Cố Dực ở trong phòng nghe, cặp mắt trắng dã sắp đảo lên trời rồi.
Người này thế nào mà so với đám người Cát gia kia còn ác, xem bọn họ làm thương sử đi giáo huấn Vương Mãnh, đánh thắng bọn họ thu lợi, đánh thua bọn họ lập tức trốn về trong phòng, chắc chắn sẽ không quản sống c.h.ế.t cha con bọn họ.
Cố Chí Cao tâm thiện, nhưng không phải kẻ ngốc.
Ông ta biết Vương Mãnh vốn có vũ khí, hơn nữa hiện tại làm ác càng thêm trầm trọng, khẳng định so với lúc trước càng khó đối phó, loại chuyện nguy hiểm này chính ông ấy có thể làm, nhưng Cố Dực tuyệt đối không được.
Cố Dực là tâm tưởng duy nhất mà vợ ông dành cho ông, anh ta tuyệt đối không thể có việc gì.
Vì vậy ông ta nói: Đám người Vương Mãnh kia lợi hại, các người không dám đi, tôi cũng không dám đi, như vậy đi, các người không bằng về nhà chặn lối đi phòng cháy chữa cháy lại, để bọn họ không vào được tầng lâu các người, như vậy cũng có thể an toàn hơn chút.”
Nói xong Cố Chí Cao nửa đẩy nửa cứng rắn đóng cửa lại.
Mắt thấy mưu kế không thực hiện được, người đến thâm mắng một tiếng m.á.u lạnh, chỉ có thể chán nản trở vê chuẩn bị xích sắt.
Đây là đang chủ động trưng cầu ý kiến Tống Đại, mặc dù có hơi ngoài ý muốn, nhưng Tống Đại không có phản đối: “Rất tốt, mặc dù không thể hoàn toàn chống đỡ nguy hiểm, nhưng ít nhất cho chúng ta có thêm một sự bảo đảm.”
Bên trong cửa rất nhanh đã có đáp lại, Tống Đại mở cửa, hỏi: “Có việc gì?”
Tống Đại gật gật đầu.
Ông ta nói: “Lời vừa rồi vị kia hàng xóm nói, cô nhất định đều nghe được đúng không?”
Cố Chí Cao lúc trước vẫn luôn cảm thấy cách làm của Tống Đại cực đoan, nhưng không thể không thừa nhận, những ngày này tâng 28 có thể vượt qua bình tĩnh khi băng đảng Vương Mãnh cướp bóc chung quanh, hoàn toàn là vì dính ánh sáng của Tống Đại, trong lòng dân dần có chút thay đổi đối với Tống Đại.
Cố Chí Cao nói: “Tôi chuẩn bị chặn cửa phòng cháy chữa cháy tâng của chúng ta, cô cảm thấy thế nào?”
Cố Chí Cao đợi một lát, sau khi xác định người đã đi rồi, mở cửa đi ra ngoài, lấy hết dũng khí gõ cửa phòng 2802.
Cố Dực gật đầu, buông sô pha đơn trên vai xuống, lau mồ hôi trên trán đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tống Đại có giao hội ánh mắt trong nháy mắt.
Anh em họ Ôn cũng muốn hỗ trợ, nhưng căn phòng bọn họ khẩn cấp tránh nguy hiểm gần như chỉ là một căn phòng sạch sẽ, không có gì có thể lấy ra chặn cửa, chỉ có thể xuất ra thể lực giúp Cố Chí Cao chuyển đồ.
“Cố Dực, con lên nói với cả nhà Tiểu Vi, bảo họ nghĩ cách chặn cửa phòng cháy lại, thế đạo này chúng ta phải nghĩ cách tự cứu mình.” Cố Chí Cao nói.
“Được, vậy chúng tôi tìm đồ chặn cửa đi, tôi đi dọn sô pha, bàn trà nhà chúng tôi.” Cố Chí Cao vui vẻ nói.
Bởi vì Nguyễn Miên Miên cũng đi theo cô ta xuống, cô ta lớn lên xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, cho dù trong ngày tận thế thiếu thốn vật tư sắc mặt vẫn hồng nhuận sáng bóng, giống như một đóa hoa trắng nhỏ có người bảo vệ trong mưa rền gió dữ, lẳng lặng lay động sinh thái.
Vài phút sau, Tạ Vi cùng Cố Dực đi xuống, cô ta vô cùng cảm kích Cố Chí Cao nhắc nhở, Trần Kính đã bắt đầu dọn hết đồ dùng trong nhà ra ngoài chuẩn bị chặn cửa phòng.
Chỉ là Tạ Vi tuy rằng ngoài miệng nói cảm kích, nhưng biểu tình trên mặt lại không quá vui vẻ.
Tiểu Cố kiếp trước cùng cô cùng nhau liều vai tác chiến, hiện tại chỉ là hàng xóm gặp mặt một lân bình thường, loại cảm giác này thật sự là… Kỳ diệu, Tống Đại cúi đầu cười khẽ.
So với cô ta, Tạ Vi mấy ngày nay đói đến xanh xao vàng vọt, hai má lõm xuống liên có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
Cố Chí Cao không biết nội tình, cho rằng Nguyễn Miên Miên là bạn của Tạ Vi, khách khí khen cô ta hai câu.
