Trong phòng tắm của Ôn Mạn chỉ có vòi hoa sen, một bàn tay Chu Khải ôm cô vào trong ngực, đề phòng cô không đứng vững sẽ ngã xuống, một bàn tay khác với lên vòi sen điều chỉnh độ ấm của nước.
Mãi tới khi anh cảm thấy độ ấm vừa đủ rồi, Chu Khải mới ôm Ôn Mạn đi vào trong, kéo cửa kính lên. Trong phòng tắm nhanh chóng dâng lên hơi nước ấm áp, ảnh ngược của hai người được phản chiếu trên cửa kính, thân mật dây dưa ôm chặt lấy nhau.
Đầu tóc và quần áo của Chu Khải đều bị xối ướt nhưng anh cũng mặc kệ, chỉ lo rửa sạch thân thể cho Ôn Mạn, sau đó kéo khăn tắm lớn màu hồng nhạt ở bên ngoài, bọc lên người cô kín mít mới ôm cô ra ngoài.
Anh không bế cô về phòng mình mà ôm cô ra phòng khách.
Trong phòng khách đã trải thảm lông và chăn, trong giường cô giờ đang hỗn độn một mảnh, rõ ràng không phải là nơi thích hợp để ngủ, cho nên Chu Khải dứt khoát nhét cô vào trong ổ chăn của mình.
“Ngoan ngoãn ngủ trước đi, anh đi tắm một cái.”
Cả người Ôn Mạn trần trụi nằm trong ổ chăn ấm áp, chỉ cảm thấy từ thời khắc Chu Khải tỏ bày kia, trong lòng cô bắt đầu bùm bùm nhảy loạn không ngừng nghỉ.
Anh nói anh thích cô, không phải vì trả thù mà mới t̠ìиɦ với cô. Để cơ thể anh và cô dây dưa không rõ, là bởi vì thích cô.
Chu Khải tắm rửa rất nhanh, âu phục trên người bị anh tùy tiện quăng vào một góc trong toilet, tây trang đắt đỏ đặt may riêng lúc này so ra còn chẳng bằng một đống giẻ lau chân cạnh tường.
Sau đó anh cứ để mình trần mà đi ra, cự vật giữa hai chân nhìn qua còn có vẻ nặng trĩu, trên người toát ra hơi nóng sau khi mới tắm gội xong.
Dáng người Chu Khải rất tốt, thân cao 1 mét 88, đường cong cơ bắp gợi cảm, tám múi cơ bụng cứng rắn hoàn mỹ cứ như được điêu khắc mà thành, làn da lại trắng, điển hình cho loại người mặc đồ thì gầy cởi đồ thì đầy cơ bắp. Cho dù là ai nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ôn hòa bên ngoài của anh đều không thể tưởng tượng nổi cơ thể anh lại có mị lực tới vậy.
Ôn Mạn còn chưa có ngủ, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại mất tự nhiên thu tầm mắt lại.
“Hôm nay cứ ngủ thế trước đi, em mệt mỏi, anh không động vào em nữa.” Chu Khải chui vào ổ chăn, cơ thể nóng rực nam tính dán lên người cô, ổ chăn cũng ấm lên ngay lập tức.
“Làm như anh không nói thì em sẽ cọ cọ lên người anh không bằng.” Ôn Mạn đưa lưng về phía anh, bị anh ôm vào ngực cũng không giãy giụa. Cơn mệt mỏi bắt đầu càn quét đại não cô, hai mắt không khống chế được muốn đóng lại.
Chu Khải thuận thế chọc chọc vào kẽ mông cô cọ cọ, thấp giọng cười: “Như vậy sao?”
“Đừng quậy mà…” Ôn Mạn nói xong, tiếng hít thở đều đều cũng vang lên.
Chu Khải ôm cô càng chặt hơn nữa, hận không thể hòa tan cô vào trong máu thịt mình luôn cho rồi.
Ôn Mạn bị anh siết quá chặt, có chút không thoải mái ưm lên một tiếng. Chu Khải nới lỏng cánh tay ra những vẫn ôm cô trong ngực. Da thịt hai người gắt gáo dán chặt vào nhau.
“Mạn Mạn… Mạn Mạn của anh.”