*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó, sở dĩ Võ Phong nhận định Lê Kiều là “thần tiên” không chỉ vì đã nhìn thấy kiếm pháp của cậu, mà còn vì những ghi chép trong lưu bút tổ truyền của Võ gia, những ngôn từ hết sức hoa mĩ kia đều miêu tả về một người như vậy.
Mà lúc này, ông nhìn sang Lê Kiều – người đang ngổi lẳng lặng trước mặt mình uống từng ngụm trà, nhớ tới buổi phát sóng công diễn ba mà mình chứng kiến. Ông lão xem di động trên tàu điện ngầm.jpg*
(* là cái meme này =)))
…Bây giờ lịch kiếp hạ phàm cũng khó như vậy sao?
“Được rồi.” Lê Kiều thu hồi thần niệm, đặt chén trà xuống, “Vấn đề hẳn là ở tổ trạch phía đông nam, chỗ đó để làm gì vậy?”
Võ Phong không còn thời gian để nghĩ về sân khấu kia nữa, sống lưng thẳng tắp, đôi môi trắng bệch: “Đó… đó chính là từ đường của nhà họ Võ chúng tôi.”
Khó trách sắc mặt của ông ta trở nên tái nhợt, đối với loại gia đình quyền quý coi trọng nối dõi tông đường này, nếu từ đường xảy ra vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng đến cả gia tộc, lung lay nền tảng!
Tuy nhiên, cảm giác lúc Lê Kiều nói chuyện lại rất bình tĩnh, Võ Phong cũng từng cùng cậu trò chuyện vài lần, sau khi nhìn thấy đủ các chiêu thức thần kỳ của cậu, ông đối với chàng trai này đã sinh ra một sự tín nhiệm mù quáng. Ông cắn răng một cái, phất vạt áo đứng lên, hướng về phía Lê Kiều cúi đầu thật sâu: “Vãn bối sẽ đưa tiên trưởng đi xem ngay.”
Lê Kiều đến đây để trả ơn nên cũng không nói nhiều lời nhảm nhí, sau khi đi theo Võ Phong vào từ đường, cậu giơ ngón tay chỉ vào hộp lễ vật trung tâm nói: “Chính là nó.”
Sắc mặt Võ Phong biến đổi đầy kinh hãi, lúc này không còn dám tuân theo mệnh lệnh chỉ đâu đánh đó của Lê Kiều nữa, ông giãy giụa tại chỗ một lúc rồi khàn giọng nói: “Tiên trưởng… đó là của một vị tiên nhân khác từng giúp đỡ Võ gia để lại. Tiên nhân từng nói, chỉ cần có nó, Võ gia sẽ được hưởng phú quý bình an cả ngàn năm, cái này-“
Một bên là chỗ dựa cũ đã chúc phúc cho nhà họ cả ngàn năm, một bên là cái đùi mới hai tháng trước tình cờ gặp được, lựa chọn như thế nào, lão già Võ Phong rơi vào băn khoăn trước nay chưa từng có.
“Ông tự nghe kỹ lại đi, không phát hiện ra vấn đề sao?” Lê Kiều không vội tiến lên, khoanh tay cười lạnh, “Tiên nhân ngàn năm trước, có thể bảo hộ gia tộc ông phú quý ngàn năm –“
“Hết hạn rồi đó cha nội!”
“Hết, hết hạn?!” Đầu óc Võ Phong uỳnh uỳnh xoay mòng, ông sinh ra chưa tới trăm tuổi, đối với ông mà nói, ngàn năm chỉ là một khái niệm hư ảo, làm sao ông dám liên hệ tiên khí do tiên nhân ban tặng với thức ăn hết hạn cơ chứ… sao ông dám?!
Cho dù thời gian ngàn năm trôi qua, ông làm sao có thể nghĩ tới việc vứt bỏ tiên khí trong từ đường? Cho dù tác dụng có phai nhạt, đặt ở trong nhà vẫn là tốt, thấm nhuần tiên khí, được hậu nhân ngưỡng mộ…
Thế hệ tương lai… vâng, thế hệ tương lai!
“Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vì sô cẩu.*1” Thấy Võ Phong sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, Lê Kiều biết ông ta chắc hẳn cũng liên hệ được việc gì rồi, liền từ trong không gian hệ thống lấy ra một lon coca ướp lạnh, sau đó thản nhiên mở ra, “Thiên Đạo sẽ mặc kệ nhà ông có Tiên Khí hay Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy*2, sinh tử đều như nhau, lâu ngày sẽ hư, nếu như đặt trong nhà, mùi ẩm mốc sẽ chỉ hun hút lũ trẻ.”
