Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 40: U hương ảnh
Bạch Hoa hiển nhiên cũng nghe được giọng Mặc Nhận, cười nói: “Mặc thị vệ có việc tìm Sở đại ca sao? Vậy Bạch Hoa nên tránh lui trước.”
Giọng điệu hắn đầy chân thành và nhún nhường, như thể người lần trước chứng kiến Mặc Nhận bị trừng phạt ở Hình đường không phải là hắn.
“…” Sở Ngôn hít sâu một hơi, giữa mày lộ ra một vết hằn sâu.
Mặc Nhận… Chuyện của A Nhận, hắn vẫn chưa thể nghĩ kỹ.
Điện chủ chậm chạp bước đến trước cửa, tâm tình lại nóng nảy khác thường. Chuyện ban chiều một lần nữa hiện lên trước mắt hắn, Mặc Nhận cùng Thu Cẩn… lại còn “việc tư”, suy cho cùng hắn không thể xen vào việc tư của Mặc Nhận.
Mới vừa rồi phải phân tranh cùng Bạch Hoa, hắn mới có thể tạm thời phân tán tinh lực, bây giờ người kia đang đứng ngay trước cửa, cảm giác giày vò âm ỉ một lần nữa ngóc đầu dậy. Sở Ngôn chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhói lên, đủ loại tạp âm quanh quẩn bên tai, nhắc nhở hắn thế nào là cầu mà không được ——
Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ phải trơ mắt nhìn thị vệ từng thuộc về riêng mình có người nào khác trong lòng, cưới vợ sinh con, bỏ hắn mà đi.
Hắn cũng biết tính tình mình không tốt, kiêu căng tùy tiện, một khi phát hỏa thì không tự khống chế được. Nếu ngày đó đến, Sở Ngôn không biết mình còn có thể giữ bình tĩnh nổi không.
Sở Ngôn đẩy cửa, trên hành lang tối tăm, thị vệ im lặng đứng đó, cúi đầu chờ hắn.
Hầu kết Điện chủ khẽ động, giọng hắn khàn khàn: “… Chuyện gì?”
Mặc Nhận thấp giọng nói: “Thuộc hạ đến thỉnh tội.”
Sở Ngôn nhìn y thật sâu, dưới đáy mặt hiện lên một khúc mắc rõ ràng. Hắn thở dài: “Cô không trách ngươi. Về đi.”
Bạch Hoa bước đến, kéo cánh tay Sở Ngôn, êm dịu cười nói: “Mặc thị vệ, Sở đại ca đã nói không trách ngươi rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”
Mặc Nhận ngẩng đầu lên, giữa mày thoáng hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo, chớp mắt đã biến mất. Y chuyển hướng sang Sở Ngôn, kiên trì nói: “Đêm đã khuya, thỉnh chủ thượng cho phép thuộc hạ hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Sở Ngôn trốn tránh một chút. Hắn hiện tại không dám nhìn thẳng mặt Mặc Nhận, xoay người ôm lấy Bạch Hoa, nói: “… Không cần, hôm nay cô ngủ cùng Hoa Nhi. Có chuyện gì để ngày mai rồi nói.”
Thôi thôi, chờ hắn suy nghĩ thấu đáo cái đã, sau đó quyết định buông tay, hoặc là thẳng tay ngả bài với A Nhận…
“Chủ…”
Cửa phòng khép lại trước mặt. Một tiếng gọi của Mặc Nhận tiêu tán bên môi, giữa mày y dần hiện lên một tầng lo lắng.
Tuy Sở Ngôn đã cực lực che giấu, thị vệ vẫn nhìn ra có gì đó không đúng.
Y nhận ra tâm tình của chủ thượng từ bữa tối đã rất kém, lại làm như không hề gì, hơn nữa còn cố ý lẩn tránh y, thậm chí không tiếc lấy Bạch Hoa ra làm cái cớ, trong khi chủ thượng từ tận đáy lòng rõ ràng đã vô cùng phiền chán tên gian tế này…
… Vì sao? Vì mình đã làm sai chuyện gì? Hay là vì việc giữa mình và Thu Cẩn?
