“Ba, ba không nên nói với Tống Đại như vậy.“ Cố Dực nói.
“Con chẳng lẽ cũng cảm thấy Tống Đại làm đúng sao? Cô ta là đang lạm sát.” Cố Chí Cao nói.
“Nhưng người kia đi theo Vương Mãnh g.i.ế.c nhiều người như vậy, gã ta chẳng lẽ không đáng c.h.ế.t sao?
Hiện tại thế đạo này, thả đi một người làm ác, ai biết gã ta có thể làm trầm trọng thêm trả thù trở về hay không?”
Cố Chí Cao á khẩu không trả lời được.
Ngược lại Ôn Cảng Sinh và Ôn Tiểu Tự rất vưi vẻ, đạo đức của bọn họ không cao như Cố Chí Cao, dù sao đám người này từng đánh Ôn Cảng Sinh gần chết, còn thiếu chút nữa kéo Ôn Tiểu Tự đi sỉ nhục, hai anh em này hận bọn họ thấu xương.
Thi thể của bốn người Vương Mãnh cũng do Ôn Cảng Sinh xử lý.
Dù cho Vương Mãnh đã chết, Ôn Cảng Sinh cũng luôn có thể nhớ tới ánh mắt dâm tà lúc trước khi Vương Mãnh nhìn em gái anh ấy, phẫn nộ buồn nôn, đối với t.h.i t.h.ể của gã ta giận dữ đạp hai cước, xoay người cầm đao từ trong phòng.
“Cảm ơn em đã đỡ chị về.” Giang Tĩnh Thủy suy yếu nói.
Tranh Tranh vẫn luôn đi theo phía sau, khẩn trương lo lắng nhìn Giang Tĩnh Thủy vết thương chồng chất.
Tuy rằng trước mắt phần lớn đều đã bị ăn, nhưng sữa bột đặt ở phòng khách lại còn có rất nhiều, trên ban công còn nuôi mấy chậu hoa, cà chua, chanh, việt quất, mỗi một gốc cây đều lớn lên vô cùng tốt, Ôn Tiểu Tự đã lâu không ăn hoa quả tươi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Là một thai phụ đi lại bất tiện, còn có một đứa bé ba tuổi, cô ấy biết trong nhà Giang Tĩnh Thủy nhất định trữ rất nhiêu thức ăn.
Khoảnh khắc Giang Tĩnh Thủy mở cửa, Ôn Tiểu Tự mới hiểu vì sao Vương Mãnh muốn cướp của cô ấy.
Dù là như vậy, Ôn Tiểu Tự cũng không có vượt biên tiến vào trong nhà Giang Tĩnh Thủy, chỉ là đứng ở cửa nói với cô ấy: “Chị nghỉ ngơi cho tốt đi, em trở về.”
Về phần Ôn Tiểu Tự, cô ấy đỡ Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh hoảng sợ trở về nhà ở tầng 25, may mắn đứa bé trong bụng cô ấy đã sáu tháng, thai vị ổn định, cho dù trên đùi, trên tay, trên mặt Giang Tĩnh Thủy đều có vết trây da, nhưng đứa bé trong bụng lại không có phản ứng kịch liệt gì.
Nhớ tới nỗi lòng chua xót mấy ngày nay, hốc mắt Giang Tĩnh Thủy dân dần phiếm hồng. Giang Tĩnh Thủy một tay đỡ bụng, một tay vịn tường, khập khiễng đi tới bên sô pha nằm xuống, nhớ tới một màn kinh khủng vừa rồi, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cô ấy một mình mang thai dẫn con sinh hoạt vốn đã rất khó, hết lân này tới lần khác còn gặp tận thế, chồng, những người thân vốn nên làm hậu thuẫn cho cô ấy đều không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy chỉ có một mình cố gắng chống đỡ, lo lắng hãi hùng sống qua nhiều ngày như vậy.
Ôn Tiểu Tự lắc đầu: “Không cần khách khí.”
Giọng Giang Tĩnh Thủy khàn khàn: “Có đau không?”
Giang Tĩnh Thủy mắt ngấn lệ nhìn Tranh Tranh cũng bị kinh hãi nhưng không nói tiếng nào, sau đó xoa xoa cái bụng tròn vo của cậu, vén quần áo lên, chỗ bị Vương Mãnh đạp vào đã xanh.
Bảo bối được cô ấy tỉ mỉ che chở lớn lên, đã bao giờ bị đánh như vậy.
“Mẹ, mẹ uống chút nước đi.” Tranh Tranh rất hiểu chuyện bưng một ly nước đặt lên tủ đầu giường.
Bàn tay nhỏ bé béo thịt của Tranh Tranh ôm lấy cánh tay cô ấy: “Mẹ thổi sẽ không đau nữa.”
Giang Tĩnh Thủy nén nước mắt ôm Tranh Tranh vào trong ngực.
Tống Đại về đến nhà, nhìn cả người mình đây m.á.u ghét bỏ nhíu mày, cởi áo khoác đã sắp không thấy rõ màu sắc ban đầu, cầm lấy nước mưa đã sớm thu thập tốt dùng để làm nước sinh hoạt hằng ngày đổ vào trong bồn tắm lớn, lại câm chút nước nóng từ trong không gian đổ vào, điều chỉnh tốt nhiệt độ nước thích hợp, cô nằm vào, nước ấm bao vây mỗi một tấc da thịt cô, cô phát ra tiếng than thở thoải mái.
