Ăn chơi trác táng, xa hoa đồi trụy.
Cuộc sống về đêm của Y thành so với ban ngày càng rực rỡ và náo nhiệt hơn, những dãy đèn neon nối nhau đến chân trời hội tụ thành ánh sáng, so với dải ngân hà còn óng ánh hơn.
Hai giờ sáng, vừa vặn thích hợp cho người chưa ngủ sát chạm ra đốm lửa, mở ra một mối lương duyên cùng nguy hiểm ràng buộc.
Tang Tri Tửu quyết định cùng Phàn Vụ đồng quy vu tận [1].
[1]Đồng quy vu tận: cùng chết chung.
Trong căn phòng khách sạn không có ánh sáng, ánh trăng lẫn vào ánh đèn, từ khe hở rèm cửa sổ ló ra, vừa vặn ôm lấy cả người Tang Tri Tửu đang run rẩy, đưa tay bóp lấy cổ Phàn Vụ.
Nàng dùng sức, rất nhanh, Phàn Vụ đang ngủ say ho khan lên, đột nhiên chuyển tỉnh.
Alpha trời sinh ưu thế, Phàn Vụ vừa mở mắt ra, Tang Tri Tửu vốn là thể lực không chống đỡ nổi lập tức bị áp chế lại.
Nhưng Phàn Vụ giữa răng môi mùi rượu rất đậm, cô tuy rằng đã chuyển tỉnh, nhưng tinh thần tựa hồ còn không rõ ràng lắm.
Dùng cả tay chân đem Tang Tri Tửu khống chế dưới thân, cô lẩm bẩm một tiếng, cau mày phun ra hai chữ: “Đừng nghịch.”
Nước mắt của Tang Tri Tửu đã không khống chế được.
(╥﹏╥)
“A, ngươi, ngươi trả lại sự trong sạch cho ta, lần đầu của ta phải ở thời điểm kết hôn, lưu, để cho vợ ta.
A, đồ lưu manh.
.
.”
(メ `ロ ´)
Phàn Vụ nửa mở mắt, cũng không biết có nghe rõ không.
Cô mất công sức tiêu hóa xong lời nói của Tang Tri Tửu, gật đầu: “Vậy ngươi lấy sự trong sạch của ta đi.”
Tang Tri Tửu tiếng khóc đình trệ trong nháy mắt, kinh ngạc đến thậm chí bật ra một khóc nấc: “Nấc —”
(⊙_⊙)
Một giây sau, nàng nước mắt chảy ra càng nhiều: “Ngươi, ngươi, ai muốn sự trong sạch của ngươi chứ?”
ヽ (‵ ﹏´) ノ
Phàn Vụ khó hiểu: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tang Tri Tửu thoáng khôi phục một chút lý trí, cũng mặc kệ Phàn Vụ có nhìn hay không, trừng hai mắt hung ác nói: “Ngươi đợi đấy, ta, ta muốn đưa ngươi ra toà án, tự tay đem ngươi vào tội cưỡиɠ ɠiαи mà tống vào ngục, nấc — ngươi chờ ăn cơm tù đi!”
Phàn Vụ: “Ừ.”
Tang Tri Tửu rơi lệ không ngừng: “Ta muốn đem thanh danh của ngươi triệt để bôi đen, để những fans não tàn kia đều thấy rõ bộ mặt thật của ngươi! Hừ!”
Phàn Vụ: “Ừm.”
Tang Tri Tửu co rút nghẹn nghẹn: “Ta sẽ không tiếp nhận hòa giải, chờ ngươi trở thành tù nhân rồi, nhất định phải ở trước mặt tất cả mọi người nói xin lỗi!”
Phàn Vụ: “Được.”
“Ta còn muốn ngươi bồi thường đến táng gia bại sản, a, còn nữa, phải để ngươi lưu lạc đầu đường, mỗi ngày ăn rau héo!”
“Ừ.”
“.
.
.”
Nói liên miên phát tiết một trận, Phàn Vụ thái độ phối hợp đến khó mà tin nổi.
Tang Tri Tửu không nói gì, thực sự không nghĩ ra cái khác để trả thù, thẳng thắn ngậm miệng, chuyên tâm gào khóc nức nở.
Phàn Vụ có chút mê man.
Nàng nhớ bản thân đều đáp lại đối phương mỗi một điều kiện, nhưng không thể nào hiểu được người dưới thân tại sao còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc như thế.
Thái dương vốn bởi vì cồn mà mơ hồ đau nhức từng trận, Tang Tri Tửu khóc như vậy, trong lòng cô càng thêm buồn bực.
