Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 62: Ân điển
Từ sau hôm đó, tình trạng của Mặc Nhận chuyển biến xấu ngày một nhanh hơn.
Cứ như thể y đã gom góp hết thảy sức lực còn lại và sự lưu luyến với nhân gian đặt lên mũi tên kia, sau đó bắn đi mất.
Sở Ngôn không định cùng Yến Lạc và Vu Hàm Giáo lằng nhằng thêm nữa. Đến nước này rồi, chỉ có thể ta sống ngươi chết, không còn gì khác để nói. Hắn chỉ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Mặc Nhận, hận một ngày không thể miết ra thành hai mươi bốn canh giờ để chăm sóc y.
Mặc thị vệ thì luôn thoái thác.
“Thuộc hạ một thân bệnh tàn, không làm gì cho chủ thượng được nữa. Được chủ thượng rủ lòng thương, thuộc hạ đã cảm kích lắm rồi.” Hôm đó, Mặc Nhận được Sở Ngôn đỡ dựa vào người mình đút thuốc, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Sao có thể ngày ngày làm phiền đến chủ thượng.”
Trong tẩm điện thoang thoảng mùi thuốc. Ánh mặt trời mùa thu soi qua khung cửa, ủ ấm cõi lòng. Màn buông, che đi một phần bóng dáng hai người bên trong.
Sở Ngôn thổi thổi muỗng thuốc, vô lại đáp: “Nhưng hiện tại hồn phách cô bị trói trên người Mặc thị vệ, không thấy ngươi sẽ lập tức thất thần hốt hoảng, ngươi nói cô phải làm sao đây?”
Mặc Nhận do dự, đáp: “Bằng không… Chủ thượng… chủ thượng nạp thêm vài người ngoan ngoãn? A Nhận bây giờ… vẫn có thể giúp người trấn trạch trừ tà, không để lọt mấy thứ dơ bẩn vào đây.”
Sở Ngôn vừa tức vừa buồn cười: “Cút đi! Không, cút đến đây, há miệng ra, thuốc nguội hết rồi.”
… Trái ngược với thân thể, lá gan càng lúc càng lớn, còn dám đùa cợt như thế. Kiếp trước, bọn họ có không ít lần ồn ào với nhau, nhưng A Nhận cũng chưa từng xen mồm vào loại chuyện này.
Sở Ngôn vừa nghĩ, vừa đút thuốc cho y, vừa nhìn đến gương mặt Mặc Nhận. Thị vệ của hắn càng lúc càng nhợt nhạt, cũng gầy đi rất nhiều… Tuy rằng trước kia sắc mặt vẫn luôn hơi tái và gầy gò, nhưng tình trạng hiện giờ mong manh đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải hốt hoảng.
Sở Ngôn hận không thể cho y nuốt hết kỳ trân dị bảo trong Cửu Trọng Điện, còn sai người đi khắp nơi tìm thuốc, nhưng Mặc Nhận dần dần ăn không nổi nữa.
Đã nhiều ngày bệnh tình chuyển biến xấu, y chỉ có thể miễn cưỡng uống non nửa chén cháo loãng hoặc sữa linh tinh, thịt cá đều không thể nuốt xuống, ăn vào cũng sẽ nôn ra hết.
Thật nhanh.
Trong lòng bọn họ đều biết, thời khắc cuối cùng đã ép đến rất gần.
Hiện giờ không cách nào ngăn cản thời gian trôi về điểm cuối.
Thêm hai ngày nữa, Mặc Nhận khá hơn không ít, cũng có tinh thần, có thể xuống giường. Sở Ngôn bảo Thu Cẩn chuẩn bị xe ngựa, dẫn y xuống núi chơi một chút. Tiếc rằng không thể đi quá xa, vô phương du sơn ngoạn thủy, chỉ có thể dạo quanh thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Hôm đó đẹp trời, đã vào mùa thu hoạch, trên chợ bày bán rất nhiều loại trái cây và thức ăn, người bán hàng cùng người qua kẻ lại cười nói không ngừng, vô cùng nhộn nhịp.