(*1 Trời đất đối với vạn vật chí công vô tư, không hề có sự thiên tư, thiên vị. Nên không thương loài nào, hơn loài nào vị loài nào hơn loài nào.
*2 lối sống của không ít thanh niên Trung Quốc, họ chối bỏ những định kiến mà xã hội áp đặt, tự tìm vui trên Internet ngổn ngang.)
Võ Phong hít sâu một hơi, gật đầu lẩm bẩm nói: “Tiên trưởng dạy đúng lắm, đạo lý này lão già ta xin tiếp thu…” Nhưng ông nhìn sang chiếc hộp chứa tiên khí, qua một khoảng thời gian dài cũng không tiến lên.
Không ngờ, “mùi ẩm mốc” mà Lê Kiều nói đã chọc tức tiên khí yên lặng cất giấu hàng nghìn năm, đây cũng là lần đầu tiên từ trong hộp phát ra tiếng vo ve rung động.
Rung động ngày càng dữ dội, cho đến khi phía sau gần như biến thành đống lộn xộn, chiếc hộp đồng cổ kính ở giữa sảnh đường lắc lư dữ dội, thậm chí còn đánh bay mấy bài vị của Võ gia.
Võ Phong: “…” Tiên khí tức giận, ông có nên tiến lên đoạt lại bài vị tổ tiên hay không?
Trong khi ông còn đang do dự, Lê Kiều tựa hồ đã bị hấp dẫn, sải bước tiến lên, dùng một tay ấn vào hộp, sau hai ba giây, một tiếng “cạch” vang lên, nắp hộp tự động bật mở.
Võ Phong biết đồ vật này do tiên nhân trao tặng, nhưng đây là lần đầu tiên ông có thể nhìn thoáng qua hình dáng thực sự của nó. Chiếc hộp đồng được mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội trong suốt như pha lê, sự kiêu ngạo và giận dữ vừa rồi đã biến mất, thay vào đó lộ ra vẻ dịu dàng khó hiểu và… ngoan ngoãn?
Võ Phong biết tiên vật có linh hồn, vì vậy ông chắc chắn cảm giác của mình không phải ảo giác, ông hít một hơi, sự ngưỡng mộ dành cho Lê Kiều lại tăng vọt – ngay cả những linh vật chứa đựng tiên khí cũng khuất phục trước mặt cậu, hẳn là không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là thần tiên! Ông đặt cược không sai, tương lai Võ gia có thể cứu được!
“…Thật sự là tiên khí.” Lê Kiều trong lòng thầm nghĩ.
Chiếc hộp đồng dường như cũng là một bảo vật cao cấp được phong ấn, vừa mở ra, mặt dây chuyền ngọc bội tỏa ra ánh sáng chói lọi, rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào. Nó đã trải qua hàng ngàn năm gió sương, nhưng nó vẫn như cũ phủ lên mình lớp băng lạnh giá và trong vắt, vừa nhìn liền biết là vật phẩm tiên khí cao cấp.
“Được rồi, lại thêm một trang bị lợi hại! Không uổng công giúp Võ lão gia, nhà ông ta thật đúng là có đồ tốt!” Hệ thống kinh ngạc vỗ tay, một lát sau mới yếu ớt nói: “…Nhưng mà chủ nhân, cái này có ích không thế?”
“Ngọc bội hỏi âm dương.” Lê Kiều thấp giọng nói.
Võ Phong ở phía sau run rẩy hỏi: “Tiên trưởng, tiên khí…”
Lê Kiều không kiên nhẫn xua tay, gọi Võ Phong tiến lên một bước, “Ông biết cái này để làm gì không?”
Võ Phong vội vàng lắc đầu.
“Đây là mặt dây chuyền âm dương trong ngọc bội hỏi âm dương. Trong thế giới này có một số người thể chất không thể hình thành sự tự luân chuyển âm dương, vì vậy họ cần nó để cân bằng và điều hòa.” Lê Kiều nói, “Chắc hẳn trong quá khứ tổ tiên của ông đã trải qua biến cố, cơ thể tràn ngập dương khí nhưng không thể tự mình chữa trị, cho nên người ta mới đưa cho thứ này.”
