*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạo diễn Trương tức giận, quát: “Cô còn dám nói như vậy sao? Cao Chấn! Cậu có nhìn thấy cái gì không?”
Vẻ mặt Cao Chấn mơ hồ, lắc đầu nói: “Tôi không thấy gì cả.”
Tô Khả Diện mím môi, không nói thêm lời nào! Trong lòng cô ta đang sinh ra cảm giác bất an với bộ phim này.
Ánh mắt sắc bén của Đạo diễn Trương nhìn chằm chằm Tô Khả Diện, quát: “Đêm nay, cô đã làm hỏng cảnh quay hai lần! Cô tưởng tiền tôi là để cô chơi à? Nếu cứ tiếp tục như này, mọi thiệt hại sẽ do cô chịu trách nhiệm, rõ chưa?”
Chỉ vì một sự cố không đáng có mà đã lãng phí tới nửa tiếng đồng hồ! Biểu cảm trên mặt mọi người trong đoàn làm phim rất đặc sắc… Rốt cuộc, đây là một bộ phim kinh dị, giờ lại xảy ra chuyện này làm cho mọi người cảm thấy rợn người.
“Lời của cô Tô nói có thật không?”
“Đang mơ à! Trên xe toàn là diễn viên quần chúng, ma ở đâu mà có?! Chắc tại cô Tô bị nhập diễn thôi.”
“Chắc chắn là cô Tô nhìn nhầm thôi! Nhanh nhanh chuẩn bị quay tiếp đi.”
“Thật là xui xẻo.”
[Nhập diễn?] Nghe những lời đó, Tô Khả Diện chỉ biết cười trong cay đắng: [Theo kịch bản thì cảnh này chỉ diễn ra sau khi lên xe buýt! Nếu tôi NG thì làm sao có chuyện chưa lên xe đã nói thoại.]
Trong khi đó, những gì cô ta thấy hoàn toàn không khớp với kịch bản.
Tô Khả Diện hít thở sâu, hỏi: “Đạo diễn Trương! Vậy ai là người lái chiếc xe buýt đó? Và những hành khách trên xe là ai?”
“Phó đạo diễn đang lái xe.” Đạo diễn nói trong bực tức rồi quay trở lại sau máy quay.
Cao Chấn tiếp tục: “Những hành khách trên xe đều là nhân viên trong đoàn cùng một số diễn viên quần chúng khác! Chắc chắn em đã nhìn nhầm.”
Có vẻ như mọi thứ đều bình thường nhưng Tô Khả Diện tin chắc mình không hề hoa mắt.
Tô Khả Diện sờ lên vùng eo của mình… Bỗng nhớ ra, trước khi đến đây cô ta đã cất một lá bùa hình tam giác vào đó.
Quả nhiên, khi lấy ra lá bùa đã chuyển sang màu đen.
Mặc dù lá bùa đã đổi màu nhưng ba chữ [Lục Bán Tiên] trên đó vẫn rõ ràng, chỉ cần một cái nhìn là biết nó không phải là thứ bình thường.
Tô Khả Diện ngày càng tin chắc vào những gì mắt mình thấy.
Có điều gì đó không bình thường trên chiếc xe buýt và Lục Bán Tiên quả nhiên không phải người thường.
Đoàn làm phim này thực sự đen đủi.
***
Khi biểu tượng trừ tà bắt đầu bốc cháy, Lục Kiến Vi cảm nhận được điều không ổn.
Vấn đề đã xuất hiện, có vẻ như thời điểm thực sự mà video tâm linh dự đoán là khoảnh khắc này, thực sự không phải là nửa đêm.
Dù đoàn phim tuyên bố thời gian quay là nửa đêm, nhưng thực tế họ quay vào khoảng 8-9 giờ tối! Ai cũng biết, nếu thực sự là nửa đêm, mọi người đã đi ngủ từ lâu.
Lục Kiến Vi đọc đi đọc lại bài viết từ group Âm Dương nhưng không phát hiện ra chi tiết nào bất thường liên quan đến chiếc xe buýt này.
Có thể vấn đề nằm ở các vật dụng trên xe nhưng cô chỉ xem qua video một lần nên không phát hiện ra điều gì bất thường, ngay cả mặt của tài xế cũng không nhìn rõ.
Người giấy nhỏ ngồi trên bàn ngủ gật.
Lục Trường Lan đã sử dụng nó để gửi đi lá bùa trừ tà! Khi người giấy trở về, nó đã vấp phải thềm cửa của đạo quan.
Dù rất cố gắng nhưng nó không thể bò lên được.
Thềm cửa có ý nghĩa quan trọng trong phong thủy, mỗi phòng trong Xuất Vân Quan đều có thềm cửa nhưng có độ cao khác nhau.
Lục Kiến Vi vừa ra ngoài đã thấy người giấy nhỏ, liền đem nó về.
Sau đó, Lục Trường Lan cảm thấy điều gì đó, không biết lấy từ đâu ra một hòn đá nhỏ đưa cho nó! Người giấy nhỏ ôm chặt hòn đá như sợ bị cướp mất vậy.