Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 67: Bên nhau
Khi Sở Ngôn tỉnh lại, tuyết cũng rơi nhẹ hơn nhiều.
Hắn mở mắt, mơ hồ nhìn thấy giường gấm cùng lò sưởi ấm áp trong Trung Càn Điện. Điện chủ nhắm mắt lại, chậm rãi thở nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ dài đến vô tận.
Trong đó hắn trở về năm tháng lạc lối trong độc hương ở kiếp trước, hắn thấy rất nhiều chuyện, những ký ức tàn khuyết chưa từng rõ ràng như vậy.
Trong mơ, hắn nhìn thấy chính mình đang tra tấn Mặc Nhận, hắn gào rống giẫy giụa, thậm chí khóc lóc cầu xin hắn dừng tay, hắn gọi A Nhận, nhưng không có âm thanh nào phát ra, cũng không ngăn cản được cái gì.
Cơ thể hắn bị cơn sốt giày vò, đau nhức vì mất máu, tim hắn lại như bị thiên đao vạn quả, gió tuyết lạnh lẽo thấm vào xương cốt, ý thức hắn trôi dạt càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng khi bước đến đầu cầu vãn sinh, hắn nghe A Nhận đứng ở dưới cầu, gọi “Chủ thượng”.
A Nhận vừa gọi, hắn liền nghe lời mà bước xuống, quay gót trở về.
Thị nữ trong Trung Càn Điện nghe thấy động tĩnh trên giường, mừng rỡ vây lại.
“Điện chủ!”
“Điện chủ tỉnh rồi!”
“Mau bẩm báo Thu Cẩn cô nương…”
Sở Ngôn lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Thu Cẩn đâu?”
Điện chủ trọng thương, Thu Cẩn là thị nữ tùy thân lại không ở mép giường hầu hạ, đúng là chuyện không tưởng. Thị nữ ấp úng, Sở Ngôn càng kinh hãi, tức giận quát: “NÓI!”
Vẫn là Điện chủ uy nghiêm nhiều năm, tiểu thị nữ sợ hãi quỳ hết xuống: “Bẩm Điện chủ, Mặc thị vệ hôn mê vừa tỉnh lại, Thu Cẩn cô nương sang đó rồi.”
Sở Ngôn đầu ong ong, trong lòng đã lạnh đi phân nửa, hầu kết lên xuống mấy lần mới hỏi: “A Nhận… A Nhận ở đâu?”
“Ở cách vách ạ. Thu Cẩn cô nương sắp xếp cho Mặc thị vệ nghỉ ở… Điện chủ!”
Thị nữ ngẩng đầu, thấy Sở Ngôn đã loạng choạng đứng dậy, không thèm để tâm một thân trọng thương chưa lành, đỡ tường mà đi. Mấy thị nữ sợ cứng người, lại không ngăn được.
Sở Ngôn nhịn đau lê lết đến trắc điện, chưa kịp bước vào đã nghe giọng nói tức giận của Thu Cẩn truyền ra.
“Ngươi nằm yên cho ta! Đã như vậy rồi còn muốn lăn đi đâu!? Đêm trước lừa cả đám bọn ta xuống núi, tự mình ở đây giải độc, suýt thì tự tuyệt luôn. Mặc Nhận, ngươi thì hay rồi, ha!”
Lại có tiếng Mặc Nhận khàn khàn: “… Ta muốn gặp chủ thượng.”
Thu Cẩn: “Không được!”
Mặc Nhận: “Ta muốn gặp chủ thượng.”
Thu Cẩn quả thực sắp bị y chọc cho tức chết, thị nữ tùy thân của Điện chủ lúc nào cũng hòa nhã nhu mì trước mặt người ngoài lúc này phồng mang trợn mắt, mắng: “Thân ngươi bây giờ ngồi dậy uống thuốc còn không nổi, ngươi gặp cái chó má!”
Chó má… không, Sở Điện chủ nhắm ngay lúc này mà bước vào.
Thu Cẩn quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch: “Chủ, chủ thượng ——”
Nàng lập tức quỳ xuống đất, hốt hoảng dập đầu liên tục: “Chủ thượng thứ tội, Thu Cẩn hồ ngôn loạn ngữ, tội đáng chết vạn lần!!”
Sở Ngôn giữ bả vai nàng kéo nàng đứng dậy, thuận thế nhìn lên, thấy Mặc Nhận trên giường.
… Bầu trời trong vắt, ngoài cửa sổ tuyết phủ đầy cành.
