Khi ăn cơm, Cẩn Dao không ăn mà dùng đũa hẩy hẩy thức ăn trong bát.
Cô dè dặt nhìn mọi người.
– Ba! Mẹ! Ngày mai con phải đi ra nước ngoài rồi?
Ba mẹ cô nghe vậy thì dừng đũa, nhìn cô nghiêm túc.
– Sao lại ra nước ngoài? Đi bao lâu?
Cô thật sự có chút khó nói.
Cô không muốn nói dối ba mẹ, lần nào đi lưu diễn cũng phải nói dối, thật sự rất khó chịu.
Nhưng nếu không làm vậy thì cũng hết cách rồi.
– Con đi ra nước ngoài phổ cập thêm kiến thức y học ạ! Tầm một tháng.
Cô nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn ba mẹ, cô tiếp lời của Cẩn Dao ngay sau đó.
– Ba mẹ yên tâm đi.
Lần này chị ấy vẫn đi cùng anh Đường Dạ mà, có đi một mình đâu!
Nhắc đến Đường Dạ, ba mẹ cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Nếu là Đường Dạ đi cùng thì ba mẹ yên tâm rồi.
Có thằng bé ở đó thì có người chăm sóc cho con rồi.
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tìm đến ngay.
Đường Dạ cầm theo một túi đồ đến, lễ phép chào hỏi ba mẹ cô.
Đường Dạ từ lâu đã được coi là thành viên nhà này nên có chìa khoá nhà.
– Chú , dì ! Con lại đến ăn ké mọi người đây!
Mẹ cô nhìn thấy anh thì liền rời bàn ra tiếp đón.
Bà xoa đầu Đường Dạ một cách thuần thục.
– Thằng nhóc này, sao không đến sớm chứ.
Để dì đi lấy bát cho con!
Bà vừa rời đi, Đường Dạ liền kéo ghế ngồi vào bàn.
Anh chọn ghế gần với Cẩn Dao nhất.
Lục Tử Dương thấy vậy liền kéo cô lại gần mình hơn.
Bữa tối cơm được ăn trong không khí vui vẻ.
Đấy là nếu như không tính hai người đàn ông kia suốt cả buổi cứ đấu khẩu với nhau, không ai chịu nhường ai.
Ba mẹ cùng Diệp Minh ra tiễn mấy người họ về.
Vì vẫn là buổi chiều nên Cẩn Dao đi cùng với Diệp Thiên.
Diệp Thiên dùng chiếc moto quen thuộc trở Cẩn Dao đến một công viên giải trí.
Cẩn Dao kéo Diệp Thiên bắt đầu với mấy trò nhẹ nhàng như vòng quay ngựa gỗ.
– Diệp Thiên, bên phía bệnh viện lại phải nhờ em rồi!
Diệp Thiên nhìn Cẩn Dao đầy kinh ngạc.
– Chị biết khách khí từ khi nào vậy? Chị còn là chị thật không vậy?
Cẩn Dao bĩu môi.
– Trước giờ chị vẫn luôn là vậy mà!
Diệp Thiên ngẩng lên trời, đôi mắt hơi nhíu xuống vì sáng.
– Không nhá! Trước giờ chị toàn để lại mỗi lá thư cho viện trưởng rồi cứ thế là chuồn thôi.
Làm ông ấy lần nào cũng phát hoả.
Cẩn Dao ngồi trên ngựa, nghiêng nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên.
– Sao chị cảm thấy em có định ý với Lục Tử Dương nhỉ?
Cẩn Dao có chút tò mò, cô biết Diệp Thiên tuy lạnh lùng một chút nhưng không bao giờ vô duyên vô cớ có định kiến với người khác.
Diệp Thiên ngồi một cách ung dung.
– Chỉ là em cảm thấy hào môn thế gia có chút không đáng tin, đã vậy thân phận của anh ta lớn như thế, sẽ làm chị dễ gặp rắc rối hơn.
Đây không phải thế giới manhua nên không phải lần nào chị cũng sẽ thoát khỏi nguy hiểm được.
Với lại cảm thấy anh ta không bảo vệ tốt cho chị được.
Diệp Cẩn Dao cười cười.
– Thân thế lớn thì đã sao? Chúng ta trước giờ đều là kiểu người không biết sợ mà! Huống chi tính cách chị thế nào em còn không hiểu sao? Yêu hận rõ ràng là châm ngôn của chị mà! Còn vấn đề an toàn thì không phải có mọi người bảo vệ chị rồi sao?
Diệp Thiên có chút khó xử, cô định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Cô chuyển sang một chủ đề khác.