Sở Ngôn một đường che chở cẩn thận, tránh cho Mặc Nhận bị dòng người va vào, thấp giọng hỏi: “A Nhận có muốn cái gì không?”
Trước kia, Sở Ngôn cùng Mặc Nhận đi dạo qua khu chợ ở Trường Thanh Thành, hắn cũng hỏi lời này, A Nhận đáp mình không thiếu thứ gì.
Lúc này, Mặc Nhận suy nghĩ một chút, nói: “Chủ thượng chọn cho A Nhận là được.”
Sở Ngôn liền cười, trong nụ cười lại mang theo ít nhiều đau thương.
Bọn họ đi mấy bước, Sở Ngôn dừng trước quầy hàng của một bà lão, đặt xuống mấy đồng tiền, nói: “Lấy cái này.”
Mặc Nhận cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một chiếc lắc tay hồng đậu, mỗi hạt đều đặn sáng bóng, không nhiễm tạp sắc, trông rất đáng yêu.
Sở Ngôn trả tiền xong, nhanh chóng lấy chuỗi hạt đỏ đeo vào cổ tay Mặc Nhận: “A Nhận thích không?”
Mặc Nhận không biết hồng đậu có ngụ ý gì*, y chỉ có chút ngạc nhiên mà rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, cảm thấy tim mình hình như đập nhanh hơn một chút.
*Hồng đậu này không phải là đậu đỏ nấu chè đâu mà là loại đậu thường dùng để làm đồ trang sức ấy. Nó tượng trưng cho sự thương nhớ, tương tư, gửi gắm tình yêu đến đối phương, cũng có thể xem là tín vật tình yêu.
Một lúc sau, y cân nhắc rồi nói: “… A Nhận rất thích. Không biết… không biết sau khi thuộc hạ đi rồi, có thể phiền chủ thượng đốt nó cho thuộc hạ không? Cả thanh kiếm người ban cho nữa, thuộc hạ có thể mang theo không?”
Nụ cười của Sở Ngôn cứng đờ, trái tim hắn mơ hồ bị một lưỡi kiếm chém qua, lạnh lẽo đau đớn.
Điện chủ trong lòng sáng tỏ, A Nhận sợ hắn nhìn vật nhớ người, cho nên lúc đi cũng muốn mang theo toàn bộ đồ đạc của mình, miễn cho chủ thượng của y bị phải vướng bận.
“Được.” Thanh âm của Sở Ngôn nghẹn lại, “Ngươi muốn thế nào thì làm thế nấy.”
Hai người đi rất chậm. Mặc Nhận đi được chưa bao lâu thì đã kiệt sức. Y muốn cố gắng thêm một lúc, vẫn còn muốn cùng chủ thượng thơ thẩn bên ngoài thêm một chút, nhưng Sở Ngôn nhìn ra y đã mệt, muốn đưa y trở về.
Mặc Nhận đành nghe theo, bọn họ đi vòng trở ra. Sở Ngôn lo lắng không yên, rốt cuộc mặc kệ Mặc Nhận phản đối, trực tiếp cõng y lên lưng.
Người trên lưng nhẹ hẫng, Sở Ngôn nhất thời hoảng hốt, cảm thấy cứ nhưng mình đang cõng một phiến giấy, gió thổi qua một cái có thể cuốn bay đến tận chân trời. Lại giống tuyết, nháy mắt tan ra, thấm vào… cõi lòng.
Sở Ngôn ngẩn ngơ mà nghĩ: Giá như có thể đem trái tim này, cùng lắc tay hồng đậu và bội kiếm, cho A Nhận mang đi hết thì tốt biết bao.
Xem như kết thúc hai đời hoang đường này, kiếp sau… kiếp sau không biết còn có duyên với nhau không.
Trên lưng hắn, Mặc Nhận nhắm mắt, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Sở Ngôn dừng lại bên đường một chút, cởi áo ngoài đắp lên cho Mặc Nhận, cuối cùng cúi đầu hôn lên đuôi mày người đang ngủ say.
Một ngày sau, Mặc Nhận ho ra máu, lâm vào hôn mê.
Ở Dược đường, Lâm Quân thăm mạch tới lui, thở dài nói, Mặc thị vệ sợ rằng chỉ còn hai tháng.
