Edit: FAFOEVER.
Dù là đã làm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy gương mặt của Phàn Vụ, Tang Tri Tửu vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cũng may một đoạn này trong kịch bản là Trần Duyệt cùng Mộ Nhất Ninh cãi nhau, hai người không cần phải cho nhau sắc mặt tốt.
Nàng nhắm mắt lại, nỗ lực để cho mình nhập tâm vào bên trong nhân vật, sau đó nhìn về phía Phàn Vụ, ngơ ngác hỏi: “Ninh, Ninh tỷ, làm sao vậy?”
Phàn Vụ vừa còn nhàn tản đứng ở một bên, lúc nghe được câu này, trạng thái cả người liền thay đổi.
Một thân tao nhã của cô rút đi, thay vào đó là khuôn mặt để lộ ra một loại ngông cuồng của tuổi trẻ xen lẫn chút tàn nhẫn.
Người đối mặt còn chưa hoàn toàn ở trong trạng thái của “Trần Duyệt”, cô khóe miệng cong lên: “Ngươi nói xem? Ngươi hôm nay đã làm gì, chính ngươi không rõ ràng sao?”
Tang Tri Tửu lúc này đang nỗ lực đắp nặn ra Trần Duyệt, biểu hiện vô cùng vô tội nói: “Ta không phải là tát một cái □□ sao?”
[ hai cái ô vuông bên trên ta cũng không biết để làm gì, tác giả để sao thì ta để vậy thôi ]
“Nàng lớn lối như vậy, đều nhảy đến trên đầu ban nhạc của chúng ta rồi.
Bằng ca bọn họ còn nói ta cho nàng giáo huấn quá nhỏ đây.”
Mộ Nhất Ninh thời khắc này vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Lần đầu khi cô gặp gỡ Trần Duyệt thì, nàng ở trong mắt cô, là một cô gái sạch sẽ đến mức có thể phản quang.
Cũng không biết từ lúc nào, Trần Duyệt lại đã biến thành như cô, loại người dính đầy bùn đất này——
Miệng đầy thô tục, một lời không hợp liền dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề.
Cô trong nháy mắt liền hoang mang, thậm chí bắt đầu tự hỏi chính mình lúc trước tại sao lại tự ý chủ trương, đồng ý để Trần Duyệt gia nhập ban nhạc, có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Bắt đầu đã sai lầm, quá trình cũng sai lầm, tạo thành cục diện sai lầm như bây giờ.
Chính là bởi vì loại tự nhận thức này, cả người Mộ Nhất Ninh nhất thời trở nên điên cuồng.
Cô mạnh mẽ đem đồ trên bàn quét xuống, mặc kệ cho từng chai bia vẫn còn một ít bia nơi đáy chai tung tóe ra, lăn tới mỗi góc trong căn phòng cho thuê.
Trần Duyệt sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn thấy đối phương hai mắt đỏ lên.
Sau đó, chính là Mộ Nhất Ninh đối với nàng điên cuồng chửi bới sỉ nhục.
Mộ Nhất Ninh rắp tâm muốn đánh đuổi nàng đi, một chút lưu tình cũng không có.
Tang Tri Tửu thực sự bị diễn xuất của Phàn Vụ dọa sợ hết hồn, cho tới mấy giây sau, đầu óc của nàng vẫn hoàn toàn trống rỗng, không nhớ nổi bất kỳ diễn biến lẫn lời thoại tiếp theo.
Phàn Vụ bình thường ở trước mặt nàng luôn là tao nhã, cho dù là cùng với nàng đối nghịch, cũng là đoan trang mỹ lệ, nàng không nghĩ tới, khi Phàn Vụ đóng vai một người thô lỗ, cũng có thể diễn được như vậy, giống y đúc không có một chút gì giống như là đang đóng vai cả.
Dần dần, được Phàn Vụ kéo diễn, nàng cũng hoàn toàn nhập vai.