“Hàng ngàn năm trôi qua, vấn đề dư thừa dương khí trong cơ thể của gia đình ông đã được khắc phục từ lâu, nhưng ông lại không nỡ vứt bỏ nó mà cất trong nhà. Mặt dây chuyền âm dương cần dương khí, đương nhiên là nó sẽ hút từ con cháu của ông rồi.”
Võ Phong ngẩn ra, lắp bắp nói: “Cho nên biện pháp giải quyết chính là, chính là…”
“Chỉ cần đem tiên khí ném ra khỏi nhà là được.” Lê Kiều ném lon coca rỗng trở lại không gian hệ thống, “Đến cách giải quyết tôi cũng cho rồi, muốn hay không là tùy ông. Còn việc của tôi đã xong, đi đây.”
Cậu nói xong đang muốn rời đi, hệ thống không khỏi gọi với: “Chủ nhân, kia không phải là tiên khí sao? Cậu cứ như vậy mà bỏ qua??”
“…Thứ đó đối với tao vô dụng.” Lê Kiều thầm nghĩ trong lòng, “Nó thứ chỉ có thần tiên thực sự mới có thể sử dụng. Tao chỉ là học sinh tiểu học, quản tiến sĩ nào ở nhà nào làm cái gì? Không bằng rời đi thật ngầu. Võ lão sẽ thật sự coi tao là thần tiên, chả thiết tha gì đến những thứ của ông ấy.”
Ai biết rằng trước khi Võ Phong kịp phản ứng, “Mặt dây chuyền hỏi âm dương” như nhóc con bị bỏ rơi, bất đắc dĩ phát ra một tiếng kêu chói tai, nó lao ra khỏi hộp đồng như một tia sáng, lao thẳng vào vòng tay của Lê Kiều.
Lê Kiều giơ tay lên, nó ngoan ngoãn đáp xuống lòng bàn tay của Lê Kiều, toàn thân phát ra ánh sáng trắng sữa mềm mại, uốn éo qua lại trong lòng bàn tay của cậu, giống như động vật nhỏ làm nũng.
Hệ thống: Cảnh giác.jpg
Lê Kiều nhìn chằm chằm ngọc bội hỏi âm dương, một lúc sau, cậu phất tay, đầu ngón tay nào đó lập tức chảy ra một tia máu nhỏ, tiên khí cũng vì thế mà cong lên, đem huyết châu hút vào trong cơ thể mình, nhận chủ không do dự.
Lê Kiều: “…” Khi còn là Ma Tôn, cậu chưa từng thấy qua một linh bảo tiên khí tự mình đưa tới cửa như này.
Vừa rồi hệ thống còn đang thuyết phục Lê Kiều thu nhận tiên khí, nhưng sau khi phát hiện tiên khí hình như cũng có linh tính, có thể làm nũng như trẻ con, không khỏi sinh ra cảm giác chua xót của một sủng vật nhỏ, nói: “Chủ nhân, đối với cậu không phải nó vô dụng sao?”
“Đâu có ai chê tiên khí tự mình đưa tới cửa?” Lê Kiều nói.
Hệ thống:… Đúng quá mà TAT.
“Thật ra, thời điểm nó đến gần tao, rõ ràng có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được xảy ra, giống như chúng ta đã quen nhau từ lâu.” Lê Kiều mua một sợi dây thừng mỏng làm bằng linh thảo từ trung tâm mua sắm, đặt mặt dây chuyền ngọc bích sau khi nhận chủ trên đó rồi buộc lại “Mà bây giờ cũng không thể nói nó vô dụng được, đối với tu luyện nhiều ít cũng sẽ có ích.”
Sau khi tiên khí nhận ra chủ nhân của mình, nó thu lại ánh sáng rực rỡ, vui vẻ đung đưa bên eo Lê Kiều vài vòng, sau đó ngoan ngoãn bình tĩnh lại, giống như một món đồ trang sức nhỏ bắt buộc phải có của cửa hàng đá quý bình thường.
Lê Kiều nhớ ra Võ Phong vẫn còn ở đó, ho khan nói: “Nếu tiên khí đã nhận tôi làm chủ nhân của nó, tôi sẽ lấy nó đi.”
Vốn dĩ cậu không lấy tiên khí đi vì muốn thể hiện sự chính trực của mình, nhưng hiện tại tiên khí không những không có tác dụng mà còn gây hại cho Võ gia, vả lại thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, Võ gia đã bước vào cánh cửa tu luyện. Lẽ ra, dù cậu có làm gì ở nhà họ Võ thì Võ Phong cũng không có tư cách bình luận.