Mặc Nhận yếu ớt nửa nằm trên gối mềm, tóc xõa rối tung, sắc mặt nhợt nhạt. Từ biệt gần hai tháng, thân hình gầy trơ xương kia khiến người nhìn phải sửng sốt.
Sở Ngôn lại chẳng nói được lời nào, bước thấp bước cao đi về trước, bước vào tầm mắt của thị vệ, thấy y ngơ ngẩn mở to mắt nhìn mình…
Chính hắn cũng đầu bù tóc rối, dưới lớp áo đơn có thể nhìn thấy băng vải nhuốm máu, mặt tái nhợt, người lung lay, chỗ nào cũng chật vật.
Tầm nhìn của Mặc Nhận lại mơ hồ nhòe đi, có nước mắt chực rơi xuống.
Sở Ngôn vội nhào đến ôm chặt y, đau lòng mà hít sâu một hơi, liên thanh nói: “A Nhận, A Nhận ngoan… Đừng khóc, cô về rồi.”
Mặc Nhận chỉ còn nhìn thấy một thân thương tích của Sở Ngôn, đau đến không ngồi vững, thân mình phát run mà nắm chặt ngón tay Sở Ngôn: “Chủ thượng…!”
“Chủ cái chó má.” Sở Ngôn lại buông ra, tay nâng mặt y lên vờ như tức giận, “Ngươi lại làm gì? Thành thật khai ra cho cô!”
……
Cuối cùng, Sở Điện chủ cùng Mặc thị vệ bị Thu Cẩn cô nương ấn hết lên giường, có điều cho bọn họ dọn về chung một gian phòng, ai cần dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, ai cần dưỡng thương thì dưỡng thương, sắp xếp đâu ra đó.
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như thế.
Lâm Quân nói Điện chủ lần này trọng thương, mất máu nhiều còn dùng nội lực đến suy kiệt, e rằng suy giảm năm năm công lực.
Còn Mặc thị vệ từ nhỏ tu tập công pháp Ám đường, lại bị hàn độc ngấm lâu, bây giờ độc đã giải nhưng ngày sau không tránh khỏi chứng sợ lạnh.
Cho dù là vậy, ít nhất có người thương bên cạnh, ngày lành dài lâu.
Chiều hôm chạng vạng, Mặc Nhận nghiêng mình ngồi cạnh cửa sổ nhìn tuyết bay ngoài trời. Sở Ngôn nhìn góc nghiêng thanh tú của thị vệ, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được lặng lẽ xuống giường bước đến, chui vào chăn Mặc Nhận, ôm y từ phía sau: “A Nhận nghĩ gì vậy?”
Mặc Nhận hoàn hồn, vội cẩn thận tránh đi chỗ bị thương của Sở Ngôn, thấp giọng nói: “Nghĩ… chuyện sau này.”
Sở Ngôn tóm được tay y, đặt trong lòng bàn tay mình ủ ấm, nhẹ giọng hỏi: “Sau này thế nào?”
“Sau này không còn kẻ địch, không còn sóng gió, có chủ thượng yêu thương… Thuộc hạ cảm thấy như nằm mơ, nhất thời không thích ứng được.”
“Sao mà không còn kẻ địch? Đám tiểu nhân Minh Chủ Phủ cấu kết Nam Cương, cô còn chưa tính sổ bọn chúng đâu.”
“Chủ thượng nói phải, chỉ là… chỉ là sau này dù có động đến đao kiếm, thuộc hạ cũng sẽ không hành xử như trước kia.”
Sở Ngôn thấy Mặc Nhận đã biết tự quý trọng mạng mình rồi, thấp giọng mà cười: “Đương nhiên là vậy, ngươi thích nghi dần đi, ngày tháng tốt lành chỉ mới bắt đầu thôi. A Nhận còn phải để cô thương cả đời.”
“…”
Vành tai Mặc Nhận đỏ lên, mím môi không nói gì nữa.
Sở Ngôn cứ vậy ôm y một hồi lâu, sau đó, tựa hồ đã gom đủ dũng khí rồi liền hạ quyết tâm, gọi tên thị vệ.
“A Nhận.” Hắn cúi xuống hôn sau cổ Mặc Nhận, lẩm bẩm nói, “Thành thân đi.”
Mặc Nhận được chủ thượng ôm đến ấm áp thoải mái, người đã mơ màng sắp ngủ, lúc này theo bản năng hàm hồ đáp “Vâng”, mấy giây sau mới đột nhiên bừng tỉnh: “Chủ thượng!?”