“Không phải ta đã đều đáp ứng ngươi sao?” Cô cau mày nói: “Đừng khóc.”
Tang Tri Tửu im lặng một lúc, rồi thề sống chết cùng cô đối nghịch: “.
.
.
Ta, ta khóc, mắc mớ gì đến ngươi?”
Phàn Vụ thoáng nâng lên nửa người trên, nới lỏng áp chế đối với nàng, thỏa hiệp hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể yên tĩnh hơn?”
Tang Tri Tửu nhất thời cảm thấy mình lại bị nhục nhã thêm một lần.
Nàng đang vì mới vừa phát sinh quan hệ hoang đường mà oan ức, thế nhưng Phàn Vụ lại chỉ quan tâm chính mình có hay không ồn ào đến nàng.
Nghĩ tới đây, nàng nhếch miệng lộ ra hai cái răng khểnh, giận dữ hướng trên người đối phương mà cắn tới.
«chị nhà hung dữ quá (; ω;)»
Trong căn phòng tràn ngập bóng tối, ngay sau đó, chiếc mũi thẳng tắp của nàng đụng vào trên vai Phàn Vụ.
Tin tức tốt là bởi vì hai người đều không mặc đồ, hàm răng của nàng rất nhanh xuyên vào da thịt của Phàn Vụ .
Phàn Vụ phản ứng có chút chậm chạp, sửng sốt hai giây mới phát sinh một tiếng rên.
Nhưng bằng cách này, tiếng khóc đã tạm thời ngừng lại.
Nàng cúi đầu, dò hỏi: “Được rồi sao?”
Tang Tri Tửu lau khóe miệng, xoa đi nước mắt bên trên cùng nước miếng: “Nghĩ hay lắm!”
Sau một hồi quấy nháo, nàng xác thực không có hứng thú tiếp tục gào khóc.
Lý trí quay lại, các loại cảm quan cũng chậm chậm rõ ràng lên.
Nàng vẻ mặt hung ác như cũ, toét miệng lộ ra một bên răng nanh nhỏ, muốn đem Phàn Vụ trực tiếp ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi!”
Phàn Vụ yên lặng phối hợp: “Hửm?”
Tang Tri Tửu hít sâu một hơi, ấp úng nói ra yêu cầu của chính mình: “Mang.
.
.
Mang ta đi WC.
.
.”
Phàn Vụ phản ứng một hồi lâu: “Ngươi sợ tối?”
Tang Tri Tửu trong thanh âm mang theo run rẩy: “Ngươi mới sợ tối!”
Nàng không hề có lực uy hiếp yêu cầu nói: “Nhanh, nhanh lên một chút!”
Nàng có thói quen ban đêm cố định tỉnh lại đi vệ sinh, trì hoãn một quãng thời gian, hiện tại đã sắp nhịn không được!
Phàn Vụ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, xoay người xuống giường, tiện tay lượm áo tắm phủ thêm.
Để nhanh hơn, cô trực tiếp đem người ôm ngang lên, sờ soạng xung quanh đưa đến trước cửa phòng vệ sinh.
Tang Tri Tửu vốn eo còn đau nhức, chân không đủ sức lực, bị cô ôm trong bóng tối đi tới, hai chân lúc chạm đất, liền vòng hai cánh tay lên cổ Phàn Vụ siết chặt lại.
Phàn Vụ nhắc nhở: “Đã đến.”
Tang Tri Tửu run run dựa vào vách tường, tìm tới công tắc cạnh cửa WC, nhẹ nhàng ấn xuống.
“Cạch” một tiếng, phòng vệ sinh được ánh đèn soi sáng, cùng màu đen của phòng ngủ tương phản rõ rệt.
Ánh sáng xua tan sự hoảng sợ, Tang Tri Tửu gan lại lớn hơn.
Nàng chui vào trong phòng vệ sinh, ngay ở trước mặt Phàn Vụ, đem cửa đóng sầm lại!
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý cấp thiết nhất, cảm giác khó chịu vì cả người dính nhớp liền rõ ràng lên.
Tang Tri Tửu che mũi, xua tay, ý đồ xua tan mùi bạc hà quanh quẩn người mình, nhưng không có một chút hiệu quả nào.
Nàng không thể không đứng ở dưới vòi hoa sen, vặn van khóa, mặc cho dòng nước giội rửa mà xuống.
Cũng chính vào lúc này, nàng phát hiện nơi này cũng không phải là gian phòng khách sạn của mình .
Cấu trúc cùng cách trang trí của cả hai phòng đều giống nhau, thế nhưng bên trong phòng tắm, đồ dùng vệ sinh cá nhân nàng đã đổi thành mấy bình nhãn hiệu khác.
