Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 36: Xem trọng



Lá đơn này là một hòn than bỏng tay, trên liên quan tới phu nhân Bí thư Tỉnh ủy, dưới liên quan tới huyện nghèo khó nhất của thành phố sau cải cách.

Tài liệu điều tra viết rất rõ ràng, Huyện trưởng của huyện Lam Ngọc không chỉ phạm tội bạo hành vợ con, mà có thể nói là một tay che trời, lợi dụng quyền lực mưu lợi cá nhân, như thể ông hoàng một cõi.

Quý Đình Tông tựa lưng vào ghế hút hết một điếu thuốc, bầu không khí tĩnh lặng đến dị thường. Một lát sau, anh cầm lá đơn đi lên văn phòng của Bí thư ở lầu ba.

Mười phút sau, khi anh bước chân rời khỏi đó, trên người anh toát ra sự đè nén và ngột ngạt.

Đoàn khảo sát của Chính hiệp sẽ đến thanh tra công tác văn hóa, giáo dục và thể thao của tỉnh Giang Châu trong suốt một tuần. Các cán bộ được cử đến từ Bắc Kinh được đón tiếp ở mức cao nhất, địa điểm là nhà khách tỉnh nằm dưới chân núi Đào Hoa.

Vào tháng ba và tháng tư, tại phương bắc có rất nhiều hoa đào nở, tạo thành những chấm đỏ chấm hồng ở đầu cành, cảnh tượng rực rỡ thênh thang.

Nhà hát tỉnh và đoàn nghệ thuật đều đã dàn dựng những vở kịch lớn, hội diễn tại ngôi đình giữa hồ Đào Viên. Vở kịch “Giấc mơ Giang Châu” là tiết mục chính, vở kịch này đã được biểu diễn khắp từ khu vực Hoa Nam tới tận Bắc Kinh và giành về vô số giải thưởng, được sắp xếp trở thành tiết mục kết thúc buổi tiệc chiêu đãi.

Giữa đám đông chen chúc, Quý Đình Tông cẩn thận kiểm tra và xác nhận mọi thứ một lượt, từ việc phục vụ ăn uống, an ninh cho đến hỗ trợ hậu cần tại Đào Viên. Sau khi xác nhận không có sai sót, anh mới ngồi xuống một ghế trống.

Vở kịch lúc này đã qua phân nửa, công việc của anh là công tác dân sự, còn Cố Ngạn Bình thuộc lực lượng vũ trang, nắm trong tay thực quyền.

“Đình Tông.” Bên cạnh vang lên một giọng nữ giới trí thức dịu dàng. Hồ Điệp đích thân pha một tách Thái Bình Hầu Khôi rồi đặt cạnh tay anh. “Tôi nhớ, đây là loại trà mà anh thích nhất.”

Quý Đình Tông hơi ngạc nhiên, anh đứng dậy rồi nói: “Cô giáo Hồ, cô ngồi xuống trước đi.”

Hồ Điệp mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng và váy xếp li màu nâu. Cô mỉm cười, môi đỏ răng trắng, phong thái vô cùng đoan trang và tao nhã. “Anh lúc nào cũng khách sáo với tôi như vậy.”

Anh chỉ cười mà không nói gì.

“Anh đã xem vở kịch này vô số lần rồi nhỉ?”

Quý Đình Tông đáp: “Không nhiều lắm, đây là lần thứ tư.”

Hồ Điệp liếc nhìn về phía ngôi đình, sau đó ngập ngừng cất tiếng: “Có xem tiếp cũng vô vị, Thư ký trưởng Quý, anh ra ngoài đi dạo với tôi một lát được không?”

Sáng sớm mới đổ cơn mưa, hoa đào rơi xuống khắp nền đất, trên vũng nước đọng phản chiếu hai cái bóng dài, một cao lớn, một đoan trang.

Hồ Điệp nhìn say sưa vào nút áo đầu tiên ngay chỗ yết hầu của anh: “Nhà trường tiến cử, đã qua vòng xét duyệt, nếu nhanh thì hạ tuần tôi sẽ tới làm việc tại Viện kiểm sát Giang Châu.”

Anh gật đầu, giọng nói rất bình thản: “Tốt quá.”

Thái độ lạnh nhạt, hờ hững trước sau như một của Quý Đình Tông bao phủ lấy Hồ Điệp như một tấm lưới khổng lồ, khiến cô cảm thấy bức bối, không biết phải làm sao.