Sở Ngôn buồn cười, dùng chóp mũi cọ y, mắt sáng lên lấp lánh: “Cô nói, A Nhận, thành thân đi.”
“Chiêu cáo giang hồ, làm lễ long trọng, để cả thiên hạ biết phu quân của Cửu Trọng Điện chủ là ai.”
Mặc Nhận mới nghe nửa câu đầu hơi nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ: “Chủ thượng, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, suy cho cùng thuộc hạ th ân phận thấp…”
Lúc này mới lọt tai hai chữ “phu quân”, ngạc nhiên mở to mắt.
Sở Ngôn nâng mặt y xoay về phía mình, không nhịn được mà hôn xuống: “A Nhận không thích mùa đông thì chờ đến đầu xuân, thế nào?”
Cuối cùng là chọn đầu xuân, định ra ngày lành tháng tốt.
Sở Ngôn muốn làm mạnh tay, có thể hoành tráng bao nhiêu thì phải hoành tráng bấy nhiêu. Bản tính hắn là vậy, yêu hay hận đều đậm sâu, thích ai là thích đến không kiềm chế được, một hai phải dâng cho đối phương thứ tốt nhất.
Chỉ là Mặc Nhận vẫn băn khoăn, hai bên cò kè tới lui, Sở Ngôn rốt cuộc thoái nhượng, không đến mức rải thiệp khắp giang hồ, chỉ giăng lụa đỏ rực rỡ khắp Cửu Trọng Điện, mời Húc Dương Kiếm phái, Thủy Kính Lâu cùng những môn phái kết giao trong cuộc chiến ở Nam Cương đến chung vui.
Đại lễ cận kề, hai người bọn họ ngoài mặt bình thản, trong lòng đều bồn chồn không yên.
Sở Ngôn lo lắng đời trước hắn cũng từng tưng bừng giăng đèn kết hoa cho Bạch Hoa, sợ Mặc Nhận nhớ tới lại đau lòng. Kỳ thực hắn nghĩ nhiều rồi, khi đó Cửu Trọng Điện đã sa sút bảy tám phần, người trong điện chia rẽ, chẳng qua là giữa mùa đông tiêu điều miễn cưỡng thắp lên một chút sắc đỏ hồng, có chỗ nào sánh được với lúc này ngày xuân tươi đẹp, yến tiệc linh đình, những người đến chúc mừng đều vui vẻ ra mặt.
Núi xanh trùng điệp, tuyết tan thành suối; trăm hoa đua nở, yến oanh vui vầy. Thu Cẩn tự mình treo lụa đỏ, ba vị Đường chủ và bốn Hộ pháp đều được miễn nhiệm vụ, tụ tập chè chén chơi bời, cực kỳ náo nhiệt.
Tình thế này, ngược lại khiến Mặc Nhận thêm bất an.
Y lo lắng về chính mình. Suy cho cùng, một ám vệ xuất thân Ám đường, dù là dung mạo hay tính tình đều không thể sánh với Bạch Hoa quá mức mị hoặc mê người. Càng khỏi nói, y chưa từng mặc qua y phục diễm lệ bậc này, lỡ đâu căng thẳng mà thất thố, liệu có trở nên… khó coi? Y đương nhiên biết chủ thượng thương mình thật lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ nhiều, càng nghĩ càng lo.
Chần chừ một lúc lâu, y mới mặc xong hỷ phục, nhìn mình trong gương cũng không biết đẹp xấu thế nào, chỉ đành trôi theo số mệnh mà bước ra.
Vừa vào lễ đường, Mặc Nhận thấy âm thanh nói chuyện ồn ào sôi nổi thoáng chốc đều im bặt, ai cũng đưa mắt nhìn y.
Bên tai nghe được tiếng Ảnh Lôi túm Ảnh Vũ lắp bắp: “Ôi mẹ ơi, Mặc thị vệ này… này…”
“…”
Mặc thị vệ hãi hùng khiếp vía, nhưng không còn đường lui, đành cắn răng đi tiếp về phía trước.
Y đi đến trước mặt Sở Ngôn, không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chủ thượng.”
Ảnh Lôi vỗ đùi cái bốp, luyến tiếc nói: “Mặc thị vệ nếu giác ngộ sớm hơn một chút, khoác bộ đồ này nhào vào lòng Điện chủ, Bạch Hoa kia còn có cửa sao?”
