu như lúc ấy sư huynh thật sự có thể làm như bây giờ…

Lê Kiều nhắm mắt lại, một lúc sau mới phát ra tiếng “ừm” nhẹ nhàng ngắn gọn, giống như bị một chú chó con ướt sũng nào đó bị người mang đi.

*

Lê Kiều một mình trở lại ký túc xá, đầu cậu không khỏi ngậo trong suy nghĩ.

Kí túc xá của lớp A cũng đủ yên tĩnh, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức, thỉnh thoảng có tiếng ô tô chạy qua dưới lầu của kí túc xá, trong thời gian ngắn ném ánh đèn vào bức tường núp trong màn đêm, mang theo ánh sáng lấp lánh.

“Chủ nhân, tui thật sự không muốn quấy rầy cậu nói chuyện yêu đương…” Hệ thống giống như ăn trộm thò đầu ra, “Nhưng mà nhiệm vụ chủ tuyến có cập nhật mới, điểm tích lũy cũng không ít a~ cậu xác định không muốn nghe nó hả?”

“Nói chuyện yêu đương cái đầu mày.” Lê Kiều làm hệ thống rùng mình, ho khan một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, “Tao không cho mày nói sao?”

“Không, không có, tui liền nói!” Hệ thống xoa xoa trán, vội vàng nói: “Chủ nhân, hoàn thành công diễn ba đánh giá cấp S, được thưởng 5 vạn điểm; mặt khác cậu nhận được đánh giá đồng cấp hạng một nên thưởng thêm 1 vạn điểm, nếu cậu có thể tiếp tục giành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng chính thức, sẽ có nhiều phần thưởng hơn nữa ~!”

Lê Kiều âm thầm tính toán, còn thiếu ba vạn điểm…

“Nhân tiện, chủ nhân, nhiệm vụ phụ mới cũng đã được làm mới, tui đã tải xong rồi, hoàn thành một chuỗi nhiệm vụ có rất nhiều điểm thưởng!” Khi hệ thống đọc danh sách phần thưởng, nó luôn mang theo chất giọng trục lợi đầy kích động.

“Ồ” Lê Kiều thản nhiên nói, “Là cái gì?”

“Chính là trước trận chung kết nuôi dưỡng một lượng lớn fan cp của cậu và Thẩm Phong. Mục đích cuối cùng là để siêu thoại cp trên Weibo đạt được vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng~!” Hệ thống nói, “Nếu như có thể hoàn thành mục tiêu, sẽ đạt được 35.000 điểm thưởng, có thể nói là phần phưởng cực kỳ phong phú ở nhiệm vụ phụ!”

Lê Kiều: “…”

Hệ thống:”……”

Lê Kiều: “…”

Hai phút sau, hệ thống run rẩy hỏi: “Chủ nhân, cậu quét khắp người tui là đang tìm cái gì đó?”

“Ừm,” Lê Kiều nói, “Tao nhớ có lần đã vô tình thấy mày chơi game trực tuyến, sau khi nhấn mở bảng nhiệm vụ sẽ có mục tùy chọn “từ bỏ nhiệm vụ này”.”

Cậu lâm vào trầm tư: “Nút “từ bỏ” của mày nằm ở vị trí nào?”

Hệ thống:… Chủ nhân, cái kia là do tui ngứa thôi, mau đi, mau đi!!!! QAQ.

Cảm ơn mọi người. Mình đã đi được nửa đường rồi đấy!! Với một đứa hơi sợ phải giao tiếp như mình, thì mỗi lần nhận được cmt của mọi người mình vừa vui lại vừa lo. Nhưng không sao hết, hãy cứ bình luận để mình cải thiện nhaaa. Cũng cảm ơn Lê Kiều đã cho mình những bài học mới, những suy nghĩ mới. Mình chọn truyện chỉ qua văn án, vừa edit vừa đọc nên không biết nội dung ra sao. Cũng may, mình đã chọn đúng người. Chúng ta cùng cố lên nhé!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.