– Được rồi, tuỳ chị thôi! Em tôn trọng chị.
Lần khảo nghiệm này em sẽ nhẹ tay một chút.
Vừa hay đúng lúc vòng quay ngựa gỗ kết thúc, Diệp Thiên vừa đặt chân xuống dưới thì bị Cẩn Dao kéo đi.
– Lần này chúng ta chơi trò cảm giác mạnh đi.
Cẩn Dao kéo Diệp Thiên đi khắp nơi trong công viên.
Họ chơi đủ thứ trò, nào là tàu lượn siêu tốc, tàu lượn nước, đập chuột, bắn bóng, phi tiêu,….! Nói chung là họ chơi gần hết trò và thử hết tất cả món ăn có trong công viên.
Đang đi thì Cẩn Dao bỗng nhiên dừng lại.
– Diệp Thiên, chúng ta qua bên đó đi.
Nhìn nó hay ghê á.
Cô kéo Diệp Thiên đi trong sự phấn khích.
Bên đó là nhà ma nhưng có hoạt động đặc biệt.
Khách tham gia có thể chọn đạo cụ để hoá trang cho mình thành ma.
Ai doạ được nhân viên của công viên thì coi như là chiến thắng.
Có rất nhiều người tham gia nhưng chẳng mấy ai thắng.
Đương nhiên không thắng được rồi, nhân viên của nhà ma đã được tuyển những người không sợ ma.
Trình độ hoá trang không cao hơn người của nhà ma thì chắc chắn không thể thắng.
Diệp Thiên và Cẩn Dao lấy mấy dụng cụ khá đơn giản rồi tiến vào bên trong.
Lúc tiến vào Cẩn Dao toàn đi sau Diệp Thiên, cô bám chặt áo của cô em gái kia.
Diệp Thiên bình thản nhìn cô.
– Sao tự dưng chị lại sợ ma rồi? Không phải chị khắc phục được lâu rồi à? Lần trước chơi còn rất vui nữa mà!
Cẩn Dao cười cười đầy ẩn ý.
– Phải chơi chiêu mới thắng được chứ! Chị muốn lấy được phần thưởng của trò này á!
Diệp Thiên thở dài.
– Rồi rồi! Đi tìm chỗ hoá trang đi!
Hai cô gái cứ thế tiến sâu vào trong nhà ma.
Hai người bị đủ kiểu ma doạ nhưng vẫn thản nhiên đi qua.
Hai người chơi một lúc lâu rồi mới bắt đầu hành động.
Họ không hoá trang thành ma quỷ mà chọn nguyên một nước đi riêng.
Đầu tiên họ trọn con ma có dáng vẻ trông hung dữ nhất, sau đó Cẩn Dao sợ hãi run rẩy lấy thứ họ chọn lúc trước ra.
Cô chọn là một sợ dây thừng, cô và Diệp Thiên giả vờ sợ hãi rồi rượt đánh người kia chạy khắp nơi trong nhà ma.
Người kia bị hai cô gái rượt sắp đuối hết cả sức rồi, hắn chạy một hồi cuối cùng chạy ra bên ngoài.
– Tôi không làm ma nữa đâu! Tôi muốn đổi nghề.
Cẩn Dao và Diệp Thiên hớn hở chạy ra sau.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi đầm đìa, trên người còn có vài vết bầm do bị đánh trúng làm hai người xuýt thì cười.
– Vậy là chúng tôi thắng rồi đó!
Người tổ chức trò chơi đứng ở ngoài hết sức ngạc nhiên.
Hắn ngạc nhiên đến mức bây giờ hồn vẫn chưa hoàn lại.
Y mở to mắt nhìn nhân viên của mình, giọng cà lăm cà lăm.
– Câ…cậu va…vậy mà …!lại thu…thua hai cô gái này.
Từ trước đến giờ không phải cậu là người khó xơi nhất trong tất cả mọi người sao? Sao bây giờ lại có bộ dạng này rồi???
Hắn ta một vẻ sợ hãi, than oán một thôi một hồi.
– Anh thử gặp hai cô bé này trong ấy xem, nó đáng sợ đến mức nào! Rõ ràng là ban đầu gặp hai cô bé này còn sợ hãi, vậy mà không biết là cố ý hay là bản năng mà đuổi đánh tôi không buông.
Chạy khắp nhà mà vẫn còn đuổi theo tôi được.
Đây anh nhìn vết tích trên người tôi mà xem.
Hắn vừa nói vừa giơ những vết bầm bị cô đánh hoặc bị ngã khi cô đuổi theo.
Người tổ chức nhìn những vết thương trên người hắn rồi quay sang nhìn hai cô gái kia.