Ảnh Vũ nhìn chằm chằm Mặc Nhận, trợn mắt há mồm: “Ta cũng không ngờ đại ca mặc màu đỏ sẽ đẹp như vậy! Đúng không Phong ca?”
Ảnh Phong bất đắc dĩ vỗ đầu hắn.
“Đó là đương nhiên, Mặc thị vệ trắng như vậy, phục sức màu đỏ càng thêm nổi bật.” Ảnh Điện bên cạnh nhàn nhạt nói, “Hôm qua Thu Cẩn cô nương còn nói với ta, Mặc đại ca của nàng vừa bước vào, chỉ sợ là linh hồn bé nhỏ của Điện chủ lập tức bị câu đi mất…”
Sở Điện chủ phản ứng thế nào?
Tất nhiên là linh hồn bé nhỏ lập tức bị câu đi mất.
Hắn không màng lúc này đang ở trước mặt bao nhiêu người, ngơ ngẩn ôm lấy trân bảo của mình, gọi “A Nhận” một tiếng, áp môi lên.
Sau đó dâng hương, tấu nhạc, làm lễ bái đường, tân hôn giao bái.
Mặc Nhận vốn không muốn. Dù thế nào thì y trên hết vẫn là thị vệ của Sở Ngôn, làm sao có thể để Điện chủ quỳ bái mình? Chỉ có lần này Sở Ngôn không khoan nhượng, nghiêm túc giao bái, sau đó nắm tay Mặc Nhận cùng nhau đứng lên.
Đêm động phòng ý xuân rực rỡ.
Mặc Nhận xuất thân Ám đường, một thân thanh tâm quả dục, Sở Ngôn chu đáo mà đo lường nông sâu, bù đắp gấp bội phần tình ý còn nợ từ lần trước.
Hô ứng cùng cảnh sắc tươi đẹp, mưa xuân miên man tưới đẫm chồi hoa mới.
Đêm về khuya, hai người bọn họ đã không còn có thể đúng mực, kịch liệt mà triều miên quấn quít không rời.
Mặc Nhận thất thần, eo lưng căng chặt, ngón tay cơ hồ xé nát chăn mỏng. Thẳng đến khi trùng sóng vỗ đến sơn phong, nháy mắt hóa thành ánh sáng rực rỡ rơi xuống, kéo theo thần trí ầm ầm sụp đổ. Thị vệ run rẩy ngẩng cổ, nức nở một tiếng, kh0ái cảm ập đến nhấn chìm y vào mê man.
Sở Ngôn lúc này trầm thấp thở gấp mà dừng lại, hoảng hốt nhận ra mình khiến đối phương ngất rồi, lập tức hối hận muốn chết.
Kỳ thực Mặc Nhận chỉ thoáng choáng váng, đã nhanh chóng tỉnh lại, trong lúc thần trí mơ hồ còn dán sát vào Điện chủ. Sở Ngôn dở khóc dở cười, nỉ non nói: “A Nhận, đừng làm loạn. Không làm nữa, không làm nữa.”
Hòa hoãn một chút, Sở Ngôn ôm Mặc Nhận tắm rửa sạch sẽ. Trong bể tắm chỉ treo hai ngọn đèn lồ ng, ánh sáng mông lung. Bọn họ ngâm mình trong nước ấm, dựa sát nhau lơ đễnh chuyện trò.
… Trò chuyện một hồi, suýt nữa lại dẫn lửa thiêu thân. Nhưng mà Sở Ngôn nói thế nào cũng không chịu làm, sợ thị vệ còn chưa khỏe hẳn, lại sinh bệnh một phen.
Cứ thế mà lăn lộn đến gần bình minh, hai người mới chịu ngủ yên.
Giấc xuân nào biết sớm mai.
……
Lại thêm mấy ngày, dưới chân núi Thiên Lam hoa lê nở rộ.
Đôi tuấn mã phi nước đại từ Cửu Trọng Điện ra, mang theo đôi chủ nhân vào con đường dẫn vào rừng hoa. Từ xa nhìn lại, bộ bàn ghế đá đã phủ rợp cánh hoa, phảng phất như chờ cố nhân trở về, phủi đi lớp bụi cũ.
Sở Ngôn và Mặc Nhận nhìn nhau cười, giục ngựa phi nhanh.
Phía sau, gió thổi như ca, hoa lê như tuyết.
——————————
Lời tác giả: Kết thúc rồi, cảm tạ mọi người đã đồng hành cùng tôi. Đoạn đường núi cao sông dài này thật sự là đã đi đến điểm kết rồi.
