*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Chấn cũng hào hứng nói: “Khả Diện đừng nghĩ lung tung! Hôm nay chúng ta lên top 1 hot search đấy, đến lúc đóng máy sẽ phát trực tiếp lần nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chờ xem.”
Anh ấy từ lâu đã muốn nổi tiếng, tận hưởng cảm giác được ngàn người ngưỡng mộ nhưng người đẹp trai hơn anh thì nhiều, người giàu hơn anh ấy cũng nhiều nên chưa có cơ hội.
Vì vậy khi “Chuyến xe buýt tử thần” tuyển diễn viên, anh ấyđã tình nguyện đi thử vai! May mắn được chọn ngay.
Mặc dù là phim kinh dị nhưng anh ấy là nam chính, một trong hai diễn viên quan trọng nhất! Hơn nữa, phim lại còn được chiếu ở rạp, không còn gì tốt hơn.
Cho dù thất bại thì cũng chẳng sao! Miễn anh ấy nhận được thù lao là được rồi.
Đạo diễn Trương rất hài lòng với câu trả lời của Cao Chấn.
Lúc này, một nhân viên chạy tới nói: “Đạo diễn! Bên kia bảo tìm được xe buýt phù hợp rồi.”
Đạo diễn Trương lập tức dập tắt điếu thuốc, mắt sáng lên: “Tìm được rồi thì tốt.”
Yếu tố then chốt của bộ phim kinh dị này chính là chuyến xe buýt nên việc tìm xe buýt là bắt buộc! Để chân thật hơn, ông còn cố ý bảo người ta tìm xe buýt cũ sắp loại bỏ, càng cũ nát càng tốt.
Nhân viên đưa điện thoại cho đạo diện Trương, nói: “Cần đích thân đạo diễn đi xem mới được.”
Đạo diễn Trương vô cùng phấn khích khi xác định xong địa chỉ.
Cả đoàn phim cùng ông đi đến điểm hẹn! Ở đây, họ gặp một quản lý cấp thấp của công ty vận tải cũng như chiếc xe buýt đang bàn luận.
Quản lý cho biết: “Chiếc xe này đã ngưng sử dụng cách đây một tháng nhưng nếu mọi người muốn dùng quay phim thì hoàn toàn có thể.”
Xe buýt này có vẻ đã trải qua nhiều thăng trầm, các thiết bị đã cũ kỹ, quảng cáo trên thân xe đã phai mờ, mọi thứ đều trông cũ kỹ.
Rất thích hợp cho việc sản xuất phim kinh dị.
Đạo diễn Trương hài lòng và ngay lập tức ký hợp đồng.
Chỉ là trong hợp đồng ghi là mua, dù sao cũng chỉ một hai vạn, đến lúc xong việc ông sẽ cho đi tiêu hủy luôn.
Đoàn làm phim rời khỏi công ty.
Một nhân viên văn phòng cẩn thận hỏi: “Thật sự có thể bán chiếc xe này à?”
Người phụ trách mỉm cười, quát mắng: “Tại sao lại không bán được, chỉ là có người đã chết trên xe mà thôi.
Có phải nó bị hỏng đâu, nhà có người chết cũng vẫn bán mà.”
Nhân viên đó rất run rẩy, không dám nói thêm.
Mặc dù trên các tin tức có rất nhiều người quan tâm đến việc mua biệt thự giảm giá vì có người đã chết ở đó nhưng vẫn cảm thấy hơi rùng mình.
Anh ta cảm thấy việc bán xe buýt có người chết cho đoàn làm phim kinh dị có vẻ không may.
Tuy nhiên, anh ta không có quyền thay đổi quyết định nên đành im lặng.
Lục Kiến Vi không để tâm đến đoàn làm phim nữa.
Ngày mai cô sẽ không còn ở trường nữa, trong những ngày qua cô đã tranh thủ vẽ không ít phù chú! Đợi trở về đạo quan thắp nhang cầu phúc mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của chúng.
Mặc dù đã qua mấy ngày, cô vẫn chưa nghe thấy tin tức xấu về đoàn làm phim đó nhưng dấu hiệu ngày đó không thể sai, trừ khi họ đã thuê người để loại bỏ điềm xấu.
Lục Kiến Vi không còn quan tâm đến vấn đề này.
Cô nhớ đến những gì Lục Trường Lan đã nói về việc rèn luyện nên gửi một tin nhắn WeChat: “Ngày mai sư tỷ sẽ trở về đạo quan, còn sư đệ?”
Mất khoảng mười phút đối phương mới trả lời.
Lục Trường Lan nhắn: [Sư tỷ! Hiện tại, đệ đang ở Thanh Thành.]
Lục Kiến Vi hoang mang nhắn lại: [Đệ đến Thanh Thành làm gì?]