Tống Đại vừa chuyển đồ dùng trong nhà vừa quan sát sắc mặt Tạ Vi, quả nhiên, nghe Cố Chí Cao khích lệ Nguyễn Miên Miên, sắc mặt Tạ Vi càng ngày càng khó coi.
Cũng may Nguyễn Miên Miên không ở đây bao lâu đã trở về, lúc gân đi cùng Tạ Vi sát vai mà qua, nụ cười thuân mỹ trên mặt so sánh với biểu tình khó coi của Tạ Vi, có vẻ có vài phần châm chọc.
Tống Đại suy nghĩ một lát, đều là nữ tính cô thật sự không muốn nhìn thấy một nữ sinh khác bị cắm sừng còn chẳng hay biết gì.
Vì vậy thừa dịp Cố Dực trở về nhà chuyển đồ, bốn phía không có ai, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô gái vừa rồi, trước cơn mưa một ngày thân mật với bạn trai cô trong thang máy, tôi nhìn thấy, loại đàn ông cặn bã này không đáng để cô trả giá vì anh ta, sớm chút bứt ra mới tốt.”
Tạ Vi biến sắc, một đôi con ngươi thanh tú địu dàng đột nhiên liếc ngang cô một cái, lớn tiếng nói: “Anh Kính mới không phải cặn bãi”
Tống Đại: “…”
Cố Dực đang chuyển đồ dừng bước, vẻ mặt mơ hồ nhìn các cô, sao lại cãi nhau?
Biểu tình Tạ Vi tràn ngập phẫn nộ, nhìn chằm chằm Tống Đại: “Một người ngoài như cô căn bản không biết anh Kính là dạng người đàn ông gì, anh ấy bình thường đối với tôi tốt thế nào cô đã thấy chưa? Cho dù Nguyễn Miên Miên mang thai con của anh ấy thì thế nào? Cô dựa vào cái gì dùng một câu cặn bã đã phủ định toàn bộ của anh ấy? Cô có biết anh ấy là một người đàn ông tốt biết đảm đương hay không! Cuộc sống của cô rất khổ sao? Nhất định phải châm ngòi ly gián, nhìn người khác cũng khổ giống như cô mới vui vẻ?”
Trân Kính nhìn thấy mặt Tống Đại và Sở Cảnh Hòa, nhất thời nhớ tới tình cảnh lúc trước anh ta và Nguyễn Miên Miên hôn nhau mãnh liệt trong thang máy bị bọn họ bắt gặp, nhất thời có hơi chột dạ.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe được thanh âm của Trần Kính, nước mắt Tạ Vi lộp bộp rơi xuống, cô ta chỉ vào Tống Đại: “Anh Kính, người phụ nữ kia luôn nói xấu anh, em không chịu nổi người khác nói anh như vậy.
“Bảo bối xảy ra chuyện gì?” Trần Kính cũng đi tới tâng 28.
Sở Cảnh Hòa đang ở trong phòng cân nhắc dời bàn trà gỗ ra ngoài thế nào, nghe được thanh âm bên ngoài, lập tức chạy ra ngoài chắn ở trước mặt Tống Đại, ngăn cách cô và Tạ Vi hùng hổ dọa người.
Tống Đại: “…” Đây chính là cảm giác bị đ.â.m sau lưng sao?”
Thanh âm Tạ Vi không ngừng cất cao, hấp dẫn anh em họ Ôn.
Sở Cảnh Hòa dịu giọng an ủi: “Tiểu Đại, đừng tức giận với loại người này, không đáng.” “Trăm năm hảo hợp.” Tống Đại cười lạnh nói xong bốn chữ này, lập tức lôi kéo Sở Cảnh Hòa trở về nhà, râm một tiếng đóng cửa lại.
“Em thật ngu xuẩn! Em thật sự tự mình coi thường mình! Em vì sao lại phải đi khuyên cô ta! A a a!” Tống Đại sắp bị nhồi m.á.u cơ tim, cô hận không thể vả hai cái miệng của mình.
Nhưng có Tạ Vi bảo vệ lại cho anh ta sức mạnh lớn lao, anh ta sờ sờ đầu Tạ Vi, rộng lượng nói: “Không có việc gì, bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói đi, chúng ta tự mình sống tốt là được, cục cưng đừng tức giận.
Tống Đại ăn một miếng chocolate, dựa vào đồ ngọt giảm bớt phiền muộn trong lòng.
Lúc trước bà ngoại bảo bà ta ly hôn, anh cũng khẩn cầu bà ta ly hôn, cho dù cuộc sống sau này có khổ có mệt anh cũng nguyện ý đi theo mẹ, nhưng bà ta sống c.h.ế.t không muốn.
Bà ta luôn cho rằng tình yêu và sự bao dung của bà ta có thể khiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc, rác rưởi chính là rác rưởi.
Nhìn Tạ Vi cho dù bị đội nón xanh cũng muốn bảo vệ Trần Kính, Sở Cảnh Hòa giống như thấy được bóng dáng mẹ anh, Mạnh Vũ.
Ban đêm cô ngủ cùng với tiếng mưa to lay động cùng oán niệm thật lâu khó bình ổn, ngoài cửa sổ bầu trời âm u sấm sét vang dội, một bức cảnh tượng tận thế.