Không có gì sai khi làm điều đó, nhưng trong mắt Võ Phong nó có thể hơi độc đoán…
Thật bất ngờ, Võ Phong hoàn toàn không nghĩ như vậy, trong đầu ông đầy rẫy sự kinh ngạc “Lê Kiều có thể khiến tiên khí chủ động nhận chủ nhân”, hình ảnh của Lê Kiều trong tâm trí ông ngay lập tức cao hơn gấp mấy lần. Nếu không phải Lê Kiều tỏ vẻ ghét bỏ, ông còn muốn quỳ xuống ôm chặt đùi Lê Kiều rồi mới nói.
“Ngài, ngài muốn làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm!” Võ Phong thấp giọng run run hỏi, tựa hồ sắp khóc đến nơi: “…Tiên trưởng, hôm nay từ biệt, trong tương lai liệu còn có cơ hội gặp lại không?”
Lê Kiều chịu không nổi vẻ mặt cung kính sắp khóc này, mơ hồ nói: “Có lẽ…” Cậu đem đầu ngón tay lướt qua tiên khí, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ông nói mình từng đọc qua “hình dáng tiên nhân” trong lưu bút tổ truyền đúng không? Trên đó nói gì?”
*
“…Phong thái điềm đạm, nét đẹp băng lãnh, mận rơi như tuyết, phủ đầy…”
“Chủ nhân, đây không phải là nói về tiên tử luyện kiếm dưới gốc mai sao?” Hệ thống tự phiên dịch, kinh ngạc nói: “Thật giống cậu đó!”
Lê Kiều lật từng trang giấy, đoạn nói về “tiên nhân”, thật sự có ghi, tổ tiên Võ gia thân thể khí tức rối loạn, thường không sống quá hai mươi lăm tuổi, nhờ kết giao với tiên nhân mà nhận được tiên khí, lưu lại một mạng.
Tuy nhiên, phần lớn những gì cuốn sách này nói đều là những câu chuyện tổ tiên họ đã làm việc chăm chỉ như thế nào để khởi nghiệp, chỉ có vài ba câu mô tả chi tiết về thần tiên.
“Tiên trưởng…” Võ Phong ở một bên cẩn thận nói.
“Không có gì.” Lê Kiều vừa đem sách trả lại cho ông, điện thoại di động liền vang lên, đầu bên kia Thời Thuấn lo lắng hạ thấp giọng nói:
“Thẩm PD nói muốn dẫn người đi công tác, đang chuẩn bị điểm danh. Anh ấy phát hiện ra chiếc gối mà cậu nhét trên đầu giường rồi. Giờ đang hỏi cậu ở đâu nè, quay lại nhanh lên!!”
Lê Kiều: “…”
Đặt điện thoại xuống, Lê Kiều bình tĩnh nói: “Tôi phải về rồi.”
“À, vâng, vâng!” Võ Phong vội vàng nói, “Vậy tôi sẽ đưa ngài về, ngài muốn đi xe không? Nhà bếp đã làm một ít món ngon bổ dưỡng linh khí, ngài lấy về một ít nhé?”
“Không.” Lê Kiều nhàn nhạt nói, “Không tiện.”
…Mặc kệ cậu tiên phong đạo cốt cỡ nào, hiện tại vẫn phải trèo tường trở về, không gian hệ thống cung cấp có hạn, đồ ăn quá nhiều rất dễ dàng tràn ra ngoài.
Xem ra sắp tu luyện đến Nguyên Anh rồi =_=.
*
Sân bay Vô Tích.
Lần này như cũ, bảy thực tập sinh top trên sẽ có một chuyến ngoại vụ, trừ Diệp Du Ca, Lê Kiều, Thời Thuấn, Phương Trình Băng, Khương Quận, Hàng Thịnh, lần này còn có một gương mặt mới tên là Tiều Nam.
Tiều Nam đang đi theo con đường “rapper nhẹ nhàng” và “ba nhỏ – bạn trai”, cũng là một rapper với một “khuôn mặt tân tiến” đôi mắt một mí và gò má cao, trình độ rap của cậu ta ở mức trung bình, nhưng lời bài hát lại thường xuyên nhắc đến tình yêu đôi lứa và một số đạo lý như súp gà. Nhiều cô gái nhỏ rất thích ăn bộ dạng này của cậu ta. Phong cách văn chương này cũng được vòng fan ưa chuộng và với những ca từ mà người này sánh tác. Bọn họ sẽ hâm mộ cậu ta một cách mù quáng, không thể sai được.
