Mật Đạo Hoán Tình

Chương 51: Quay về Bạch Gia



– —

Khi Mộng Lâm thức dậy cô lăn qua lăn lại. Đột nhiên nhìn lên trần nhà, nhìn mọi thứ xung quanh.

” Á…!!! Đây chẳng phải Bạch Gia sao…”

Sau một vài giây chưa kịp hoàn hồn cô liền đưa mắt nhìn xung quanh. Nét mặt liền xụ xuống một đống như vừa giẫm phải mìn.

Việc gì mà khiến vị Lưu tiểu thư nhà ta về tới nơi an toàn như Bạch Gia mà lại không được vui thế kia.

Thì ra tất cả rất quen thuộc mà lại thiếu một người. Đây là phòng của cô, không phải phòng của Phương Vỹ đương nhiên thiếu mất hắn rồi.

– —

Mộng Lâm hai mắt đột nhiên nhìn ra phía cửa sổ, ánh mắt cô lại lộ rõ vẻ ranh mãnh thường khi. Cô tính làm gì chắc ai cũng biết.

Đôi lúc phải buồn thay cho phụ mẫu của cô. Dẫu Phương Vỹ đẹp trai đến khiến người khác si mê đi chăng nữa thì hắn cũng là đàn ông. Hắn không tìm cô thì thôi đi, tại sao cô nhóc như cô lại đi tìm hắn. Đúng là mê trai thì chỉ có đầu thai mới hết được.. haizz..

– —

” Thức rồi đấy ư…!!! Mau vào đây..”

Vừa bước đến cửa sổ, chưa kịp chào hỏi ai kia thì đã bị phát hiện. Đơn giản mà nói, ai kia cũng đang đợi cô đến đây thôi. Hiểu được có người đang đợi chờ cô đến, Mộng Lâm miệng mĩm cười, lòng tràn ngập niềm vui sướng.

” Tại sao em lại ngủ ở phòng em… “

– ” Chẳng lẻ em lại muốn ngủ ở phòng anh, không lẻ em không sợ như lúc trong….”

– ” Á…!!! Không được nói lung tung “

Nữ nhân nào đó nghe xong ngượng tới mức muốn nhảy xuống 3 tầng lầu mà không đợi ai kia trực tiếp vứt nữa. Phương Vỹ vừa băng vết thương xong, quay lại nhìn Mộng Lâm đang ngồi trên thành cửa sổ. Hai má lại ửng hồng. Cô không biết hành động ngây thơ kiểu đó như con cừu non đang dụ dỗ chó sói sao. Hắn chầm chậm đi đến mở miệng nói chuyện kiểu úp mở trêu chọc cô.

” Ngại thì đừng trèo vào cửa sổ phòng anh, cứ thế này….. “

Hắn lấy tay kéo cô vào trong lòng siết chặt hôn nhẹ vào một bên tai cô. Điện lập tức từ đó truyền xuống cả người Mộng Lâm. Cô bất giác run nhẹ một cái.

” Đây là Bạch Gia… nếu em ngủ ở phòng anh, sẽ có dị nghị. Hiểu chưa cô gái ngốc. Với lại anh sẽ không dám chắc….”

Hắn nói tới đây liền ngập ngừng, tên này thật sự thích nói năng ngập ngừng từ khi nào vậy ta. Làm cô gái kia vừa suy nghĩ lung tung, vừa đỏ hồng cả hai má lên rồi kìa. Đúng là cố tình mà.

– ” Phương Vỹ này em có một câu muốn hỏi…” – ” Câu gì..? “

Cô thu lại vẻ mắc cỡ của một thiếu nữ mới lớn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi hắn:

– ” Anh có thích em không? “

Phương Vỹ vừa nghe xong câu hỏi của Mộng Lâm. Nét mặt hắn hiện lên một tia cười nhẹ nhàng ẩn chứ tí dịu dàng bên trong ánh mắt. Cô đang trong vòng tay của hắn. Cả hai hướng mắt về phía cửa sổ ngắm ánh sáng của bình minh đang chiếu muôn nơi. Từng tia sáng chiếu lên gương mặt thanh tú của cặp đôi nào đó. Quả thật họ rất xứng đôi. Trai hay gái đều tài sắc vẹn toàn.

Cô ngước nhẹ lên nhìn người đàn ông phía sau đang ôm cô trong lòng. Nét mặt hắn cương nghị, lãnh đạm, khí chất thì ngời ngời, ngũ quan cho thấy đẹp trai thế này thì không phải người xấu rồi. Nếu con người này ở vào thời của cô, chắc hẳn hắn nên đi làm quan, hắn đảm bảo sẽ là một vị quan thanh liêm chính trực như ánh mắt kia của hắn đã nói lên điều đó.

Dù ra tay xử lý việc gì hay người khác đều rất quyết đoán, vô tình. Nhưng thâm tâm Mộng Lâm biết, con người này không lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn. Chứng minh lớn nhất là hắn đang đối xử với cô rất ấm áp.

Cô im lặng không nói thêm lời nào, cô đang chờ câu trả lời từ hắn. Người mà cô đã nguyện đem cả cuộc đời này đi theo hắn, dù biết bên cạnh người đàn ông này đầy rẫy nguy hiểm và kẻ thù lớn nhỏ muốn hại hắn hằng ngày. Nhưng cô đã có quyết định rồi. CÔ THÍCH HẮN.

– –

Phương Vỹ trầm ngâm cuối cùng cũng chịu cuối xuống nhìn cô. Ánh mắt mang đầy tình cảm mà nhìn cô. Hắn hôn nhẹ lên đầu mũi, lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Cái hôn ngọt ngào làm sao thay lời hắn muốn nói. Hắn thật không biết làm sao bày tỏ được cảm xúc trong lòng mình. Thật sự việc gì có thể quyết đoán, nhưng riêng việc tư tình nam nữ hắn hoàn toàn không nắm rõ được tâm tư của chính mình.