Sở Ngôn trong đầu ầm một tiếng, lảo đảo mấy bước, mắt cắt không còn giọt máu.
Lâm Quân cả kinh: “Điện chủ!”
Hồn phách Sở Ngôn giống như bị đào rỗng, chỉ cảm thấy mông lung vô định, cái gì cũng không thật.
Hô hấp của hắn hỗn loạn đứt quãng, thanh âm run rẩy, thất thần nói: “Ít nhất… ít nhất cũng phải đến đầu xuân… hoa lê dưới chân núi mới nở, không được sao?”
Lâm Quân không đành lòng nhìn nữa.
Hôm đó, Sở Ngôn không biết mình làm thế nào từ Dược đường về đến Trung Càn Điện, còn đưa A Nhận về cùng. Đoạn ký ức đó trống rỗng, nếu không phải Thu Cẩn nói hắn tự mình ôm A Nhận về, hắn còn cho rằng mình lúc đó đã ngất đi rồi.
Buổi tối, Sở Ngôn châm đèn ngồi ở đầu giường. Trung Càn Điện an tĩnh đến gần như tịch mịch, ánh đèn soi rõ đáy mắt xanh xao cùng đôi môi nứt nẻ của Điện chủ. Hắn nhìn Mặc Nhận hôn mê, mắt nhắm chặt, nhìn một lúc đột nhiên phát hoảng, vội vàng duỗi tay thăm hơi thở, dò ra được một hơi thở mong manh mới rầu rĩ thả tay xuống.
Lại qua một lát, Mặc Nhận trên giường vô thức cuộn tròn, cả người run lên, giữa mày hiện lên vẻ đau đớn khổ sở.
“A Nhận!” Sở Ngôn vội vàng tiến đến ôm lấy y, đưa nội lực vào, không ngừng lẩm bẩm, “Cô ở đây, cô ở đây… A Nhận khó chịu ở đâu, đừng sợ, cô ôm ngươi.”
Người nằm trong lòng hắn lạnh như một khối băng, bởi vì độc tính hàn phát tác. Mặc Nhận suy yếu không tỉnh nổi, môi tím tái, chỉ giãy giụa một chút, nỉ non nói mê: “Lạnh… Chủ thượng…”
Nháy mắt, một cơn đau nhói quất mạnh vào sống lưng, Sở Ngôn cả người chấn động.
Hắn chợt nhớ lúc mới vừa sống lại, hắn từng hạ quyết tâm ẩn nhẫn một thời gian, đợi thanh trừng kẻ địch xong, có thể cùng A Nhận đi hết năm rộng tháng dài.
Hắn cảm thấy những nợ nần từ đời trước, sau này hắn có thể từng chút từng chút bồi thường toàn bộ.
Hắn thậm chí còn chưa kịp uống ấm trà mà Mặc Nhận pha trong rừng hoa lê.
Rõ ràng ngày ấy cảnh xuân ấm áp tươi đẹp, mà hoa lê rải rác rơi như nước mắt.
Hiện tại Bạch Hoa đã chết, việc Vu Hàm Giáo và Minh Chủ Phủ cấu kết cũng đã bại lộ, Yến Lạc mất hết lợi thế lui về Nam Cương, hết thảy đều dần tốt đẹp lên.
Nhưng mà năm tháng của bọn họ nháy mắt đã thấy điểm cuối cùng.
Người này hai đời dốc hết tâm huyết, hao hết sức lực, mà ngay cả mùa xuân thứ hai cũng không nhìn thấy được.
Trời xanh cớ sao… bạc đãi y?
Trong đêm sâu, ánh đèn mờ ảo, tẩm điện trống trải, hốc mắt Sở Ngôn đỏ hoe, khớp hàm cắn chặt. Trong lồ ng ngực hắn, Mặc Nhận yếu ớt mà phát run, giống như phiến lá khô sắp rơi khỏi cành; hắn cũng phát run, giống như một con thú bị vậy hãm vào đường cùng.
Hắn không cam lòng.