Tuổi trẻ này, Trần Duyệt coi mỗi một chuyện chính mình làm đều là muốn gần gũi hơn với người mình yêu, không nghĩ tới kết quả cuối cùng, lại bị đối phương mắng không còn cái gì.
Nàng khô khan phản bác lại vài câu, cuối cùng không chịu nổi nữa, khóc lóc chạy ra ngoài.
Tang Tri Tửu một đường chạy đến góc tối sân khấu, đợi đến khi Lê Song cùng Phàn Vụ vẫy tay kêu nàng trở lại, nước mắt của nàng vẫn đang rơi, hoàn toàn không có từ tâm tình lúc nãy đi ra (tình trạng này của diễn viên gọi là nhập tâm quá sâu vào nhân vật, không thoát ra được khỏi vai diễn).
Phàn Vụ trước khi quay lại chỗ ngồi của ban giám khảo, nhận một tờ khăn giấy từ trong tay Lê Song, đi tới trước mặt Tang Tri Tửu.
Cho dù là có ý nghĩ muốn ôm an ủi bạn nhỏ, nhưng cô khi nói chuyện, vẫn là một bộ trêu trọc: “Ta đụng phải tuyến lệ của ngươi sao? Làm sao lại khóc đến hăng say như này?”
Tang Tri Tửu khóc sụt sịt ಥ╭╮ಥ, đoạt lấy khăn giấy trên tay cô, trong miệng oán giận nói: “Ngươi, ngươi thật hung, mắng cũng thật tàn nhẫn.
.
.”
“Không phải ta.
.
.” Phàn Vụ sửa lời, nói: “Đó là Mộ Nhất Ninh.”
“Nếu như là ta, khẳng định không nỡ đối với Tửu Tửu của chúng ta hung như vậy?”
Tang Tri Tửu sững sờ, sau khi phản ứng lại liền không được tự nhiên xoay người đi, không tiếp tục để ý cô.
Phàn Vụ cười cười, cũng xoay người trở lại ghế ngồi.
Phàn Chính Chí đúng lúc đi ra chủ trì tình cảnh: “Cái kia, Tri Tửu a, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, cũng sửa sang tâm tình một chút.
“Chúng ta bên này muốn xác nhận lại lần cuối, tối nay đem kết quả thông báo cho ngươi.”
Tang Tri Tửu gật đầu, được Lận Gia Hòa đỡ dậy, rời khỏi phòng phỏng vấn.
Lận Gia Hòa đề nghị: “Tri Tửu, nếu không chúng ta về phòng nghỉ trước, chờ ngươi bình phục lại rồi mới trở về?”
Tang Tri Tửu lắc đầu: “Ở đây ta nghỉ ngơi không được, vẫn là đi thẳng về đi.”
Lận Gia Hòa gật đầu.
Nàng an ủi: “Đừng khóc, ngoan! Ngươi lần này diễn đến siêu cấp hay, nhân vật này khẳng định là của chúng ta!”
Tang Tri Tửu nhưng có chút không xác định được.
“Ta, ta cảm thấy ta luôn bị Phàn Vụ đóng vai Mộ Nhất Ninh nắm mũi dẫn đi.
.
.
Nên, cũng không biết mình diễn đến có được hay không.
.
.”
Lận Gia Hòa nói: “Đương nhiên được a!”
Nàng nắm chặt tay: “Phàn Vụ tỷ hôm nay làm hại ngươi chảy nhiều nước mắt như vậy, là phải trả.
Nếu như nàng dám không đem nhân vật này cho ngươi, ta, ta liền đi tìm truyền thông truyền tin tức!”
Tang Tri Tửu trố mắt một lúc: “Truyền tin tức gì cơ?”
Lận Gia Hòa nói không biết lựa lời: “Liền nói nàng đối với ngươi bội tình bạc nghĩa!”
Tang Tri Tửu nhấc chân lên, mạnh mẽ giẫm xuống một cước.