Phương Vỹ chỉ biết rằng trong cuộc đời này, từ giây phút này đây, hắn không thể thiếu cô được.

Phương Vỹ vừa định cất giọng nói điều gì đó. Thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giọng của một tên vệ sĩ vang lên:” Thiếu gia Lão Đại có việc quan trọng cần gặp ngài… “

– ” Ta biết rồi…”

– –Hắn cau mày một cái nhìn cô gái trong lòng hắn đang ngóng chờ, giờ lại hậm hực mất hứng vô cùng. Hắn bất giác cười lạnh một cái.

” Anh có việc bận rồi..”

Hắn liền quay đầu ra cửa đi thẳng về hướng đại sảnh. Mộng Lâm tức giận liếc tên vệ sĩ nào đó một cái. Sát khí tràn ngập không gian. Bụng cô thầm nghĩ:

” Dám phá chuyện tốt của bổn cô nương, có ngày ta cho mấy người biết tay mà…”

Thấy Lưu Tiểu Thư nào đó ánh mắt sâu cay nhìn bọn họ như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tất cả liền né tránh ánh mắt của cô, quay mặt nhìn nhau ẩn hiện sự khó hiểu trong đáy mắt..

– —

Mộng Lâm ” hừ ” lạnh một cái vội bỏ đi theo sau Phương Vỹ. Cô muốn xem xem có chuyện gì mà quan trọng như vậy. Làm Phương Vỹ nhà cô phải gấp rút ra đại sảnh..Bỏ mặt cô đứng ngây ngốc ra. —Bước đến đại sảnh Mộng Lâm đứng nép vào một góc tường lắng nghe. Cô thật không muốn nghe kế hoạch của bọn họ làm gì. Cô đâu có hứng thú với mấy vụ tranh giành, thủ đoạn hại nhau.

Cô chỉ quan tâm có việc gì bất lợi cho Phương Vỹ không thôi. Còn lại cô đều mặc kệ hết..

” Em vào đây, đứng đó như kẻ trộm làm gì… Muốn nghe gì thì vào đây mà nghe…”

– ” Lần nào cũng không thoát khỏi thiên nhãn của anh, là do em tài nghệ không cao hay là anh quá lợi hại…”

Hắn nhìn chầm chầm cô, muốn lại cốc vào đầu cô vài cái..

Hắn chỉ chỉ ra hiệu vào cổ tay..

Mộng Lâm ” À ” lên một cái đã hiểu. Cô cơ bản là không thích sử dụng mấy thứ đồ công nghệ này. Do cô là người xưa nên chỉ thích dùng thực lực của bản thân thôi. Cái tên nào đó muốn giám sát cô, nên gắn chip vào cổ tay. Hèn chi đi đâu có tắt thiết bị thì hắn cũng dò ra được. Cô luôn nghĩ:

” Không lẽ tắt rồi mà vẫn dò được… không đúng… “.

Nhưng cô không biết rằng, Phương Vỹ chỉ hướng dẫn cô tắt một loại phát tín hiệu diện rộng. Không chỉ tắt giữa hai máy trên cổ tay cô và hắn.

A hihi… Thâm quá nhé…

– -” Cô ấy có thể nghe sao…” Nhị Vương sau khi chịu phạt cũng đã quay về lòng đầy ấm ức. Vì một cô gái mà bị phạt như vậy hắn không cam tâm..

– –

” Lần phạt kế tiếp này cậu muốn đi hòn đảo nào sám hối “

Nhất Vương ra hiệu cho Nhị Vương im lặng, vậy mà hắn không hiểu ý chút nào. Cất giọng còn hơi lớn tiếng mang âm hưởng đầy nghi hoặc hỏi:

– ” Cái gì…? Lại đi nữa sao, tại sao..? “

Nhất Vương nghe xong cúi đầu đáp, nhưng thật ra cũng đang quan sát nét mặt Phương Vỹ ngồi phía trên xem xem động tĩnh. Không khéo lại chọc trúng râu hùm thì đi đời cái mạng chưa già này.

” Bởi vì cậu không được thông minh..”

– ” Tôi mà không thông minh thì chẳng lẻ là anh sao…”

Hai người đó ngồi nói qua nói lại. Mộng Lâm chóng cằm nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu. Sao bọn họ cứ rãnh rỗi là thích nhắm vào cô kiếm chuyện thế. Cô có ám sát ba đời tổ tông nhà họ đâu… Đặc biệt là tên Nhị Vương kia. Cô ghi hận việc hắn dám đưa kế sách tìm cô gái thay thế cô cho Phương Vỹ.

” Từ từ tính với anh sau…”

– –

– ” Sau việc quan trọng này, cả hai người cùng lúc lên đảo sám hối cho tôi…”

Phương Vỹ ngồi cầm tách trà uống vài ngụm, hắn thong thả cất từng chữ lạnh ngắt sống lưng với hai thuộc hạ hàng đầu kia. Một tay vuốt vuốt tóc Mộng Lâm đầy yêu chiều.

Hai người kia nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt:

Nhất Vương nói: ” Tên đầu lợn, cậu liên lụy tôi… “

Nhị Vương: ” Anh mới là đầu lợn, việc lớn vậy không nhắc tôi trước, tôi mới đi lĩnh phạt về biết khỉ gió gì… “

Cả hai người đàn ông mặt trắng bệch nhìn về hướng hai người kia chửi thầm:

” Họ tiến triển tới đâu rồi… Nói mau “

– ” Cậu đi mà hỏi thiếu gia ấy…Đúng là Đầu Lợn “


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.