……
Ngày kế, Sở Ngôn thỉnh Từ Phòng Xuyên đến Cửu Trọng Điện, thẳng thắng nói hắn muốn liên hợp mấy thế lực võ lâm Trung Nguyên đánh xuống Nam Cương, quét sạch Vu Hàm Giáo.
“Năm xưa dư nghiệt Vu Hàm Giáo xâm lược Trung Nguyên, dùng độc cổ ám hại nhiều người vô tội, hiện tại bọn chúng tà tâm không chết, đang ngóc đầu trở lại…” Sở Ngôn trầm mặc nhấp một ngụm trà, nhưng hắn đã chẳng nếm ra được mùi vị gì nữa: “Chúng động đến chúng ta, xa mấy cũng phải tru diệt.”
“Nam Cương, cô tất nhiên muốn đánh.”
Muốn cởi chuông phải tìm được người buộc chuông, hiện tại giải độc trong người Mặc Nhận khó như lên trời, nếu có nơi nào vẫn còn hy vọng, thì chỉ có thể là Vu Hàm Giáo.
Từ Phòng Xuyên trầm tư rất lâu, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Vu Hàm Giáo từ đầu đã là mối họa, Sở Điện chủ nếu muốn tiến đánh, Phòng Xuyên nhất định đi theo.”
“Chỉ là, Điện chủ, ngài đã nghĩ kỹ chưa?”
“…” Sở Ngôn lại trầm xuống. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay lại chẳng có cảm giác gì.
Phải rồi, đây là một canh bạc khổng lồ. Vu Hàm Giáo là hy vọng giải độc lớn nhất, nhưng chuyến này nếu đi… không biết đến khi nào mới có thể trở về.
A Nhận còn có thể chờ hắn bao lâu?
Hắn không biết.
“Chủ thượng, nên đi thôi.” Sau khi Mặc Nhận tỉnh lại, nghe qua cục diện này, lập tức nói: “Thù của Cửu Trọng Điện cũng nên báo, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức chờ chủ thượng.”
Lúc này thị vệ chỉ mặc một thân áo đơn, nằm trên giường ở Trung Càn Điện, tóc xõa ra, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. Sở Ngôn nắm tay y dẫn truyền nội lực, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “A Nhận thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Mặc Nhận đáp: “Nếu hỏi thuộc hạ, thuộc hạ tất nhiên không muốn người vì A Nhận mà lao vào nguy hiểm. Nhưng A Nhận biết nếu lần này không đánh cược, chủ thượng chắc chắn tiếc nuối cả đời.”
Y vừa nói, tay còn lại đặt lên mu bàn tay của Sở Ngôn, tựa như vuốt v e một báu vật vô cùng quý giá. Qua một lúc lâu, y giống như thất thần, nhẹ giọng nói: “Huống chi, thuộc hạ cũng…”
Không biết vì sao, lúc này tim Sở Ngôn đột nhiên đập mạnh, gấp gáp nhìn lên. Gương mặt Mặc Nhận thả lỏng, nhìn đến Mặc kiếm treo trên tường, lẩm bẩm như tự nhủ với chính mình: “Thuộc hạ vẫn luôn nghĩ về lần đối chiến với Yến Lạc, nghĩ về một kiếm cuối cùng đó. Kiếm đó sở dĩ trật, hẳn không phải vì chủ thượng gọi A Nhận.”
“Là A Nhận tự mình thu kiếm, có lẽ vì trong thâm tâm thuộc hạ… đại nghịch bất đạo mà vọng tưởng có thể sống lâu thêm một chút, đi cùng chủ thượng thêm một đoạn đường.”
“Ngươi…” Sở Ngôn ngơ ngác, không nói thành lời.
Mặc Nhận chậm rãi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Điện chủ, sau đó giống như săn sóc mà vuốt thẳng vạt áo cho hắn, thấp giọng dặn dò: “Tiếc rằng bây giờ, thuộc hạ không cách nào đi cùng với người. Độc giáo khó lường, A Nhận cầu chủ thượng bảo trọng thân thể, bình an trở về.”
Ngày kế tiếp, Sở Ngôn không ở bên cạnh chăm sóc Mặc Nhận như bình thường. Hắn nhốt mình trong một gian phòng không người, không ăn không uống, ngồi hết cả ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng treo cao, hắn mới bước ra, thấy Thu Cẩn đang lo lắng không yên, hắn yêu cầu một ly nước cùng giấy bút.
