*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Kiến Vi cẩn thận xem lại poster trong nhiệm vụ lần này.
Cô thấy hơi lạ vì trong vụ thẩm mỹ viện Thiểm Dạ thì Lâm Vũ Tư đã gặp nạn rồi! Nhưng lần này, đối tượng của nhiệm vụ vẫn an toàn.
Điều này cũng tốt, chứng minh mọi chuyện vẫn bình thường.
Lục Kiến Vi lướt xuống, nhấn vào video tiên tri…!Video lập tức được phóng to chiếm cả màn hình điện thoại.
Sau một giây loading video, ánh sáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện.
Máy quay hướng về phía ekip làm phim đang bận rộn với hậu trường, những bóng cây xa xa mang những hình ảnh quái dị đang đung đưa.
Các nhân viên đang bận rộn chạy qua lại! Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở một trạm xe buýt cũ kỹ.
Nữ chính Tô Khả Diện và nam chính Cao Chấn đang đứng ở đó! Lục Kiến Vi đã từng kiểm tra lý lịch cá nhân của cả hai.
Mặc dù họ không trò chuyện, nhưng cả hai đôi khi vẫn trao nhau ánh mắt thân mật.
Có vẻ như không có rắc rối gì xảy ra.
Bỗng nhiên, Tô Khả Diện quay đầu thông báo: “Xe đến rồi.”
Cao Chấn mỉm cười đáp: “Tôi đã nói em đừng lo, vẫn còn một chuyến xe buýt cuối cùng mà… Chỉ là thời gian trễ một chút thôi.”
Máy quay theo dõi sự tương tác của cặp đôi.
Từ trong bóng tối, một chiếc xe buýt dần xuất hiện… Nó trông y hệt như trong poster nhiệm vụ của Lục Kiến Vi, khuôn mặt của tài xế hiện rõ nhưng vì thiếu sáng nên không nhìn rõ ngũ quan.
Trong xe đã có vài bóng người mơ hồ ngồi bất động, tiếng động cơ gầm gừ vang lên trong đêm tĩnh mịch, tạo nên một bầu không khí đáng sợ.
Xe buýt dừng trước mặt Tô Khả Diện, dãy số 444 màu đỏ nổi bật ở đầu xe, tạo nên sự tương phản với khuôn mặt vô hồn của tài xế.
Tô Khả Diện bước lên xe… Sau đó tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ! Cô nhìn Cao Chấn vẫy tay chào tạm biệt.
Từ đầu đến cuối, những hành khách kia vẫn ngồi bất động ở đó… Giống như bọn họ đã bị đóng băng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với nữ chính.
Xe buýt cư như vậy rời đi.
Cảnh quay tiếp theo tập trung vào khuôn mặt của nam chính – Cao Chấn.
Biểu cảm của anh ấy từ vui vẻ dần chuyển sang nghi ngờ, rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi.
Sau đó, cảnh quay thu hẹp dần theo trong cảnh chiếc xe buýt số 444 biến mất trong bóng tối.
Video kết thúc tại đây.
Lục Kiến Vi xem video vài lần.
Mục tiêu của nhiệm vụ là “Chuyến xe buýt tử thần” nhưng chỉ thấy nữ chính trong video.
Có lẽ video này chỉ là một phần dẫn nhập.
Lục Kiến Vi cất điện thoại và bước ra khỏi lều liền gặp nhóm người của Quy Dương Tự đang trở về.
Nơi tổ chức lễ cầu siêu đã trở lại trạng thái bình thường, quan tài vẫn ở đó.
Giáo sư muốn tới xem nhưng bị các học trò ngăn lại.
Lục Trường Lan đi tới và gọi to: “Sư tỷ, chúng ta quay lại đạo quan.”
Nhìn thấy Lục Trường Lan, một vị thiền sư trẻ đi cùng sư Thiện Thủy lườm mắt.
Sư Thiện Thủy nói: “Đừng thiếu lễ độ.” Ông ta trông giống tượng Phật trong chùa, khuôn mặt phúc hậu.
Lục Kiến Vi cảm nhận sự thiện ý từ sư Thiện Thủy – trụ trì Quy Dương tự! Cô nói: “Không sao! Đại sư đã rất vất vả rồi.”
Sư Thiện Thủy mỉm cười, nhìn Lục Trường Lan: “Chàng trai này rất có duyên với đạo gia, nên chăm chỉ tu tập.”
Lục Kiến Vi nhìn Lục Trường Lan.
Sư phụ cũng từng nói với cô như vậy! Nhưng ông ấy không nói rõ thể chất của anh nên cô chỉ biết vị sư đệ này thích hợp tu đạo.
Lục Trường Lan xua tay với trụ trì Quy Dương tự: “Tôi không muốn xuất gia.”
Sư Thiện Thủy mỉm cười và rời đi.
Lục Kiến Vi nói: “Đại sư không bảo Trường Lan sư đệ làm hòa thượng đâu! Đừng tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.”