Lận Gia Hòa kêu lên: “Ái, đau, đau, ngươi mau buông chân ra.”
Dù gò má một bên vẫn còn mang theo nước mắt, nhưng vẻ mặt của Tang Tri Tửu lúc này chỉ còn lại hung ác: “Ngươi lại nói lung tung!”
(╬ Ò﹏Ó)
Lận Gia Hòa xin tha: “Ta không dám, không dám nữa!”
ლ(・﹏・ლ)
Chờ khi Tang Tri Tửu thu hồi chân, nàng lập tức thay đổi dáng đứng: “Được rồi, ngươi không khóc là được.
“Hai chúng ta mà mang dáng vẻ kia đi ra ngoài, sẽ không phải là Phàn Vụ tỷ đối với ngươi bội tình bạc nghĩa nữa, là ta đối với ngươi không an tâm.”
Tang Tri Tửu biết nàng là đang giúp mình dời đi sự chú ý, lau nước mắt còn sót lại một bên mặt.
Nàng nhăn mũi: “Giẫm, giẫm đau sao?”
Lận Gia Hòa dậm chân một cái: “Không có chuyện gì hết, ngươi nhìn ta một chút xem, việc bé tí đều không có.”
« ô ô ô, còn ở đâu bán một chiếc bạn như này không, ta cũng muốn có _ (: 3 」∠) _ »
Tang Tri Tửu gật đầu, bước nhanh đi về phía trước: “Hừ, biết rồi, lần sau nhiều lắm sẽ dùng một chút lực!”
Lận Gia Hòa tại chỗ sửng sốt hai giây, vui cười chạy tới.
Một bên khác, bên trong phòng phỏng vấn.
Phàn Chính Chí giả vờ giả vịt thu thập bản giấy nháp trong tay, thăm dò hỏi: “Hai vòng đều đã kết thúc, chúng ta, có thể đưa ra kết quả cuối cùng rồi sao?”
Lê Song tựa như cười mà không phải cười: “Phàn đạo diễn đây không phải đã xác định rõ sao?”
« đố các bạn hình dung được luôn ( ͡° ͜ʖ ͡°) »
Sự đối xử khác biệt như vừa nãy, cho dù là người mù, đều có thể nhìn ra nàng càng hướng vào ai.
Phàn Vụ nâng mặt, nghiêng mặt nhìn nàng, góc nghiêng đẹp đến mức phạm quy: “Ngươi không thể phủ nhận, trong vòng thứ hai, Tang Tri Tửu biểu hiện xác thực tốt hơn đi.”
Lê Song nói: “Vậy ta đây cũng biết.
Một người khác cũng không được ngươi dắt tay mang theo như thế.”
Chỉ là nàng thật ra cũng đã nghĩ thông suốt: “Chọn Tang Tri Tửu đi, ta cũng không có ý kiến gì.
Này diễn dù sao cũng là ngươi cùng nàng đóng vai người yêu, có thể được ngươi ưu ái, bản thân coi như cũng là một loại bản lĩnh.
“Miễn cưỡng muốn để ngươi cùng Phục Tân Yên cùng diễn, a, ta nhìn không thấy giống như với đối tượng (yêu đương), mà y như đạo sư mang theo học sinh vậy.”
Phàn Vụ nở nụ cười, hỏi: “Ta cùng Tang Tri Tửu đứng chung một chỗ, lại nhìn ra giống như với đối tượng sao?”
Lê Song liếc nàng một chút, có ý riêng nói: “Ngươi ánh mắt đều quá rõ ràng rồi, còn có thể đem người ta ăn tại chỗ luôn ấy chứ.”
Nói xong, nàng thu dọn xong đồ vật của chính mình: “Được rồi, liền chọn Tang Tri Tửu đi.
Ta còn có những vai diễn khác phải xác định, về trước đây.”
Phàn Chính Chí nghe vậy, lập tức đứng dậy, tiễn Lê Song cùng vài trợ lý của nàng ra ngoài.