Nhưng nếu như vậy, chủ thượng cớ gì không đánh chửi hay trách phạt, ngay cả một câu cũng không đề cập tới?
Mặc Nhận không rõ. Y trước nay thật sự không rõ tình cảm mà Sở Ngôn dành cho y rốt cuộc là gì.
Ban đầu, y còn nghĩ đó là do áy náy, qua một thời gian ngắn sẽ tiêu tan; sau đó hoảng hốt nhận ra Sở Ngôn đối với y quá mức thiên vị dung túng, vừa bất an vừa lo lắng; từ buổi sáng Sở Ngôn hôn trộm y, y nghĩ mình đã hiểu rõ, cho rằng chủ thượng đối với y là dục niệm h0an ái, thậm chí y còn đi tìm hiểu chuyện chăn gối kia, thế nhưng… vẫn có gì đó không đúng.
Mặc Nhận đứng thẳng người, trên mặt không chút biểu cảm, nắm tay lại siết chặt, nhất thời do dự nên ngoan ngoãn về ngủ hay ở lại gác đêm, đề phòng bất trắc.
Ngay khoảnh khắc đó, thị vệ bỗng nhiên căng thẳng trong lòng ——
Y thoáng biến sắc, mơ hồ nhận ra có một ám hương nhàn nhạt lượn lờ trước chóp mũi… Là mùi gì?
Y lập tức xác định, là hương khí trên người Bạch Hoa.
Bất luận là đời trước hay đời này, từ sau khi Sở Ngôn và Bạch Hoa gặp nhau, trên người Bạch Hoa vẫn luôn có mùi hương này, rất nhẹ, thanh nhã, còn có một chút vị ngọt.
Là một hương thơm dễ chịu, chủ thượng cũng rất thích mùi này… Rất thích?
… Không.
Sắc mặt Mặc Nhận chợt tái đi, không, không đúng… không đúng!!
Mùi hương này… có gì đó khiến y cảm thấy quen thuộc đến bất an.
Không, không phải từ đời trước, y nhất định đã ngửi thấy mùi hương giống hệt thế này ở đâu đó, đây là, đây là ——
Đêm tối hóa thành bóng đen nhầy nhụa đặc sệt, vươn ra một nanh vuốt quỷ quyệt siết chặt lấy cổ họng, thị vệ thất thần bước lui một bước, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi khiến y gần như hít thở không thông.
Hốt nhiên, một tia sáng lạnh buốt lóe lên xuyên qua tâm trí y, đẩy y ngã vào hầm băng sâu vạn trượng!
Là ngày hôm đó… cùng chủ thượng và Tiểu Vũ ra ngoài, ngẫu nhiên bước vào một cửa tiệm vắng vẻ trong góc đường, là chiếc bình chứa cổ trùng có mùi thơm kỳ lạ!!
Nháy mắt trời đất đảo ngược, Mặc Nhận hai mắt tối sầm, chân lảo đảo một bước, bên tai y không ngừng vang lên giọng nói của nhiều người khác nhau ——
… Ngày hắn pha trà hầu chủ thượng, đã nghe Húc Dương Kiếm phái đại sư huynh trầm ngâm nói: “Là nơi sinh trưởng. Nguyên liệu phối chế nên loại độc này đều là thứ hiếm gặp, hôm qua Miểu Nhi cùng Tứ hộ pháp của quý điện tra cứu điển tịch cả đêm, đối chiếu thông tin, xác định được phần lớn thứ này đều đến từ Nam Cương, thậm chí có loại chỉ có thể tìm thấy ở nơi đó.”