Mấy ngày nay vì tiết kiệm nước, cô tắm rửa chỉ dùng khăn lông lạnh bị nước mưa làm ướt đơn giản lau một lần, tắm nước nóng thoải mái như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Vết m.á.u đã khô cạn trên đa thịt, giữa sợi tóc chậm rãi bị nước nóng thấm mềm rửa sạch, ở trong nước trong suốt của bồn tắm hôn mê từng tia từng tia vết đỏ.
Tắm rửa xong Tống Đại quấn áo ngủ sạch sẽ đi ra, tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước.
Trong lúc cô tắm, Sở Cảnh Hòa đã sớm thay quần áo sạch sẽ, vết m.á.u trên cổ cũng đã được lau sạch.
Khi anh thấy Tống Đại chỉ đơn giản quấn áo ngủ đi ra, mặt mày ôn nhuận nhàn nhạt nhướng lên, cầm lấy khăn lông khô ráo đi tới, lau sạch mái tóc dài của cô, ngữ khí có hơi trách cứ: “Sao không lau khô đi ra, cẩn thận bị cảm.”
Tống Đại cười: “Không có máy sấy, gội đầu thật phiên phức.
“Lấy cớ, trước kia lúc có máy sấy tóc, em cũng thường không sấy khô tóc, tóc ướt hết rồi.”
Tống Đại ngượng ngùng cười: “Chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi.”
“Không buồn ngủ.” Sở Cảnh Hòa hạ thấp mắt vân vê từng sợi tóc của cô, từng vòng từng vòng quanh ngón tay thon dài thưởng thức.
Tống Đại vui vẻ ngồi ở trên thảm bên cạnh sô pha, lưng mảnh khảnh tựa vào giường của hắn, cảm thụ được sợi tóc ướt sũng được đầu ngón tay có chút thô ráp của anh xoắn lên, dùng khăn lông khô ráo lau chùi từng chút một, hút khô hơi nước.
Cô vào nửa đêm bị một đám người Vương Mãnh nháo tỉnh, hiện tại mới rạng sáng bốn giờ, trời tối vô biên vô hạn.
Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp ở trên đầu của cô khẽ vuốt một cái, đỉnh đầu truyền đến tiếng Sở Cảnh Hòa cười khẽ: “Buồn ngủ sao?”
Quá trình này rất dài, Tống Đại mới đầu còn có thể bảo trì tư thế ngồi tiêu chuẩn, dần dà thắt lưng mỏi nhừ, liền mềm nhũn ghé vào đùi anh, ngáp một cái.
ebookshop.vn – ebook truyện dịch giá rẻ mua tại ebookshop
“Có hơi, muốn ngủ lại rồi, anh không buồn ngủ sao?” Giọng cô mệt mỏi.
Sở Cảnh Hòa kéo cô đến bên sô pha, bất đắc dĩ cười: “Lại đây, anh lau khô cho em.”
Trên mặt Sở Cảnh Hòa ý cười nồng đậm: “Tất cả mọi người nói như vậy, vậy xem ra độ tin cậy rất cao.”
Đầu ngón tay Sở Cảnh Hòa dịu dàng đẩy ngón tay Tống Đại ra, đoạt lại sợi tóc ướt: “Không được, ngủ như vậy sẽ đau đầu.”
“Sao anh lại có lý do giống như mẹ em.” Tống Đại chống cằm lên đầu gối Sở Cảnh Hòa, nhỏ giọng oán giận nói. “Vậy anh cũng thật sự có thể thức đêm.” Tống Đại đưa tay sờ sờ tóc, sợi tóc nửa khô nửa ướt, xúc cảm có chút dịu lạnh: “Như vậy cũng có thể rồi chứ, có thể ngủ rồi.”
“Ăn ngon, anh cũng ăn một miếng.” Tống Đại giơ một miếng cho anh nói.
Sở Cảnh Hòa không nói gì, đó chính là đồng ý.
Cô cắn một miếng đồ ăn vặt, bởi vì là mới ra lò, còn hơi nóng, thịt thơm mềm bao vây rong biển vụn cắn một miếng nhân ngọt ngào đã chảy ra.
Tống Đại chép miệng, từ trong không gian một hộp đồ ăn vặt ra: “Nếu không thể ngủ, đành phải ăn chút đồ ăn vặt g.i.ế.c thời gian.
Sở Cảnh Hòa vốn không muốn ăn. Lượng cơm bình thường anh ăn lớn, nhưng chỉ cần cơm nước xong thì cơ bản sẽ không ăn đồ ăn vặt, nhưng Tống Đại vẫn giơ đồ ăn vặt, một bộ anh không ăn, cô sẽ không buông tay xuống.
Anh bất đắc dĩ cúi người cúi đầu, đang muốn cắn ai ngờ Tống Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, môi của anh lướt qua sợi tóc ẩm ướt mang theo mùi thơm cùng cánh môi mềm mại của cô chạm vào nhau.
Con ngươi Sở Cảnh Hòa run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị Tống Đại ôm lấy cổ, đầu ngón tay tinh tế cắm vào mái tóc ngắn mềm mại của anh, nụ hôn triền miên lại nhiệt liệt dây dưa trong tiếng mưa to, anh chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay dày rộng nắm bả vai đơn bạc của cô, cánh tay chậm rãi buộc chặt ôm cô vào trong ngực, đôi mắt ôn nhuận thanh nhã dần dần mê ly.