Chờ khi bọn họ rời đi, Phàn Vụ đăm chiêu nhìn về phía Giang Mộng Chi: “Thật sự giống như Song tỷ nói, khoa trương như vậy sao?”
Giang Mộng Chi từ trong suy nghĩ của chính mình lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Diễn xuất của ngươi tiến bộ hơn.”
“Nhưng đừng nhập tâm vào quá sâu là được.”
Phàn Vụ nghe hiểu được ý tứ trong lời của nàng.
Nhân vật Mộ Nhất Ninh này cô nghiên cứu rất lâu, mà Mộ Nhất Ninh, là từ vừa mới bắt đầu liền yêu thích Trần Duyệt.
Vừa nói như thế, tất cả xác thực đều giải thích được.
Phàn Vụ rất nhanh buông bỏ.
Cô vừa cầm túi xách của mình lên, vừa nói: “Đáng tiếc không có cơ hội, không thể giúp Phàn Vũ thêm một tấm ảnh kí tên.
A.
.
.
Quên đi, sau này ta cùng Tang Tri Tửu cơ hội gặp mặt nhiều như vậy, cùng với nàng hàn gắn lại quan hệ một chút, sau đó lại giới thiệu cho Phàn Vũ cũng không tồi.”
“Như vậy nàng mới biết, tỷ tỷ ruột thịt này so với Phàn Chính Chí còn tốt hơn gấp nhiều lần.”
Giang Mộng Chi nhìn nàng một cái, sau đó có chút đăm chiêu cười cười.
Sau khi ứng cử viên đã được chọn ra, tự nhiên sẽ có nhân viên phát tin tức cho Tang Tri Tửu.
Bởi vì lưu lại chính là điện thoại của người quản lý, tin tức trực tiếp gửi đến điện thoại làm việc của Lận Gia Hòa.
Lận Gia Hòa nghe được tiếng nhắc nhở vẫn chưa xem là chuyện to tát gì, chờ nhìn rõ ràng nội dung trên đó, lập tức ánh mắt liền sáng lên.
Tang Tri Tửu ngồi bên cạnh nàng, hơi ngạc nhiên dò hỏi: “Làm sao?”
Lận Gia Hòa hít sâu vài hơi, nắm chặt điện thoại giả vờ thần bí, nói: “Ngươi biết không?”
Tang Tri Tửu bị làm nổi lên một chút lòng hiếu kỳ: “Hả?”
Lận Gia Hòa đột nhiên lộ ra một nụ cười thật to: “Phàn Vụ tỷ đối với ngươi tình cảm sâu đậm lắm đấy!”
Tang Tri Tửu sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng lại có chút thẹn quá hóa giận: “Ngươi đang nói mơ cái gì thế!”
Lận Gia Hòa rốt cục cũng chịu công bố đáp án: “Được rồi! Trần Duyệt nhân vật này là của ngươi rồi!”
Nàng quá vui liền hoa tay múa chân theo: “Ta đã nói Phàn Vụ tỷ chắc chắn sẽ không đối với ngươi bội tình bạc nghĩa mà! Ngươi lập tức liền có thể tiến tổ rồi!”
Tang Tri Tửu sửng sốt hai giây, lập tức cũng không cố truy cứu vừa nãy nàng ăn nói linh tinh, cấp thiết xác nhận nói: “Thật sự sao, có thật không đấy?”
Lận Gia Hòa khẳng định gật đầu hai cái.
Tang Tri Tửu lúc này mới xiết chặt quả đấm nhỏ, vui vẻ kinh sợ kêu thành tiếng.
Nàng theo bản năng cầm điện thoại di động lên, đi đến cái tên “Đạt Bố Lưu tiền bối”, gõ gõ tin nhắn báo cho đối phương một chút kết quả.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều đem sự tình đơn giản nói với tiền bối, mà tiền bối vẫn động viên nàng, thậm chí còn hướng dẫn nàng làm sao để chọn hình ảnh và tư liệu thích hợp tham khảo cùng có lợi cho kỹ năng diễn xuất.