Chỉ là trong mắt công chúng, cậu ta không sắc sảo bằng Phương Trình Băng về mặt viết lời, cũng không giỏi bằng Triệu Trạch Dục về kỹ thuật rap.
Sau khi Ôn Nhất Hàm rút lui, Tiều Nam tình cờ ăn được con tốt nên đã đuổi kịp bảng xếp hạng ở vị trí thứ bảy, cuối cùng lọt vào hàng ngũ “Thất thần”.
“Trở về liền phải chọn huấn luyện viên cho sân khấu hợp tác. Ngoài bốn huấn luyện viên của chúng ta, hình như còn có một khách mời?” Trong khi chờ máy bay cất cánh, Diệp Du Ca mỉm cười và chủ động bắt chuyện, “Mọi người có biết đó là ai không? Tôi quá tò mò đi.”
Thời Thuấn và Lê Kiều ngồi cùng một hàng, hai người đều dựa vào lưng ghế máy bay trong trạng thái lim dim buồn ngủ, không đáp lời, Hàng Thịnh nói: “Tôi nghe nói vì huấn luyện viên trong chương trình nam nhiều hơn nữ, nên huấn luyện viên mới sẽ là nữ, có thể là một tiểu hoa nào đó nổi tiếng gần đây.”
Tiều Nam cũng cười nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là chúng ta đến đó cùng một ngày, nhưng về không cùng một ngày ~ Giống như thức ăn của chúng ta, chỉ có thể ăn trong một ngày đó thôi, các đại lão đúng là khiến chúng ta không kịp chạy theo.”
Bảy người đi cùng nhau, nhưng họ không quay về cùng một ngày, bởi vì chỉ có ngày đầu tiên là bảy người họ cùng nhau chụp ảnh tạp, và ngày thứ hai là fan meeting do nhà tài trợ tổ chức. Người hâm mộ đã chiến đấu hết mình để giành chiến thắng trong bảng đơn, nên chỉ có top 3 gồm Lê Kiều, Thời Thuấn và Diệp Du Ca có thể đi.
Lại một ngày nữa, chỉ có Lê Kiều và Diệp Du Ca có thể ở lại, Diệp Du Ca sẽ quay quảng cáo cho sữa chua mà mình đã làm đại sứ từ lâu. Trong khi Lê Kiều quay TVC quảng cáo sản phẩm mới của BULO, cộng với một thương hiệu mới chưa được tiết lộ do nhóm chương trình nào đó quảng cáo.
Tương đương với việc bạn rời khỏi Bắc Kinh càng muộn, người này sẽ càng bận rộn và nổi tiếng hơn. Tiều Nam vốn định hạ thấp mình để tâng bốc mấy người top trên, nhưng Diệp Du Ca lại để ý mình thua kém Lê Kiều về mọi mặt, vì vậy y cũng không muốn đưa chuyện này lên cao, chỉ cười nhẹ và không trả lời.
Tiều Nam nhận ra mình vỗ mông ngựa lại đụng phải chân ngựa, không khỏi xấu hổ, một lúc lâu sau mới quay sang nói với Lê Kiều: “Lê Kiều, áo len của cậu thuộc nhãn hiệu thời trang nào thế? Thiết kế thật đặc biệt!”
Lê Kiều ngáp một cái nói: “Tôi cũng không biết.”
Tiều Nam nghĩ Lê Kiều cũng không muốn nói chuyện với mình, vì vậy cậu ta cố gắng nhếch khóe miệng và mỉm cười, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Hệ thống đang cưỡi cây chổi vi vu trong không gian linh thức, thấy thế liền nói: “Chủ nhân, nếu như hắn lựa chọn gia nhập vào phe Diệp Du Ca, sẽ như thế nào đây?”
“Sẽ chả như thế nào, hắn sẽ không ở chỗ này được lâu đâu.” Lê Kiều nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mà tao cũng không có lừa hắn, tao thật sự không biết –!”
Quần áo của cậu mặc đều là của nguyên chủ đưa tới, bộ quần áo gần đây nhất cũng là Thẩm Phong mua cho, Thẩm Phong lấy danh nghĩa quan tâm của Lôi Thải Trân, Lê Kiều khó từ chối. Mà cũng may hiện tại Lê Kiều đã chuyển đến ký túc xá của lớp A, cho dù đột nhiên có rất nhiều quần áo xuất hiện cũng không dễ dàng thu hút sự chú ý.