Điện chủ chậm rãi uống từng ngụm nước, sau đó chấm mực viết truyền tin cho Từ Phòng Xuyên. Trong thư chỉ có bốn chữ: Tâm ý đã quyết.
Nhưng kỳ thực giờ phút này, tâm ý hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi khôn kham. Đêm thu lạnh lẽo, bốn phía tối tăm, Sở Ngôn từng bước từng bước đi về tẩm điện, trong đầu toàn hồ nhão, cái gì cũng không phân định được. Chỉ có duy nhất một ý niệm rõ ràng: trước khi đi hắn phải nhìn Mặc Nhận nhiều thêm một chút.
Nhưng hắn còn chưa vào bên trong đã thấy một người khoác kiện áo rộng thùng thình đứng chờ ngoài cửa điện, tóc dài buông xõa.
“—— A Nhận!?” Vừa khéo, Sở Ngôn bị dọa cho tỉnh táo hoàn toàn, mấy bước còn lại cơ hồ là dùng khinh công lao đến, “Cô không phải đã nói hôm nay…”
Mặc Nhận vội cúi đầu nói: “Chủ thượng đừng lo, thuộc hạ nghe nói người đang trở về mới ra đây.”
Sở Ngôn ủ ấm bàn tay lạnh băng của y, vừa lo lắng vừa đau lòng, không nhịn được mà mắng: “Ai cho ngươi ra đây! Thân thể đã như vậy rồi còn… Ngươi cứ như vậy làm sao cô an tâm đi Nam Cương!? Ngươi —— Ngươi quay vào rồi nghe mắng tiếp!”
Sở Ngôn vội ôm y trở vào trong điện. Thị nữ hầu hạ bên trong đã cho lui hết, cũng không thắp đèn, yên tĩnh tối om. Sở Ngôn không rảnh nghĩ nhiều như thế, đỡ Mặc Nhận ngồi xuống giường xong lại lấy chăn bọc thêm một tầng, lúc này mới xoay người đi châm đèn.
Đợi đến khi ánh sáng mờ nhạt thắp sáng căn phòng, hô hấp của Sở Ngôn đột nhiên đình trệ.
Mặc Nhận không biết đã cởi áo khoác ngoài từ lúc nào, bên trong không phải y phục màu đen vẫn thường mặc, mà là một thân lụa trắng, là thứ hậu thất luyến sủng chỉ dùng đến khi thị tẩm.
Y đã ngồi quỳ lên, lại không phải tư thế thẳng tắp cung kính của thị vệ hay ám vệ, mà dùng tay chống lớp đệm mềm, thân người mềm dẻo như mèo, hơi nghiêng về trước.
Bóng đêm cùng ánh nến giao hòa, thấp thoáng thấy được bên dưới lớp lụa trắng là khớp xương ngay ngắn, vòng eo thon chắc cùng đường cong tinh tế động lòng.
Thấy Sở Ngôn dời giá nến qua, hàng mi Mặc Nhận khẽ run một chút, ngẩng đầu ngước mắt lên. Ánh nến lay động, rơi vào trong đáy mắt trong veo mát lạnh của y.
Trong khoảnh khắc đó, hết thảy phong hoa tuyết nguyệt đều như bừng sáng, chiếu rọi vô vàn vấn vương quyến luyến đan xen vào nhau suốt từ tiền thế cho đến hiện sinh.
Y nghiêm túc nhìn Sở Ngôn, thấp giọng nói: “Chủ thượng thứ tội, trước khi chủ thượng đi, A Nhận muốn xin một ân điển để lưu giữ nhớ mong, cầu chủ thượng thành toàn.”
Sở Ngôn cả kinh lui về sau một bước.
Hắn ý thức được chuyện gì đang diễn ra, lạnh giọng: “Ngươi đang làm gì đó!”
Mặc Nhận nhẹ nhàng tháo đai lưng, lụa trắng trượt xuống khỏi cơ thể y.
Rơi lên giường, rồi lại xuống đất.