… Ngày y theo chủ thượng vào cửa hàng nơi góc đường, từ xa xa nghe lão chủ tiệm ngâm nga giới thiệu: “Ài! Chính là Vu Hàm Giáo độc cổ tà tông ở Nam Cương, bốn mươi năm trước từng có ý đồ xâm chiếm Trung Nguyên mà không thành! Tuy hiện tại đã suy tàn rồi, nhưng một ít độc cổ vẫn lưu truyền đến nay…”
“Ta là cơ duyên đưa đẩy mà có được vài món vật, thừa dịp khách giang hồ tụ tập ở đây, thử xem có thể bán giá tốt không…”
… Cuối cùng, tràn ngập trong tâm trí là giọng nói của chính y, khi y thấp giọng trò chuyện cùng chủ thượng: “Chủ thượng, trên người cổ trùng kia có mùi thơm nhạt, dường như có thể gây loạn thần. Vừa rồi thuộc hạ chỉ hít hai hơi đã cảm thấy choáng váng và mất tự chủ, nếu vô ý sử dụng trong thời gian dài, hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
“Không…” Mặc Nhận không thở nổi, khóe mắt y đỏ lên, khom lưng th ở dốc, cánh cửa gỗ trước mắt trở nên vặn vẹo.
Y cơ hồ dùng hết toàn bộ ý chí để kiềm chế không nổi điên lên mà phá nát cánh cửa trước mặt.
Bên kia cánh cửa là chủ thượng và Bạch Hoa. Mùi hương của độc trùng có thể gây loạn thần, còn mùi hương trên người Bạch Hoa có thể có tác dụng gì!?
Sống lưng bị đông cứng thành băng, Mặc Nhận cắn chặt răng, đột nhiên cảm thấy từ đan điền dâng lên một trận đau đớn thấu tim…
Dường như không phải mùi hương đó, mà là thanh kiếm đen nhánh từ đời trước, xuyên qua thời không đâm đ ến, khiến hồn phách y run rẩy kịch liệt. Tiên Hiệp Hay
Vì sao đời trước, tính tình của chủ thượng càng lúc càng trở nên thô bạo thất thường?
Vì sao đời này gặp lại chủ thượng, y mơ hồ có cảm giác như châu ngọc được tẩy sạch phấn son cùng bụi trần?
Chủ thượng, chủ thượng của y… Chẳng lẽ trên đời có chuyện tàn nhẫn đến vậy, chẳng lẽ đời trước, chủ thượng của y suốt mười năm là bị…!?
Mặc Nhận đưa tay vào ngực, lấy ra bức mật thư từ Cửu Trọng Điện, trên mặt thư phong ấn bằng con dấu tuyệt mật cấm chương đỏ tươi, phảng phất như một lời cảnh báo thầm lặng.
Thu Cẩn nói chuyện mà Dương Nhất Phương tra ra đều nằm trong này, có thể là chuyện gì…
Đôi tay luôn vững vàng của Mặc Nhận bắt đầu phát run. Y biết cấm chương nghĩa là gì, bản thân y không được phép mở ra. Tự ý mở cấm chương cùng mưu đồ gây rối là đại tội, đáng chết vạn lần.
Nhưng hiện tại, nỗi sợ hãi nặng nề trong lòng y đã lấn át hết thảy.
Mặc Nhận nhắm mắt, hít sâu một hơi, tay cũng không còn run nữa.
Y lặng lẽ rời đi, dùng khinh công chạy đến một nơi xa khách đi3m, ẩn mình sau một gốc cây, mở phong thư, nương theo ánh trăng mà nhanh chóng đọc qua.
Phong thư rất dày, đặc kín chữ. Dương Nhất Phương viết hết mọi chuyện một cách rõ ràng tỉ mỉ. Hắn thật sự là một người ngăn nắp gọn gàng.
Tất cả những gì điều tra được đều nằm trên mặt giấy, từng chữ kinh tâm động phách: Nào là bọn họ theo dõi đại thị nữ ở Liên Hoa Điện của Bạch Hoa bằng cách nào, truy tra ra việc thị nữ đưa mật tin ra khỏi điện thế nào, phái ám vệ lục soát phòng của thị nữ ra sao, Dược đường trăm phương nghìn kế mà kiểm nghiệm đủ thứ, cuối cùng phát hiện ra hương liệu mà thị nữ kia thường ngày dùng không phải là hương liệu, mà là ——
Độc!
Một chữ này khiến Mặc Nhận một trận đầu váng mắt hoa.