*
Lần này hạ cánh, máy bay cách nhà ga tương đối gần, không cần xe buýt đưa đón, có thể trực tiếp từ cầu hành lang đi ra ngoài.
Mặc dù xung quanh tràn ngập tiếng nổ lách tách máy ảnh hay máy điện thoại, nhưng tất cả các học viên đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ từ bên ngoài, nghĩ đến lần trước khi bị chặn không thể di chuyển dù chỉ một inch, họ nhìn nhau lại không khỏi nghiến răng, thở ra luồng khí lạnh.
Không ngờ lần này ra sân, cảnh tượng ngoạn mục như cuộc di cư vĩ đại của các loài động vật lại không xuất hiện, các fan trên tay cầm banner, băng rôn cầm tay, biển hiệu sáng rực biết điều lùi về đằng sau.
Biểu ngữ bên trái ghi “Lê Kiều Lê Kiều” biểu ngữ bên phải ghi “Cậu là người tỏa sáng nhất” được giơ cao, ở trước mặt mọi người liều mạng đung đưa.
Các thực tập sinh: “…” Fan của tôi đâu? Còn nhóm đại fan của tôi thì sao?
May mắn thay, chỉ trong vài giây, những người hâm mộ ở hàng ghế đầu đã nhanh chóng thay thế hai người này và đổi thành biểu ngữ của Thời Thuấn – hóa ra chính Tiểu Hoàn đã ẩn danh chia sẻ kinh nghiệm của mình trên Internet, nói rằng người tốt và kẻ xấu lẫn lộn tại sân bay, chen lấn một cách mù quáng không tốt cho sự an toàn của cá nhân lẫn thần tượng.
Những người hâm mộ thực sự yêu mến thần tượng của mình tất nhiên không muốn thần tượng sẽ tổn thương, vì vậy fan nhà Lê Kiều, Thời Thuấn, Phương Trình Băng và Khương Quận đã hợp lực thành lập một liên minh dưới sự chỉ huy của Xuân sơn như đại, chuyên đi tiếp sức cho thần tượng của họ bằng cách giữ gìn trật tự, truy tinh một cách văn minh.
Trong người ngoại trừ Diệp Du Ca, hai thực tập sinh còn lại đều là người đứng ở vị trí thứ sáu thứ bảy, nhân khí kém quá xa, ban đầu họ từ chối tham gia, nhưng sau khi phát hiện ra rằng cánh tay của họ không thể giữ được đùi cao hơn.
Khi các thực tập sinh đi đến trước mặt họ, biểu ngữ ở hàng ghế đầu đã được thay thế bằng biểu ngữ của Phương Trình Băng, giống như có ai đó đang canh đồng hồ mà bấm giờ, đều tăm tắp.
Thời Thuấn chọc Lê Kiều, nhỏ giọng nói: “Fan của cậu không tồi nha, còn biết sắp xếp mọi thứ!”
Lê Kiều đội chiếc mũ lưỡi trai trên đầu và đeo kính râm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy sống mũi xinh đẹp và chiếc cằm trắng đầy khí chất của cậu. Xương cốt của cậu phát triển rất tốt, hàm dưới với góc cạnh cùng đường nét nhẵn nhụi, mặt bên có đường quai hàm rất rõ ràng, thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác lãnh đạm, thờ ơ với người lạ.
Nhưng cậu lại đặt ngón tay lên chiếc kính râm, móc hai bên thái dương và kéo nhẹ xuống, thực ra ít nhiều cậu cũng có chút choáng váng.
Nhiệm vụ của cậu là phản công nhân vật chính và ra mắt C vị, nhưng cậu dường như chưa bao giờ quản lý người hâm mộ một cách cẩn thận. Thỉnh thoảng, bạn sẽ thấy các thần tượng từ các thương hiệu khác, những người muốn “cưng chiều fan”, thu quà khi gặp mặt, và giao lưu với các fan trên sân bay vô tình xuất hiện vlog; một số người không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu của họ với người hâm mộ, thể hiện tấm lòng của mình và thổ lộ trước đám đông bất cứ khi nào có cơ hội, “My xxx, I love you” “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau”…
Lê Kiều chưa bao giờ làm những điều này, nhưng không hiểu sao người hâm mộ của cậu vẫn yêu cậu một cách cuồng nhiệt, chăm chỉ và kiềm chế như vậy. Tại sao? Họ đã nhận được gì từ cậu à?