Ký ức trở lại, nàng nhớ mang máng cách đây vài giờ, tại tiệc rượu của chính mình bởi vì thân thể không khỏe, gọi người đại diện tới hỗ trợ ứng phó, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi trước.
Mang theo đầu óc choáng váng đi ra thang máy, nàng đi tới một căn phòng không đóng cửa.
Nhưng khi đó nàng không còn tinh lực để nghĩ thêm, mơ mơ màng màng mở cửa liền đi vào, nằm vật xuống ở giường.
Sau đó.
.
.
Sau đó chính là da thịt chạm nhau.
Như thế xem ra, tựa hồ là chính mình đi sai gian phòng trước, sau đó do rượu mới mất lý trí xảy ra tràng cảnh hỗn loạn này.
Tang Tri Tửu khóe mắt lại bắt đầu ửng hồng, hít mũi đến mấy lần, mới đem ý định khóc nín trở lại.
“Không đúng! Đều là cô ta sai! Mình căn bản không có uống bao nhiêu rượu, làm sao sẽ không hề có ý thức cùng năng lực phản kháng?”
Nàng lau khóe mắt, chuyên tâm thanh lý cơ thể.
Sau khi thu thập sạch sẽ, nàng tại phòng vệ sinh mở tủ quần áo để tìm áo tắm, khoác lên người đi ra ngoài.
Dựa vào ánh đèn phòng vệ sinh, nàng đi tới một góc khác trong phòng ngủ, bật đèn thắp sáng cả gian phòng .
Phàn Vụ đã một lần nữa trở lại trên giường, ngủ say sưa.
Tang Tri Tửu từ trên mặt đất tìm về đồ vật của chính mình, mới phát hiện di động đã triệt để không còn điện, tự động tắt nguồn.
Một đêm phong lưu cùng dằn vặt, nàng cũng buồn ngủ đến không chịu được, đem nhân viên đã nghỉ ngơi đi giải quyết vấn đề này, tựa hồ có hơi không nhân đạo.
Nhưng nếu như cứ bỏ đi như vậy, không đảm bảo được Phàn Vụ ngày mai sẽ không trở mặt không nhận nợ.
Suy nghĩ một chút, Tang Tri Tửu nhanh chóng tới ngăn tủ tìm thấy cuốn sổ của khách sạn cung cấp, xé ra một tờ giấy, vừa đọc thầm vừa viết:
“Tôi, Phàn Vụ, vào ngày 24 tháng 4 năm 2030 đối với cô Tang Tri Tửu phạm vào tội không thể tha thứ.
Bản thân đối với việc này thẳng thắn thừa nhận, cũng nguyện ý gánh chịu tất cả hậu quả và nghe theo mọi chỉ thị của cô Tang Tri Tửu, bồi thường cô Tang Tri Tửu tất cả tổn thất.”
Thời gian có hạn, lời thanh minh này tuy rằng đơn giản, nhưng cũng đầy đủ.
Tang Tri Tửu nhìn chung quanh một chút, từ bàn trang điểm lấy một cái son môi, trở lại bên giường, bôi lên ngón tay cái của Phàn Vụ, sau đó hướng về cuối tờ giấy ấn lên.
Thoả mãn nhìn thành quả của mình, nàng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cũng không thèm quay đầu mà rời đi, tới thang máy trở về gian phòng của bản thân.
Làm xong hết tất cả những thứ này, nàng đã mệt đến không chịu nổi, mới vừa cho di động cắm sạc, liền chống không được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
Mở mắt lần nữa, nàng nhìn thấy người đại diện kiêm trợ lý của mình — Lận Gia Hòa.
Lận Gia Hòa khẽ nhíu mày, biểu hiện có chút lo lắng: “Tri Tửu, em bị sốt.”
Tang Tri Tửu sững sờ, lập tức nhăn mặt mắng: “Phàn Vụ tên cầm thú này!”
(`д´ *)
Lận Gia Hòa có chút không rõ: “.
.
.
Phàn ảnh hậu liên quan gì?”
Nàng đứng lên: “Em đưa chị cái áo khoác, chúng ta nhất định phải lập tức đi bệnh viện.”
Tang Tri Tửu muốn báo cho chị ấy chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng cả người đang vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến bệnh viện thì cái gì cũng đều rõ ràng, thẳng thắn im lặng, mặc cho Lận Gia Hòa sắp xếp.
Đúng là nhà dột lại còn gặp trời mưa, thang máy từ tầng 26 xuống đến tầng 24, cửa tự động mở ra, Tang Tri Tửu vừa ngẩng đầu lên, lại cùng oan gia tối qua mặt đối mặt.