Hoàn thành rồi, để tôi kể một câu chuyện thanh xuân đã qua.
Nói thế nào nhỉ, Mặc Nhận với tôi mà nói, phiên bản khởi đầu và phiên bản kết thúc hoàn toàn khác nhau. Đến hiện tại, “Tôi hoàn thành Mặc Nhận rồi” có ý nghĩa vượt xa bản thân câu chuyện này.
Có lẽ đối với hầu hết độc giả hiện nay, cốt truyện này đã lỗi thời, tình tiết và thiết lập nhân vật hơi đơn giản, thậm chí có người sẽ cảm thấy nó toxic, hoặc là low. Đây là chuyện bình thường, vì đây là tác phẩm từ nhiều năm trước được tôi vớt về tu bổ, vốn dĩ không thuộc về thị hiếu hiện tại.
Phiên bản đầu tiên của Mặc Nhận chỉ là một đoạn văn viết tùy tiện, đề ra giả thiết song trùng sinh + những nhân vật gốc.
Bản trùng tu Mặc Nhận 2.0 lấy Túy sinh mộng tử từ Nam Cương làm trung tâm, hình thành câu chuyện xưa hoàn chỉnh, đó là năm 2015.
Lúc ấy, theo khẩu vị của tôi, A Nhận là điển hình của cực hạn trung khuyển thị vệ thụ; Sở Điện chủ là… [nhỏ giọng] điển hình cực hạn trọng sinh đổi ý ngụy tra công??
Cứ như vậy mà lưu loát viết ra, sau đó đại tu một lần 3.0, chỉnh sửa linh tinh thành 4.0. 4.0 chưa viết xong thì tôi phải thi đại học, cuối cùng là hình thành phiên bản này.
Trên thực tế, qua lâu như vậy rồi, bản thân tôi cũng thay đổi. Đôi khi viết về những thứ mình nghĩ ra từ tận mấy năm trước sẽ cảm thấy rất kỳ cục, nhưng tôi vẫn cố gắng bám theo phong cách khi đó. Từ chương 53 trở về sau hầu như không thêm tình tiết mới (ngoài trừ chương 63), hoàn toàn theo đại cương bản 4.0 mà lấp những cái hố còn trống.
Tôi dùng tâm thái vô cùng quý trọng để thu vén cho cái chổi cùn của mình, nhưng trong quá trình này, không ngờ có rất nhiều người đọc yêu thích. Có người nói đây là ánh trăng sáng của họ, là câu chuyện chủ – tớ mà họ thích nhất, ngẫu nhiên còn có thể cùng hoài niệm thanh xuân đã qua, tôi thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là cảm thấy không thực… Tóm lại là vô cùng cảm ơn mọi người.
Như đã nói, Mặc Nhận kết thúc có ý nghĩa vượt xa bản thân câu chuyện này, nhưng chủ yếu là ý nghĩa đối với chính tác giả, nếu liệt kê ra thì quá mức tự luyến. Lựa lời một chút, thì ý nghĩa lớn nhất có lẽ là tôi ý thức được chỉ cần mình thật sự muốn viết một câu chuyện hay thì tôi có thể làm được.
Nếu lần đầu viết không tốt, tôi có thể sửa lần hai, lần thứ hai vẫn chưa tốt, tôi có thể sửa lần thứ ba. Không có xếp hạng, không có thu nhập vẫn có thể kiên trì, nửa tháng một chương cũng có thể hoàn thành nó, bị đánh gãy có thể đúc lại, thiếu sót ở đâu thì bổ khuyết ở đó, cuối cùng có thể đón một cuộc đại đoàn viên trong rất nhiều tình cảm của mọi người.
Chuyện này thật tuyệt vời, giống như trong tiểu thuyết lãng mạn vậy.
A Nhận cùng Điện chủ cuối cùng đã đi đến HE của bọn họ rồi.
Chúng ta có duyên, về sau gặp lại.
—oOo—
Lời editor:
Thật ra vẫn chưa hết, còn hai ngoại truyện nữa:)) Ngoại truyện chỉ đăng trên WP, link ở phần mô tả.
Cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây, thế nên tôi có lòng nhắc nhở thân thiện: 2 ngoại truyện, cái đầu là truyện cười – cười trong cười ra nước mắt; cái sau là chữa lành – trong chữa rách vết thương lành. Mọi người tự cân nhắc trước khi nhảy hố nhé ( ̄▽ ̄)