Trái tim y tựa hồ bị bóp nghẹt. Mặc Nhận toàn thân lạnh như băng mà dựa vào thân cây, huyết sắc trên mặt bị rút sạch, tay cơ hồ không cầm nổi bức thư.
Y cắn răng, hung hăng đấm một cú vào thân cây, tay dứt ruột xót, cơn đau nhanh chóng lan khắp toàn thân làm y không thở nổi, nhưng không dám trì hoãn một chút nào, thừa lúc cơn đau khiến đầu óc thanh tỉnh, y nhanh chóng thu hồi toàn bộ thư cất vào người.
Phải bình tĩnh. Trong tay y không có chứng cứ, cũng chưa rõ chân tướng, chỉ có thể phỏng đoán.
Chủ thượng còn đang ở cùng Bạch Hoa. Cho dù y có tùy tiện xông vào, cùng lắm chỉ có thể che chắn chủ thượng trong nhất thời, không thể trừ họa tận gốc mà còn bứt dây động rừng.
Chỉ là… Mặc Nhận cắn chặt răng, bất an nhìn về phía khách đi3m. Dựa theo ký ức từ kiếp trước, y đoán Bạch Hoa hẳn không xuống tay dứt khoát với chủ thượng, nhưng y làm sao có thể nhẫn nại.
Thị vệ suy nghĩ tới lui, nháy mắt vòng đến bên ngoài phòng Ảnh Vũ, vận khinh công nhảy lên cửa sổ, dùng chút kỹ xảo đẩy cửa đi vào.
Bên trong, Ảnh Vũ đang định đi ngủ, nghe tiếng động nắm lấy kiếm, thấy người vừa tới thì ngây ra: “Đại ca? Sao lại vào từ cửa sổ… Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tiểu Vũ,” Mặc Nhận thần sắc trầm tĩnh, y phục thuần đen ẩn trong bóng đêm, “Đừng hỏi nhiều, giúp ta làm một chuyện.”
Y dừng một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Chờ đến khi ta rời khỏi đây, ngươi đến gặp chủ thượng… tìm cách tránh Bạch Hoa, chỉ nói với một mình chủ thượng thôi, nói hôm nay Mặc Nhận biết mình chọc giận chủ thượng, đã đi tìm Tứ hộ pháp lãnh ‘sám thống’ tự phạt, cả gan cầu chủ thượng khoan thứ.”
“Cái gì ——” Ảnh Vũ trợn trừng mắt, cơn buồn ngủ bị thổi bay biến, nói năng lộn xộn, “Đại ca, đừng đùa… Chuyện này rốt cuộc là sao!?”
“Đừng hỏi, không có thời gian… Cứ làm theo lời ta nói.” Mặc Nhận cũng không nói nhiều, rũ mắt xoay người, âm thầm bẻ khớp ngón tay.
… Sám thống là một loại dược hình phổ biến trong giới giang hồ, thường xuyên được dùng để trừng phạt cấp dưới, là thứ thuốc tra tấn kinh khủng nhất, nhưng không để lại dấu vết trên thân thể.
Trong lần dùng dược hình trước khi đến Trường Thanh Thành, y cũng đã dùng qua một lần.
Chủ thượng… liệu có vì một cơn đau nhất thời của y mà vứt Bạch Hoa sang một bên, tự mình đi tìm y không?
Mặc Nhận không có thời gian để cân nhắc việc này. Cổ trùng đang ở trong tay Ảnh Điện, Ảnh Điện lại đang ở Thủy Kính Lâu… Nếu y muốn tra thì phải nhanh chóng hành động.
Mặc Nhận đột nhiên ngẩng đầu, vầng trăng sáng trắng như tuyết phản chiếu trong đáy mắt y. Y lẳng lặng đi xuyên qua màn đêm, thân ảnh biến mất sau gốc cây, chỉ lưu lại ánh trăng lạnh lẽo trên nền đất.
——————————
Lời tác giả: A Nhận rất có tiến bộ, học được cách dùng chính mình để câu chủ thượng ra rồi…