Bầu không khí im ắng một lúc, cô biết khó nhưng vẫn muốn thử một lần. “Đình Tông, anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Người đàn ông ngẫm nghĩ, đôi mày khẽ cau lại. “Nhớ.”

Tâm trạng của Hồ Điệp được thả lỏng ít nhiều, cô nói: “Lúc đó, cha cử anh đến đón tôi, anh tựa người lên chiếc xe jeep, quân phục mở phanh ngực, miệng ngậm điếu thuốc. Khi đó tôi đã nghĩ, chàng thanh niên này đẹp trai quá.”

Đôi mắt cô ngấn nước, cảm xúc trên gương mặt rất sống động. “Về sau hỏi thăm mới biết, đó là Quý Đình Tông của Học viện Lục quân, người có phong thái như hổ như sói vô cùng nổi bật.”

Nụ cười của Quý Đình Tông rất rõ nét, anh nói: “Cô giáo Hồ rất biết cách tán dương người khác.”

Cô đáp lại một câu chứa đầy hàm ý: “Tôi rất xem trọng anh, chắc hẳn anh biết rõ điều này.”

Vẻ mặt Quý Đình Tông lập tức nhạt đi, không phải anh không hiểu phong tình. Anh và Hồ Điệp đều là con cháu đại viện, hiểu rõ gốc rễ của nhau, rất xứng đôi vừa lứa.

Nhưng từ tận đáy lòng, anh cực kỳ chán ghét việc hôn nhân bị sắp đặt.

Tình cảm là một điều huyền diệu mà đàn ông lại thuộc loại sinh vật săn mồi. Buổi đầu gặp gỡ của đôi bên có thể coi là bước làm quen sơ bộ, nếu họ không chủ động đi sâu tìm hiểu thì tức nghĩa là không có nhu cầu đó.

Trong hồ truyền ra tiếng cá chép vẫy đuôi mạnh mẽ.

Quý Đình Tông rút một điếu thuốc từ trong bao ra, ngậm vào miệng rồi thay đổi chủ đề: “Cô giáo Hồ có thích ăn cá không? Cá chép trong hồ cá Đào Viên là ngon nhất tại Giang Châu đấy.”

Người phụ nữ không nhận ra được sự khác thường, “Là anh sắp xếp sao? Anh sắp xếp cho tôi thế nào cũng được.”

Anh cười rồi nói rằng đó là kế hoạch chung, buổi tối mọi người đều sẽ ăn cá.

Công tác tiếp đãi kéo dài suốt bảy ngày, mỗi sáng Quý Đình Tông đều trở về số 2 đường Hương Đảo, đây là địa chỉ mà anh đã đưa cho Hàn Trân.

Mỗi lần mở cửa đều thấy căn nhà trống không, cô chưa từng chuyển tới đây.

Có một buổi sáng sớm, trong bếp truyền ra âm thanh lạch cạch, thấp thoáng có bóng dáng một người phụ nữ mặc váy đỏ đang bận rộn nấu nướng.

Quý Đình Tông lại gần nhìn thử, tâm tình trở nên phức tạp, đối phương là người bảo mẫu năm mươi sáu tuổi mà anh đã thuê, lúc này bà ấy đang chăm chú xào nấu gì đó.

Ngay cả số điện thoại anh đưa ngày đó, cô cũng chưa từng chủ động gọi.

Tính cách bướng bỉnh và không bám người đó của Hàn Trân khiến anh cảm thấy hơi bực.

Vụ náo động ở cổng đài truyền hình vừa lắng xuống, Giám đốc Đài truyền hình làm việc nghiêm minh, trả lại lá đơn tự tiến cử và chứng nhận bằng cấp của cô.

Chị Nhan nghe nói cô không được thăng chức thì tần suất tìm đến cô nhiều lên, lần tới dẫn chương trình cứu viện cho rạp hát kia cô đã thể hiện rất xuất sắc, do đó từ sự kiện nhỏ như hôn lễ cho đến sự kiện lớn như các sự kiện của công ty hay cắt băng khánh thành, chị ấy đều giao cho cô.

Hàn Trân vừa tan làm là ngay lập tức chạy sô, bận tối mắt tối mũi, chỉ riêng chi phí di chuyển cũng đã tới cả ngàn tệ. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.