*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Vũ Tư cái hiểu cái không: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
[Nếu không làm gì được, liệu cô ấy có chết không?]
Lục Kiến Vi nói: “Có hai cách: Một là chờ đến tối chúng ta lại đến, hai là tìm xem cửa vào của thẩm mỹ viện đó ở đâu?”
Chờ tới tối có một điểm không tốt, đó là địa bàn của người khác, càng kéo dài vào đêm càng có lợi cho ma quỷ.
Cô bắt tay chuẩn bị tìm cửa ra vào cửa thẩm mỹ viện.
Thời tiết nóng bức có một điểm tốt, đó là Lục Kiến Vi có thể cảm nhận rõ ràng hơn về địa hình xung quanh.
Thẩm mỹ viện nằm ở cuối con hẻm cũ, cửa chính đối diện với đầu hẻm! Phía sau là khu vực nhà cũ đang trong quá trình phá dỡ.
Chỉ là vào mùa hè, đội ngũ thi công đã ngừng làm việc.
Lục Kiến Vi đang kiểm tra một số thứ trên mặt đất.
Lâm Vũ Tư vừa đi theo Lục Kiến Vi, vừa che ô cho cô và hỏi: “Kiến Vi! Sao cậu không đổ mồ hôi nhỉ? Che ô cũng như không.”
Lục Kiến Vi ngồi xổm xuống và trả lời: “Vì tớ có thể chất đặc biệt.”
Cô nhặt một ít đất lên nếm thử… Vị tanh của máu đặc biệt rõ ràng nhưng đất xung quanh điểm này lại hoàn toàn bình thường.
Lục Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm! Cuối cùng cũng tìm ra cửa ở đâu rồi.
Lâm Vũ Tư thấy Lục Kiến Vi từ túi xách lấy cái gì đó! Sau đó vẽ lên mặt đất… Không lâu sau, một trận đồ kỳ lạ xuất hiện.
Đúng lúc Lâm Vũ Tư muốn hỏi thì mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Lục Kiến Vi vỗ tay đứng dậy.
Khu vực mà cô vẽ trận đồ bắt đầu nứt ra, chất lỏng màu đỏ tối bắt đầu phun ra từ khe nứt, làm cho mùi tanh của máu trở nên rõ ràng hơn.
Không mất nhiều thời gian, trận đồ kia đã hoàn toàn bị nhiễm màu đỏ của máu.
“Kiến Vi! Nhìn kìa!” Lâm Vũ Tư run rẩy gọi Lục Kiến Vi và chỉ về phía trước.
Họ đang ở khu vực nhà cũ nên đây là phía sau thẩm mỹ viện! Vừa nãy còn là một bức tường nhưng hiện tại xuất hiện trước mặt hai người là cửa chính của thẩm mỹ viện.
[Không phải cửa chính ở cuối hẻm sao?] Lâm Vũ Tư tự hỏi.
Lục Kiến Vi bảo: “Vũ Tư! Chúng ta đi vào thôi.”
Cánh cửa này trông giống hệt như trong hình ảnh trên poster quảng cáo phía sau bàn lễ tân, poster mà họ đã chú ý ngay từ khi bước vào.
Cho đến khi cả hai bước vào thẩm mỹ viện Thiểm Dạ, không hề có bóng người nào xuất hiện.
Ngay khi Lâm Vũ Tư bước vào, cô ấy cảm nhận được một làn không khí lạnh! Ban đầu cô ấy nghĩ đó là do điều hòa nhưng cửa lớn của thẩm mỹ viện Thiểm Dạ đang mở rộng, máy lạnh không thể có tác dụng lớn như vậy được.
Lục Kiến Vi nhìn quanh môi trường xung quanh.
Có sự chênh lệch lớn so với thẩm mỹ viện bình thường mà cô đã biết, điều này khiến Lục Kiến Vi cảm thấy khó chịu.
Cô có thể chất đặc biệt! Sư phụ của cô từng nói âm khí và quỷ khí sẽ ảnh hưởng đến cô.
Đột nhiên, Lâm Vũ Tư liếc nhìn góc tường liền đứng hình.
Trên tường của cửa hàng này treo đầy hình ảnh của những phụ nữ xinh đẹp, có người phun mày, có người phun môi, rất đẹp và cuốn hút.
không những thế… Lâm Vũ Tư cảm thấy những đôi mắt kia đang nhìn cô ấy!
Lâm Vũ Tư thở hổn hển, kéo tay Lục Kiến Vi, thấp giọng: “Kiến Vi! Cậu xem hình trên tường kìa! Có gì không ổn phải không?”
Lục Kiến Vi quay mặt lại nhìn.