Chỉ có Tiểu Hoàn nhờ cậu mới có được cuộc sống mới, nhưng trước đó, cô ấy đã thích cậu sâu đậm rồi, tuy là một cô gái nhỏ rụt rè rụt rè nhưng cô cũng dũng cảm khiển trách người khác. Ngay cả khi nó gây ra thảm họa, cô ấy chưa bao giờ đổ lỗi cho Lê Kiều.
Lê Kiều hoang mang trước niềm tin về câu nói “không có bữa trưa nào miễn phí”. Cậu không hồi đáp, không thể hiện tình cảm, cảm xúc cho người hâm mộ, nhưng cậu vẫn nhận được rất nhiều. Vì cái gì, cậu có tài có đức gì đâu?
Biểu ngữ đã đổi thành Khương Quận, nhóm thần tượng nhỏ cũng đang tiến dần đến cửa ra sân bay, nhóm người hâm mộ phía sau càng ngày càng xa, một cô gái không kìm được hét lên: “Lê Kiều, em yêu anh!! “
Lê Kiều ngừng bước, người quản lý bên cạnh vươn tay ra ngăn cậu lại, nhưng cậu vẫn quay đầu, cởi mũ lưỡi trai và kính râm, cúi đầu chào người hâm mộ.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống, che đi đôi mắt xinh đẹp. Từng tiếng hét khó có thể kiểm soát từ đám đông người hâm mộ trào ra.
*
“7 giờ sáng mai xuống lầu, sẽ có người đón các bạn đi chụp tạp chí, buổi trưa ăn trưa, buổi chiều diễn tập, buổi tối biểu diễn.” Trong xe bảo mẫu, nhân viên quen thuộc đang đọc lịch trình cho các thực tập sinh nghe: “Tiệc tối diễn ra khá lâu, nhưng tiết mục của các bạn được diễn đầu, diễn xong không có gì để làm. Ai muốn về sớm thì cứ gọi”.
Buổi biểu diễn lần này của họ nằm trong bữa tiệc do Cục Văn hóa Nhà nước tổ chức, sẽ được phát sóng trực tiếp đồng thời trên kênh giải trí CCTV*. Ngay khi quốc gia hành động, bữa tiệc sẽ tự nhiên có đầy đủ những tên tuổi lớn và những ngôi sao sáng giá, không có chuyện “ngay thẳng”, chính sếp trong nội bộ đã xem chương trình này khi nó xuất hiện những bàn tán trên mạng trong thời gian gần đây. Và cảm thấy đây hẳn là quyết định có lợi cho sản lượng văn hóa, vì vậy liền để bọn họ bắt đầu.
(*một kênh truyền hình bên TQ)
Phần mở đầu nghe có vẻ hoành tráng, nhưng trên thực tế, đối với bữa tiệc quy mô lớn, ngay từ đầu khán giả vẫn chưa vào trạng thái, địa điểm vắng vẻ, một nhóm người thường được mời ra trước để bầu không khí trở nên “sôi nổi náo nhiệt”. Những tên tuổi lớn sẽ không bằng lòng thực hiện nó. Cho nên những năm gần đây, loại nhiệm vụ này thường xuyên do những nhóm nhạc nam nữ đảm nhận.
Nhóm nam và nữ đông thành viên, có thể nhảy và nhảy, vì vậy họ có thể rời đi sau khi hâm nóng bầu không khí mà không lo làm mất lòng mọi người, điều này cho thấy địa vị thấp của các ngôi sao xuất thân từ chương trình tuyển tú trong giới giải trí.
“Tôi đã đọc qua danh sách chương trình, Thẩm PD diễn cuối, còn có Âu Tử Lâm, Dương Doanh.” Tiều Nam mỉm cười và nói: “Âu Tử Lâm là nữ thần của tôi, tôi nhất định sẽ không rời đi. Tôi phải xin chữ ký của cô ấy!”
“Tùy các bạn.” Nhân viên nói: “Diệp Du Ca, Thời Thuấn và Lê Kiều, fan meeting của ba người sẽ diễn ra vào ngày mốt, chúng tôi đã nhờ người hâm mộ gửi thư trước để các bạn có thể trả lời trong quá trình phỏng vấn. Nếu các bạn có thời gian hai ngày rảnh rỗi. Thì hãy đọc thư, nó đã được chuyển đến cửa phòng khách sạn rồi đó.”