Đạt Bố Lưu tiền bối cùng nàng, đều cực kỳ quan tâm đến nhân vật lần này.
Lận Gia Hòa liếc nhìn động tác của nàng, chế nhạo nói: “Làm sao? Báo hỉ cho ‘tiểu tình nhân’ sao?
“Phàn Vụ tỷ nhưng là mới vừa “sủng hạnh” ngươi, ngươi lại sốt ruột đi tìm ‘nhà dưới’ rồi?”
Tang Tri Tửu lần này thậm chí mặc kệ nàng.
Nàng nói: “Nếu như nhất định phải lựa chọn, ta khẳng định chọn fans của mình, mà không phải Phàn Vụ tên khốn kia.”
Lận Gia Hòa nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, không quấy rầy ngươi, các ngươi nói chuyện đi.”
Nàng cẩn thận cầm đồ vật của chính mình lên, nói: “Quãng thời gian trước chuẩn bị phỏng vấn cực khổ rồi, ngươi hai ngày tới nghỉ ngơi thật tốt đi.
Sắp đến thời gian tiến tổ rồi, ta cũng phải đi chuẩn bị một chút.”
Tang Tri Tửu gật đầu: “Ừm, ta biết.”
Muốn nắm được giải Ảnh Hậu, không phải là cứ tiến vào một đoàn phim tốt liền vạn sự đại cát, tiếp đó, còn phải dựa vào diễn xuất của bản thân, đem Trần Duyệt nhân vật này đắp nặn tốt.
Lận Gia Hòa rời đi, Tang Tri Tửu thu hồi tâm tư, đưa ánh mắt nhìn lên màn hình điện thoại.
【 Tiền bối, ta thành công rồi! Mới vừa nhận được tin tức xong, Omega nhân vật chính đã định cho ta.
】
Đối phương tựa hồ đang bận, sau khoảng năm phút mới trả lời lại.
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Thật sao? Chúc mừng ngươi.
】
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Ta đã nói ngươi thích hợp với nhân vật kia so với bất cứ người nào mà.
】
Tang Tri Tửu bị thổi phồng đến mức có chút không tìm thấy phương hướng.
【 Thích hợp chỉ là một chuyện, chủ yếu vẫn là trong lúc ta phỏng vấn, dùng diễn xuất tinh xảo của mình làm các nàng cảm động! 】
Phàn Vụ nhìn thấy cái tin tức này, rõ ràng hơi ngây người một chút.
Giang Mộng Chi thấp người tiến vào ghế sau xe, vừa vặn đem vẻ mặt của nàng thu vào đáy mắt.
Nàng hơi nghi hoặc một chút: “.
.
.
Cười ngốc gì vậy?”
Phàn Vụ hoàn hồn, sờ sờ khóe miệng: “Ta có cười sao?”
Giang Mộng Chi một bên dặn tài xế lái xe ở phía trước, một bên hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?
“Khóe miệng sắp kéo lên mang tai luôn rồi kìa.”
Phàn Vụ suy nghĩ một chút: “Sắp cùng Tiểu Vũ cùng nhau ăn cơm, còn không cho ta hài lòng sao?”
Giang Mộng Chi bán tín bán nghi, đến cuối cùng vẫn là thu hồi ánh mắt, cúi đầu xử lý công việc.
Phàn Vụ cúi đầu, gõ tin nhắn trả lời lại.
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Đó là rất động lòng (心动).
】
Tang Tri Tửu nhìn không hiểu: 【 ? 】
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Ta đánh chữ sai.
Ý của ta là, đó là rất cảm động (打动), bằng không bọn họ cũng sẽ không chọn ngươi.
】
Tang Tri Tửu cười đến có chút ngốc.
(〃 ▽ 〃)
【 Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy.
】.