Vừa chớp mắt, thời gian trở thành nhân viên chăm chỉ, cống hiến cho tư bản cuối cùng đã đến.
Thiên Ý khoác lên người bộ trang phục công sở đen trắng, đơn giản nhưng không đơn điệu, cô chọn cho mình cách xuất hiện bình thường, không phô trương, không rầm rộ.
Thiên Ý hóa mình giống bao cô gái bình thường bên ngoài khác, dễ dàng hòa nhập vào đám đông.
Ngày đầu tiên đến làm công việc khá nhàn hạ, Thiên Ý chỉ việc đi theo chị Hà, một chị làm tại công ty hơn mười năm mà cô vừa quen biết, học hỏi nhiều điều tại chốn công sở.
Chị Hà là người dễ tính, mọi câu hỏi của cô và đoàn nhân viên mới, đều được chị giải thích tận tình, nhờ vậy mà không khí lúc nào cũng vui tươi, thoải mái.
Giờ ăn trưa Thiên Ý cùng Nhi Lan xuống căng tin thưởng thức hương vị cơm công sở, may thay thức ăn nơi đây khá hợp khẩu vị Thiên Ý, cô ăn rất ngon miệng, chỉ riêng Nhi Lan là mặt ủ mày chau.
“Ủa sao Lan không ăn? Không hợp khẩu vị cậu à?”
“Không phải?” Nhi Lan bỏ đũa xuống, mắt nhìn ra xa: “Tên đó cứ bám theo cậu mãi làm tôi bực mình.”
Tên đó trong lời Nhi Lan nói ám chỉ Hữu Danh, hắn ta quả xứng danh âm hồn bất tán, còn theo Thiên Ý đến tận chỗ làm.
Không biết lấy từ đâu hy vọng, chỉ cần bám theo cô, ngày nào đó lỗi lầm của hắn sẽ được tha thứ.
Thiên Ý bật cười mai mỉa, còn lâu cô mới tha thứ cho thể loại như hắn.
Thiên Ý gắp thịt trong chén mình cho Nhi Lan, phớt lờ sự hiện diện của Hữu Danh.
“Mặc kệ tên khốn đó, chỉ cần mình phớt lờ thì hắn tự biết khó mà rút lui thôi.”
“Lỡ như anh ta kiên trì theo đuổi cậu đến cùng thì sao?”
“Không phải theo đuổi, mà là theo dõi.” Thiên Ý lập tức chỉnh lời Nhi Lan.
“Không có chuyện đó đâu.” Cô nắm chặt ly nước trong tay: “Mình có chết cũng không tha thứ cho Hữu Danh.”
“Thật sao Thiên Ý?” Nhi Lan mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn bạn mình chằm chằm.
“Tại sao mình phải tha thứ cho kẻ từng tổn thương mình chứ Lan? Hắn ta lấy tư cách gì, năm lần bảy lượt mang tình cảm của mình ra trêu đùa chứ?”
Thiên Ý khó chịu ra mặt, chỉ cần cô quyết tâm, đến mười tên như Hữu Danh cũng phải rút lui.
Từ nay về sau Thiên Ý sẽ không bao giờ nhượng bộ kẻ ác.
Nhi Lan xuống giọng dỗ dành: “Được rồi…!bạn tôi ơi…!bớt giận đi.
Giận quá thì mau già lắm.”
Thiên Ý biết mình thái quá, cô cũng xuống giọng xin lỗi Nhi Lan.
“Không hiểu sao dạo này mình hay cáu gắt, thường khó chịu với cậu, mình xin lỗi nhé Lan!”
“Ừm…” Nhi Lan nắm tay Thiên Ý: “Mình biết cậu đang chịu nhiều áp lực nên mới thế thôi.
Đừng lo quá, một khoảng thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Thiên Ý bặm môi, trong lòng thầm cảm kích người bạn tốt trước mặt.
Đôi khi biến cố ập đến quá nhanh, làm cô không gồng gánh nổi sức nặng mà nó mang lại.
Những lúc thế này, lời an ủi cảm thông từ người xung quanh chính là lời cổ vũ mạnh mẽ nhất, trực tiếp cho Thiên Ý sức mạnh vượt qua chông gai.
Nhi Lan là một trong số đó, Nhi Lan thiện lương luôn luôn hiểu cho bạn bè.
Ông trời phái xuống một thiên sứ bầu bạn cùng Thiên Ý, cớ gì cô lại không trân trọng.
“Mình biết mà.
Tất cả chúng ta sẽ tốt lên, cậu mình và cả Hoàng Oanh nữa.
Đợi mọi thứ đi vào quỷ đạo, chúng ta cùng xem phim nhé, cũng lâu rồi chúng ta chưa đi đúng không?”
“Đúng đấy, gần một năm rồi chúng ta chưa đi xem phim, đến lúc đó rủ cả Hoàng Oanh đi cùng.”
Nhi Lan vừa nói vừa mở điện thoại ra xem, ngón tay cô dừng trên tài khoản mang tên Thục Ý, niềm vui nhỏ nhoi lập tức bị dập tắt.
“Nếu có Thục Ý ở đây thì vui biết mấy, bốn người chúng ta ngày xưa cũng rất vui mà…” Nhi Lan nghẹn ngào nói.
Không riêng gì Nhi Lan, Thiên Ý cũng xót thương cho sự ra đi của Thục Ý.
Cho đến tận ngày hôm nay, Thiên Ý vẫn không tin cái chết của bạn mình là sự cố ngoài ý muốn, tận sâu chuyện này là uẩn khúc mà Thiên Ý không nhìn thấy, càng không thể chạm tới.
Thiên Ý thở dài, mang theo sầu não nhìn tấm ảnh bốn người chụp chung.
“Nhanh thật mới đó đã ba tháng kể từ ngày Thục Ý mất, tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm trước khi diễn ra party, Thục Ý còn hớn hở thử hết bộ váy này đến bộ váy, khác chỉ vì muốn mình nổi bật nhất buổi tiệc.
Nếu biết cậu ấy đi mãi không về, thì tôi đã không càm ràm chuyện cậu ấy vì chiếm nhà vệ sinh suốt hai giờ đồng hồ.
Chỉ là…”
Chỉ là bây giờ hối hận đã muộn, Thục Ý ra đi mãi mãi, cô ấy không còn cơ hội nghe tiếng xin lỗi từ bạn cùng phòng, càng không gặp lại nhau.
Có một số việc, một số người, thoáng chốc rời bỏ chúng ta bằng một cách đột ngột nhất, mà ta thì chẳng phản ứng kịp để níu họ ở lại thêm chốc lát.
Nhịp sống nhanh, vội vã đến mức làm người ta quên mất việc trân trọng đối phương..