Nàng đầu đầy hắc tuyến [2], ánh mắt đầy căm ghét trừng.
(◣_◢)
[2]hắc tuyến: các bạn đọc manga hay anime sẽ thấy khi nhân vật nổi cáu mà không phát tiết được thì trên mặt sẽ nổi lên mấy đường sọc đen giăng ngang mắt.
( ̄  ̄ |||)
Phàn Vụ mang kính râm mặt không cảm xúc nhìn hai người các nàng, khóe miệng cong lên, chủ động gật đầu một cái.
Cùng đứng sau lưng cô, Giang Mộng Chi mở miệng chào hỏi: “Tri Tửu, Gia Hòa.”
Lận Gia Hòa sự chú ý đều đặt trên người Tang Tri Tửu, phản ứng có chút chậm, lúc này mới vội vã đáp lại: “Phàn Vụ tỷ, Mộng Chi tỷ, chào buổi sáng.”
Tang Tri Tửu kéo ống tay áo người đại diện của mình, nhắc nhở nàng cùng Phàn Vụ hai người phân rõ giới hạn, có ý riêng mắng một tiếng: “Giả mù sa mưa [3].” (`ε´)
[3]Giả mù sa mưa: giả vờ nói/hành động như không biết gì để che mắt người khác (cũng có thể gọi là giả tạo).
Phàn Vụ hơi kinh ngạc.
(・ ・)?
Nàng cùng Tang Tri Tửu bất hòa là sự thật, nhưng hai người mặt ngoài vẫn duy trì ôn hòa, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe được Tang Tri Tửu công kích chính mình trắng trợn như vậy.
Cô trực tiếp nhìn về phía Lận Gia Hòa: “Tang tiểu thư bị bệnh sao?”
Lận Gia Hòa căng thẳng đến co lại thành một đoàn, một giây sau cũng chưa kịp trả lời, trực tiếp bị Tang Tri Tửu cướp lời nói đầu: “Ngươi mới có bệnh!”
Phàn Vụ cười đến hiền lành: “Bệnh gì có thể làm cho người ta hỏa khí lớn như vậy?”
“Vậy ta cũng coi như đáng giá.”
Tang Tri Tửu trừng hai mắt: “.
.
.
Ngươi chờ đấy, ta xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!”
(メ `ロ ´)
Thang máy ngay khi vừa tự động mở ra, nàng lôi kéo Lận Gia Hòa, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Phàn Vụ cùng Giang Mộng Chi theo sát phía sau, lên một chiếc xe con màu đen khác.
Cửa xe đóng lại, Giang Mộng Chi cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Phàn Vụ: “Tối hôm qua.
.
.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Sáng nay khi nàng đi đón Phàn Vụ, thấy trên mặt đối phương rõ ràng là một bộ tư thế “Gió nổi lên trong lầu trước cơn mưa [4]”.
Nhưng khi nhìn thấy Tang Tri Tửu, Phàn Vụ liền đem chuyện của chính mình quên hết đi.
Bây giờ nhìn vẻ mặt của cô, Giang Mộng Chi cũng không nắm chắc chuyện xảy ra tối hôm qua đến cùng có nghiêm trọng không.
[4]Gió nổi lên trong lầu trước cơn mưa: ý đại loại giống như sự im lặng trước cơn bão.
Phàn Vụ đầu cũng không quay lại, nói thẳng: “Gọi điện thoại cho bên nhân sự, để Phàn Chính Chí đi dọn WC nửa năm.”
Vừa nói, cô một bên cúi đầu kiểm tra di động vừa vặn thấy được tin tức mới.
Thấy rõ nội dung tin tức, mặt mày của cô thoáng giãn ra: “Phàn Vũ sắp quay về.”
Giang Mộng Chi cân nhắc hai giây: “Em muốn động Phàn Chính Chí.
.
.
Phàn Vũ có thể sẽ không đáp ứng.”
Phàn Vụ một bên gửi Phàn Vũ tin tức, một bên lạnh giọng nói một tiếng: “Chị đánh giá thấp cảm tình của em với Phàn Vũ rồi.”
Vừa dứt lời, Phàn Vũ bên kia trả lời đã đến.
【 Không cần đâu tỷ.
Ta sau khi xuống máy bay muốn đi tìm Chí ca trước, ngươi bận bịu, không cần tới đón ta.
】
Giang Mộng Chi ở bên cạnh, vừa vặn thấy câu nói này, nói một câu: “Em đánh giá thấp cảm tình của Phàn Vũ đối với Tang Tri Tửu.”
Phàn Vụ sắc mặt thoáng chốc xám xịt..