Tổ chương trình đã đặt một khách sạn có xếp hạng sao, nhưng họ chỉ đặt bốn phòng tiêu chuẩn, họ bốc thăm ngẫu nhiên, Lê Kiều và Tiều Nam chung phòng, Diệp Du Ca và Hàng Thịnh cũng chung một phòng, Phương Trình Băng và Thời Thuấn một phòng và người có phòng riêng là Khương Quận.
Khi họ bước vào hành lang của khách sạn, quả nhiên liền thấy trước ba cánh cửa chất đầy phong thư. Ba người tham gia fan meeting được chia đều ba phòng là điều ai cũng rõ: Thư của Thời Thuấn chất đống như núi nhỏ, thư của Diệp Du Ca chất đầy cả một toa ăn, Lê Kiều là ít nhất, chỉ có một chiếc ba lô trên mặt đất, có vẻ như thư vẫn chưa đầy.
Hàng Thịnh nói: “Du Ca, thư của cậu nhiều quá rồi, hai tên đàn ông chúng ta có khả năng còn không khiêng hết được, xem đến khi nào chứ?”
Những người khác không khỏi liếc nhìn Diệp Du Ca với ánh mắt ghen tị: Trong thời đại ngày nay, nếu bạn sẵn sàng chịu khó viết và gửi thư tay, đó hẳn là fan cứng. Mặc dù nhân khí của Diệp Du Ca và Lê Kiều gần đây được so sánh với nhau, nhưng nhìn theo cách này, y thực sự có một nền tảng vững chắc và có thể đứng vững.
Diệp Du Ca đắm chìm trong ánh mắt ghen tị của tất cả các thực tập sinh, và lần đầu tiên tâm trạng bị kìm nén cả ngày được bộc lộ ra ngoài, y cười cười rồi nói: “Có vẻ như rất nhiều, nhưng cũng không hẳn là xấu. Nói không chừng còn có thư đưa sai đó.”
Y đưa mắt nhìn Lê Kiều, nhẹ giọng nói: “Bất quá, tôi cảm thấy số thư của Kiều Kiều có chút không khoa học, tôi nghĩ nhất định là nhân viên nhìn nhầm rồi, chắc đều chất đống ở cửa phòng tôi. Kiều Kiều, nếu lát cậu rảnh, nhớ đến xem lại xem có không nha, tôi sẽ giúp cậu hủy nó.”
“Oa oa oa!!” Lê Kiều cái gì cũng không làm, hệ thống lại tức đến phun khói ngay tại chỗ “Cái tên này xanh như vậy, giả vờ làm người tốt chế giễu cậu!!”
Lê Kiều búng một cái, quẹt thẻ phòng, cầm ba lô đi vào: “Nếu muốn mở phong bì, có phong bì của tôi thì cứ gửi cho tôi, khi nào đến nhớ gõ cửa.”
Diệp Du Ca suýt nữa bị thái độ hào hiệp cùng khách khí của cậu làm cho nghẹn chết: “Cậu…!”
“Lê Kiều, Lê Kiều, đợi một chút!” Lê Kiều vừa mới bước vào ngưỡng cửa, liền bị nhân viên ở cửa thang máy đang thở hồng hộc chặn lại, “Anh có nhiều thư quá, giờ đang bị chặn ở cửa thang máy rồi, để tháo được một gói hàng thật không dễ dàng gì! Nào, một mình tôi di chuyển thì chậm lắm, thư của cậu nên cậu cũng ra giúp một tay đi. Dọn hai lần nữa là hết!”
“Ừm,” Lê Kiều nói, “Chờ một chút, cất hành lý xong tôi lập tức đến.”
Phương Trình Băng: “…Để tôi giúp cậu.”
Thời Thuấn xắn tay áo: “Tôi cũng đi!!”
Ngoài Khương Quận, người ít nói nhưng hành động lanh lẹ, nhóm bốn người nhanh chóng xuống thang máy.
Vài ba thực tập sinh bị bỏ lại phía sau, thất thần nhìn nhau: “…”
Diệp Du Ca: “…Tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, vào phòng nằm một chút, các cậu không có việc gì thì đừng kêu tôi nhé, cám ơn.”
…
2 tuần nay tui bận quá trời. Tại mới đi thực tập nên lu bu quá. Hứa sẽ chăm chỉ hơnn 😢