Cẩn Dao cười cười tiến về phía hắn.
Cô càng tiến hắn càng lùi.
Cẩn Dao có chút khó hiểu với thái độ của hắn.
– Tôi có làm gì anh đâu mà anh lùi hoài vậy? Mà tôi thắng rồi, có phải bây giờ anh nên đưa phần thưởng cho tôi rồi đúng không?
Đối phương vội vã lấy một con thỏ bông từ trên bàn, rồi đưa cho cô.
Khi đưa, hắn thấy cô nhìn con thỏ hắn cầm với vẻ không hài lòng lắm, liền run cầm cập.
Diệp Thiên thấy điệu bộ sợ hãi của hắn, liền tiến lên giải vây cho.
– Chị ấy không thích màu đó! Lấy con màu vàng kia kìa.
Hắn nghe vậy thì vội vàng đổi lại con khác cho Cẩn Dao.
Cẩn Dao nhận lấy với vẻ phấn khích.
Hắn lại quay qua nhìn Diệp Thiên.
– Cô…cô có lấy không?
Diệp Thiên hơi chau mày.
– Nhìn tôi giống với người thích mấy thứ trẻ trâu đó?!
Hắn vội vàng lắc đầu.
Diệp Thiên dẫn Cẩn Dao rời đi.
Khi đi Cẩn Dao còn ngoái đầu lại để cảm ơn.
Nhìn hai cô gái kia rời đi rồi, hai người kia mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể.
Người tổ chức quay ra nhìn cậu nhân viên bằng một bộ mặt khó hiểu.
– Con gái bây giờ đều khó hiểu như vậy hả?
Cậu nhân viên kia nhún vai.
– Đừng hỏi tôi, tôi không biết đáp án.
Chỉ biết lần sau còn gặp hai cô bé ấy thì tôi sẽ chạy trước thôi!
Diệp Thiên và Cẩn Dao chơi đến tối muộn mới về.
Diệp Thiên trở Cẩn Dao về Lục Bảo trước, sau đó mới đi về.
Cẩn Dao hôm nay được chơi thoả thích nên tâm trạng rất vui vẻ.
Khi cô vừa mở của thì quản gia hứa đã ở đó chào đón cô.
Cẩn Dao nhìn ông cười thật tươi.
– Cháu về rồi!
Ông nhìn cô với ánh mắt nhân hậu, rồi cười đáp lại cô.
– Cháu đói không? Ở nhà bếp còn chút đồ ăn, để ông hâm nóng lại cho.
Cô lắc lắc đầu.
– Dạ thôi ạ! Tối nay cháu ăn cùng với Diệp Thiên rồi ạ! Mà Tử Dương đâu ông?
Ông chỉ cho Cẩn Dao chỗ Tử Dương.
Cô vui vẻ tạm biệt ông, sau đó chạy lên tầng.
Mở cở phòng cô thấy Tử Dương đang đứng nhìn ra hướng cổng chính.
Cô đi nhẹ nhàng lại gần, sau đó cầm bé thỏ vòng ra trước mặt anh.
– Xin chào! Mình là thành viên mới của gia đình này, sau này mong được giúp đỡ!
Anh quay về phía đằng sau, không nói gì mà cứ thế ôm cô vào lòng.
Cô khó khăn ngẩng mặt lên nhìn anh.
Vẻ mặt anh lúc này đầy tâm sự.
Cô giơ bàn tay nhỏ bé sờ lên má của anh.
– Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
Anh nhìn cô như thể sắp xa nhau vậy.
– Từ mai đến một tháng nữa anh sẽ không được gặp em!
Cô ngơ ra một lúc, sau đó liền cảm thấy áy náy.
Khi nãy cô còn vui vẻ chơi bỏ anh ở đây buồn bực vì sẽ không được gặp cô trong một tháng trời.
Cô đưa con thỏ bông trong tay cho anh.
– Cho anh này, nó sẽ thay em ở bên anh trong một tháng tới.
Anh nhận lấy con thỏ bông từ trong tay cô.
Anh nhìn nó rồi lại quay qua nhìn cô, anh bày ra bộ mặt tủi thân.
– Nhưng nó không phải là em!
Cô lực bất tòng tâm với anh luôn rồi.
Cô nhón chân hôn anh, y cũng thuận theo bế bổng cô lên.
Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống dưới.
Hai tay cô đặt trên ngực y, đỡ lấy cơ thể y.
– Từ từ, hôm nay em chơi ra nhiều mồ hôi lắm.
Khuôn mặt anh nhìn có chút lưu manh, y cười cười.
– Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng!